Ba người ngồi xuống theo đúng thứ tự, sau đó nhìn một cô gái mặc quần áo trắng đang chậm rãi đi tới phòng ăn, đúng là Vương Nhược Thủy. Nhưng mà lúc này nàng đã thay y phục mới, lúc trước nàng thường hay mặc bộ quần áo bó màu đen giống như thích khách, cũng khó trách đệ tử của Vương gia ở bên ngoài lại bị nàng làm cho bát nháo như vậy.
Nhưng mà Vương Nhược Thủy tới cũng không mang theo hành lý, cũng không biết bộ quần áo trắng này lấy từ đâu ra. Đợi khi Vương Nhược Thủy tới gần, Dương Minh rõ ràng phát hiện ra bộ quần áo này dường như đã rất cũ, một vài chỗ còn có nếp gấp rất sâu, có lẽ nhiều năm trước Vương Nhược Thủy rời Vương gia đi đã mang theo, hiện tại nàng lại lấy ra mặc.
Dương Minh không nói gì, nhưng rõ ràng nhận ra tiếng hít thở khẩn trương ở bên cạnh. Dương Minh cũng không cần nghiêng đầu nhìn, hắn dùng dị năng cũng có thể thấy được tình huống bên cạnh.
Người phát ra tiếng hô hấp dồn dập đó chính là Phương Thiên, chỉ thấy lão tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt kích động chăm chú nhìn Vương Nhược Thủy cách đó không xa.
Vương Tung Sơn ngược lại không có biểu hiện gì đặc biệt, chẳng qua, khi thấy Vương Nhược Thủy thay bộ đồ mới, hắn chỉ cảm thấy thoáng kinh ngạc mà thôi, có lẽ giờ phút này hắn cùng Dương Minh đều nghĩ giống như nhau, đều nghĩ mớ quần áo này là do Vương Nhược Thủy trước khi rời nhà đã cầm đi.
Đối với cảm xúc khác thường của Phương Thiên, Vương Tung Sơn cũng thấy kỳ quái. Bây giờ cũng đâu phải là lần đầu tiên thấy Vương Nhược Thủy, lúc trước ba người ở trong thư phòng nói chuyện nửa ngày, cảm xúc của mọi người đã lắng xuống từ lâu. Nếu như nói Phương Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhược Thủy, như vậy vẻ mặt của hắn lúc này còn chấp nhận được.
Thế nhưng lúc trước tại thư phòng, Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy đã nói chuyện qua với nhau, quan hệ của hai người còn không quá mức thân thiết, cho nên cũng không phải lộ ra bộ mặt kích động thế này!
Hoặc nói, giờ phút này Phương Thiên bị Vương Nhược Thủy mê hoặc. Mặc dù khả năng này vẫn có, thế nhưng Vương Tung Sơn cũng không quá tin tưởng. Cho dù lúc này bộ dạng của Vương Nhược Thủy không giống như là người đã hơn bốn mươi tuổi, mà chỉ như một thiếu phụ xinh đẹp chừng ba mươi, nhưng Phương Thiên cũng đã ngoài khoảng bốn mươi rồi, cho dù nhìn thấy mỹ nữ cũng không nên kích động biến thành cái dáng vẻ như thế kia chứ? Huống hồ muốn kích động thì sao không sớm kích động, mà phải đợi đến bây giờ làm gì?
Lúc Dương Minh cùng Vương Tung Sơn còn đang kì quái, Phương Thiên đã từ từ đứng lên rồi đi tới trước mặt Vương Nhược Thủy, trong miệng lẩm bẩm không biết là đang nói cái gì đó nhưng mà nhìn dáng vẻ có thể đoán được tâm tình kích động của hắn vẫn còn chưa giảm xuống.
- Nhược Thủy, hai mươi năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó em mặc chính là bộ váy màu trắng này mà!
Phương Thiên đứng trước mặt Vương Nhược Thủy, chậm rãi nói. Dương Minh cùng Vương Tung Sơn nghe xong lời này đều ngẩn ra, tiếp đó hiểu vì sao Phương Thiên lại kích động như thế! Thì ra lần đầu tiên hai người gặp mặt, Vương Nhược Thủy đã mặc bộ y phục này. Khó trách Phương Thiên lại thất thố như thế.
Dương Minh lại không biết chuyện đó, tự nhiên sẽ không hiểu chuyện này. Mà hai mươi năm về trước Vương Tung Sơn cũng không có để ý, hắn là anh trai của Vương Nhược Thủy, không phải là tình nhân của nàng, cho nên Vương Nhược Thủy mặc gì hắn cũng không thèm để ý, và cũng vì thế mà không thể nhớ rõ được.
- Thật ư? Em cũng chẳng nhớ nữa.
Vương Nhược Thủy trả lời với vẻ lạnh nhạt, làm như sợ Phương Thiên không tin, nàng lại bổ sung một câu:
- Bộ y phục lúc trước hơi bẩn mặc vào rất khó chịu, cho nên em tùy tiện tìm một bộ. Bộ y phục này cũng tả tơi rồi, đang định ném nó đi đây!
Dương Minh cùng Vương Tung Sơn đồng thời không nhịn được cười, lời nói dối vụng về như vậy mà Vương Nhược Thủy cũng có thể nói ra? Tùy tiện tìm một bộ, có thể trùng hợp như vậy sao?
Dương Minh cùng Vương Tung Sơn đều có thể nghe ra lời nói dối này, Phương Thiên tự nhiên cũng không thể không phân biệt được, thế nhưng nét mặt của hắn lại không giống như Dương Minh cùng Vương Tung Sơn. Đầu tiên là cười khổ một tiếng, sau đó nói:
- Thật sao? Anh cũng mặc bộ y phục của năm đó nè.
- Nói bậy, năm đó anh mặc bộ vest màu trắng cơ mà.
Vương Nhược Thủy nhìn bộ quần áo nhung trên người Phương Thiên, nhíu mày, nhưng mà tiếp đó thấy nụ cười cổ quái của Phương Thiên, sắc mặt của Vương Nhược Thủy lại cứng đờ, sau đó trở nên đỏ ửng tới tận mang tai, nàng hừ một tiếng nói:
- Em sao biết là anh mặc gì, mà anh mặc gì đâu có liên quan tới em?
Dương Minh nghe xong Phương Thiên nói, hắn thiếu chút nữa vỗ tay khen hay, không hổ là sư phụ của mình nha, có sư phụ cao minh tất có đồ đệ giỏi, đây không phải là thủ đoạn mình quen dùng sao? Phương Thiên lại có thể dùng tới mức lô hỏa thuần thanh như vậy nên tất nhiên là Vương Nhược Thủy đã bị lừa.
Mà ngay cả Vương Tung Sơn cũng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Phương Thiên, thầm nghĩ, mấy năm không gặp trình độ cưa gái của Phương lão đầu quả nhiên là cao minh hơn rất nhiều nha! Nếu lúc trước cũng như vậy, cũng không đến mức xảy ra bi kịch thế này.
Nhìn Dương Minh âm thầm giơ ngón cái lên, Phương Thiên lặng lẽ cười, hắn mặt dày nói với Vương Nhược Thủy:
- Được rồi, mặc kệ mặc gì, giờ ăn cơm thôi, Vương Nhược Thủy phu nhân mời ngồi.
Vương Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, ngồi xuống cái ghế mà Phương Thiên đã giúp mình kéo ra, mà Phương Thiên cũng cười hiền lành ngồi bên người Vương Nhược Thủy.
- Ưm, vậy chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên thôi!
Giờ phút này Vương Tung Sơn thấy không khí có chút xấu hổ, cho nên hắn đành làm người khơi mào, nói:
- Đã lâu không cử hành gia yến, bữa ăn này quả là có hơi buồn!
- Gia yến? Ai là người nhà của hai người bọn họ?"
Vương Nhược Thủy nhàn nhạt ngắm Phương Thiên cùng liếc mắt nhìn Dương Minh, ôn nhu bác bỏ.
Dương Minh đối với phụ nữ đang ở thời kỳ mãn kinh cộng với trong lòng chịu qua thương tổn này cơ bản đã miễn dịch, chẳng muốn tranh luận làm gì, thân phận của người đàn bà này có chút đặc thù, lại chính là cô của vị hôn thê chưa từng gặp mặt của mình, cũng chính là sư mẫu tương lai của mình, loại người này, Dương Minh có thể không đắc tội sẽ không đắc tội, tốt nhất mà ở xa mà kính.
Phương Thiên tự nhiên biết lời này của Vương Nhược Thủy là cố ý châm chích mình, về phần Dương Minh, chẳng qua là bị vạ lây mà thôi, hắn sờ lên cằm, rồi lại không biết cãi lại ra sao, chỉ có thể đánh mắt tới Vương Tung Sơn xin giúp đỡ.
Vương Tung Sơn thấy bộ dáng tội nghiệp của Phương Thiên, trong lòng cũng có chút cao hứng! Vì chuyện năm đó của Vương Nhược Thủy mà Vương Tung Sơn rất có thành kiến với Phương Thiên, nhưng bởi vì giao tình nhiều năm giữa hai người, cho nên Vương Tung Sơn không có khả năng tuyệt giao với Phương Thiên, song có một cơ hội, hai người tựa bắt đầu phát triển, cho nên Phương Thiên hiện tại đang quẫn bách khiến Vương Tung Sơn rất thích ý.
Chẳng qua là lúc này Vương Tung Sơn lại không thể không trợ giúp Phương Thiên giải vây. Nếu đổi lại là những chuyện khác, Vương Tung Sơn rất thích nhìn bộ dạng túng quẫn của Phương Thiên, không những không giúp đỡ hắn, mà còn muốn châm chọc vài câu, bất quá chuyện này lại khác!
Nếu như có thể ghép Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy thành một đôi, như vậy khúc mắc nhiều năm trong lòng Vương Tung Sơn cũng được gỡ bỏ, thấy em gái hạnh phúc, hắn cũng không còn gì tiếc nuối. Đương nhiên nếu như giờ phút này Vương Nhược Thủy thật sự chán ghét Phương Thiên, nói không chừng Vương Tung Sơn cũng sẽ giúp đỡ em gái tiếp tục đả kích Phương Thiên. Thế nhưng Vương Tung Sơn cũng không ngu, hắn có thể nhìn ra. Vương Nhược Thủy đối với Phương Thiên chỉ có nỗi u oán rất sâu, trong nội tâm nàng không thể bỏ được Phương Thiên, cho nên Vương Tung Sơn không ngại làm người hòa giải.
Hẳn Vương Nhược Thủy giờ phút này đang châm chọc khiêu khích Phương Thiên, cũng không phải xuất phát từ thật tình, không ngoài vấn đề mặt mũi của người đàn bà, năm đó bị Phương Thiên vô tình từ hôn, mất hết mặt mũi. Khúc mắc này há có thể đơn giản nói cởi bỏ là có thể cởi bỏ? Tuy trong nội tâm nàng có hảo cảm với Phương Thiên, nhưng mà nhất định phải có lời lẽ phù hợp để xuống thang, lúc đó mới có thể bỏ qua bất mãn trong lòng nàng.
Mà Vương Tung Sơn lúc này chính là người hòa giải lý tưởng, cũng là người đem lại mặt mũi cho Vương Nhược Thủy, cũng là người có thể tiếp nhận Phương Thiên, đây cũng là điều hắn cảm tâm tình nguyện làm. Cho nên nhìn thấy Phương Thiên xin giúp đỡ, hắn liền giải vây nói:
- Em gái à, anh cùng Phương Thiên tuy không phải huynh đệ ruột, nhưng mà còn thân hơn cả thân huynh đệ ruột, hắn sớm chẳng khác nào một thành viên trong gia tộc chúng ta. Mà Dương Minh tiểu bằng hữu đây cũng chưa có từ hôn với con gái anh, hắn trên danh nghĩa là con rể, miễn cưỡng có thể được dự họp gia yến.
- Từ hôn, cậu còn muốn từ hôn?
Sắc mặt của Vương Nhược Thủy trở nên lạnh lẽo, ánh mắt băng hàn nhìn về phía Dương Minh.
Dương Minh thầm nghĩ Vương Tung Sơn này không có việc gì tự nhiên kéo mình ra làm gì? Cho dù Vương Nhược Thủy có châm chọc khiêu khích với mình, mình cùng lắm thì không để ý tới, vậy mà hắn lại mang chuyện từ hôn ra nói, vô duyên vô cớ trêu chọc vào ngọn lửa giận dữ của Vương Nhược Thủy.
Nhưng mà nếu đã bị điểm danh gọi ra, Dương Minh biết rõ giờ phút này có lùi lại cũng vô ích, chỉ đành khó khăn nói:
- Vương Nhược Thủy tiền bối, cô không biết nội tình, chỉ sợ việc hôn nhân này, cháu gái của cô, cũng không có thái độ tán thành đúng không?
Thật là hết cánh mới nói ra lời này.
- Cháu gái tôi tán thành hay không tán thành, làm sao cậu biết?
Vương Nhược Thủy cười lạnh một tiếng nói:
- Hơn nữa, gia tộc Hồ Điệp chúng tôi ở châu Âu này cũng được coi như là gia tộc nổi danh cao quý nhất, từ hôn, vậy mặt mũi chúng tôi biết để vào đâu?
- Chuyện này.
Dương Minh khẽ thở dài một hơi, biết mình không thể dùng lời lẽ bình thường nói chuyện với Vương Nhược Thủy được, người đàn bà này tâm lý không bình thường, hoặc có thể nói là cố chấp, năm đó bị Phương Thiên từ hôn, sau đó đối với cụm từ" từ hôn" đặc biệt mẫn cảm.
Mà hết lần này tới lần khác hôn ước của nàng cùng Phương Thiên nàng lại dùng thái độ rất bài xích, nhưng mà sau khi gặp lại Phương Thiên, hai người có trao đổi qua, Vương Nhược Thủy lại vô cùng yêu Phương Thiên, cho nên hiện tại nàng xem, chỉ cần cháu gái của nàng thấy được Dương Minh, bảo đảm việc hôn sự tám phần là sẽ thành. Dương Minh ra sức khước từ như vậy, ngay cả người còn chưa gặp đã muốn từ hôn, quả thực là không để gia tộc Hồ Điệp vào mắt!
- Tôi cho cậu biết, hôn ước đã định thì chắc chắn phải cưới, mà không định cũng phải cưới, cậu ngẫm lại đi, nếu không thì ra so tài với tôi.
Vương Nhược Thủy không hề lưu chút tình nào, quát lớn với Dương Minh.
- Vương Nhược Thủy tiền bối, cô làm vậy chẳng phải là ép buộc cháu sao?
Dương Minh thật sự là bất đắc dĩ, chính mình từ lúc xuất đạo đến nay, lần đầu tiên có cảm giác tú tài gặp quan binh không chịu nói lý.
Nếu không phải người trước mặt là em gái của Vương Tung Sơn, không phải tình nhân cũ của Phương lão đầu, Dương Minh thật không chừng sẽ ra tay với bả, nhưng hiện tại, Dương Minh biết, chính mình không thể ra tay tàn nhẫn với Vương Nhược Thủy!
Dương Minh tuy cảm giác mình đã cố chấp rất nhiều khi làm sát thủ, thế nhưng đối mặt với loại lão gia hỏa biến thái Phương Thiên này, Dương Minh cũng chỉ đành lép vế. Huống chi còn có một Vương Tung Sơn nữa? Chính mình nếu như khi dễ Vương Nhược Thủy, hắn còn có thể ngồi yên không để ý đến sao?
Chỉ sợ đến cuối cùng, cục diện sẽ biến thành ba đánh một, Dương Minh ngẫm lại thực cảm thấy khủng bố, điều này căn bản là mình không thể thừa nhận nổi.
- Cố chấp hay không cố chấp tôi không biết. Bất quá ta nếu đã nói ra thì tin chắc rằng sư phụ của cậu cũng không phản đối.
Nói tới đây Vương Nhược Thủy liếc mắt nhìn Phương Thiên.
"Khụ khụ." Phương Thiên ho khan hai tiếng, trán toán mồ hôi lạnh, hắn quay đầu nhìn Dương Minh nói:
- Dương Minh à, nếu như không con cưới cháu gái của Nhược Thủy đi nhé? Con xem Nhược Thủy xinh đẹp như vậy, cháu gái của nàng khẳng định sẽ không kém, phải không nào?
Dương Minh trợn trắng mắt, thầm nghĩ, đã biết lão bất tử kia không đáng tin cậy, nhưng không ngờ lại tới trình độ này, sớm biết như thế thì lúc trước hắn nói cái gì mình cũng sẽ không theo tới đây, đây không phải là không có chuyện không tìm tới hay sao?
"Ài!" Dương Minh than thở nói:
- Như vậy đi, xin hỏi Vương Nhược Thủy tiền bối. Nếu cháu hơn cô, vậy thì phải lấy cháu gái cô, nếu cháu thua vậy phải lưu lại đây tiếp tục luyện tập tới khi nào thắng được cô. Nhưng mà nếu như chúng ta đánh ngang tay thì sao?
- Ngang tay?
Vương Nhược Thủy hơi sững sờ, không khỏi tươi cười. Nàng đã ẩn cư ở nơi thâm sâu nhiều năm, tiền bối thần bí đã giúp nàng tu luyện không tồi, Vương Nhược Thủy cảm thấy mình so ra không kém Phương Thiên là mấy!
Trong mắt nàng. Dương Minh chỉ mà một tiểu mao đầu hai mươi tuổi, trong lúc so tài, nếu như mình không cố ý nhường thì Dương Minh không thể nào thủ thắng, cho nên tình huống đánh ngang tay, quả thực là không thể nào xảy ra.
- Sao ạ?
Dương Minh thấy vẻ mặt có chút đùa bỡn của Vương Nhược Thủy, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống, không phải là người đàn bà này còn con át chủ bài gì chứ?
Dương Minh nhìn bộ dáng tự phụ của Vương Nhược Thủy, hít sâu một hơi nói:
- Có lẽ vậy, nhưng mà Vương Nhược Thủy tiền bối, vãn bối có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết cô có đáp ứng hay không?
- Yêu cầu quá đáng? Đã như vầy cậu còn nói ra làm gì?
Vương Nhược Thủy cười làm như nhìn thấu mục đích của Dương Minh, nói:
- Còn hỏi tôi có đáp ứng hay không chứ gì. Cậu không biết kế kích tướng rồi, cậu còn vụng về lắm!
Sắc mặt của Dương Minh hơi đỏ lên, nhưng mà không có ý lùi bước, lúc này không thể lùi bước, chỉ có tiến lên một bước mới có thể đạt được lợi ích của mình, lùi một bước, cũng chỉ có mặc người chém giết mà thôi.
- Vương Nhược Thủy tiền bối đã tự tin như vậy, chúng ta không có khả năng đánh ngang tay, như vậy cháu muốn xin Vương Nhược Thủy đáp ứng vãn bối, nếu như chúng ta thực sự ngang tay, như vậy hãy để cháu rời đi!
Dương Minh không để ý đến câu châm chọc của Vương Nhược Thủy, mà là nói ra ý của mình.
- Yêu cầu của cậu quả là rất nhiều a? Nhưng mà cậu cho rằng cậu có thể đánh ngang tay với tôi sao?
- Vương Nhược Thủy đã cảm thấy không có khả năng, như vậy nên đáp ứng vãn bối còn không được sao?
Dương Minh vội vàng nói tiếp:
- Vương Nhược Thủy tiền bối, vãn bối có thể đảm bảo, nếu như kết quả là cháu thua, hoặc là thắng, cháu đều ngoan ngoãn đính hôn với cháu gái của cô, sẽ không có bất cứ dị nghị gì!
- Ha ha, cậu trái lại học cách yêu cầu từ bao giờ vậy?
Vương Nhược Thủy lạnh lùng nhìn Dương Minh, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ yêu cầu của hắn, Vương Nhược Thủy càng nhìn bộ dạng tiểu quỷ Dương Minh này, càng cảm thấy hắn không thể nào thắng mình, đã như vậy, đáp ứng hắn cũng không sao, đỡ cho hắn khẩu phục tâm không phục, chỉ cần mình thắng hắn, hắn cũng sẽ không không lải nhải nữa.
Cho dù tiểu tử này có thiên phú dị bẩm thật, thật sự lợi hại hơn so với mình, như vậy mình yếu hơn, cũng đành thua trận, quyết không có khă năng hòa, nghĩ tới đây Vương Nhược Thủy đã quyết định chủ ý, nói:
- Được rồi, nếu như tôi không đáp ứng cậu, đến lúc đó dùng sức ép buộc cậu đính hôn khẳng định cậu sẽ khẩu phục tâm không phục, đã như vậy, tôi sẽ đáp ứng cậu. Nhưng mà cậu phải nhớ kỹ lời cậu đã hứa, không nên đến lúc thua còn muốn yêu cầu này nọ, như vậy tôi sẽ không đáp ứng đâu.
- Xin Vương Nhược Thủy tiền bối yên tâm, vãn bối chỉ có một yêu cầu này, nếu như thật sự không thể đấu ngang tay, như vậy sẽ tùy Vương Nhược Thủy tiền bối phân phó, vãn bối tự nhiên cam tâm tình nguyện tiếp thu.
Mặc dù lời nói của Dương Minh vô cùng kiên quyết, nhưng trong lòng lại không ngừng bất an.
Nhưng mà đây có lẽ là cố gắng hết mức của hắn rồi, Dương Minh cũng biết hiện tại chính mình đang ở trên địa bàn của người ta, hơn nữa chung quanh đều là người của bọn họ, cho dù Vương Nhược Thủy không đáp ứng yêu cầu của mình, mình cũng không có bất cứ biện pháp nào.
Mà hiện tại tối thiểu còn có một hi vọng, tuy Dương Minh không có gì nắm chắc, thế nhưng chung quy so với tình huống lúc trước còn khả quan hơn một chút. Ài, hiện tại Phương Thiên đã biến thành người của Vương Nhược Thủy rồi, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
- Được, như vậy sáng mai chúng ta sẽ gặp lại ở luyện võ trường.
Vương Nhược Thủy căn bản không để cho Dương Minh có thời gian thở, trực tiếp định thời gian vào sáng mai, nàng sợ thời gian kéo dài Dương Minh sẽ có biện pháp đối phó. Hiện tại xem ra Phương Thiên đã đứng về phía mình, vụng trộm như thế cũng nói không chính xác, nói không chừng hắn lại lén lút đi chỉ điểm một hai chiêu cho Dương Minh cũng không biết chừng, cho nên Vương Nhược Thủy thừa dịp Phương Thiên chưa có điều tra ra lai lịch của mình, liền định luôn thời gian.
- Tiền bối đã định thời gian rồi, vậy vãn bối tự nhiên tuân mệnh!
Dương Minh do dự một chút, tuy hắn cũng cảm thấy có phần vội vàng, nhưng mà không có biện pháp. Vương Nhược Thủy đã nhượng bộ một bước đáp ứng mình, mà Dương Minh nếu như tiếp tuc nhích chân lên một thước, Vương Nhược Thủy nhất định sẽ bất mãn với mình, lập tức không cần đấu nữa cũng chưa biết chừng.
Nhưng mà vẻ mặt của Phương Thiên cùng Vương Tung Sơn không có bất kỳ điểm khác thường nào, dù sao đây cũng chỉ là một trò đùa mà thôi, cho dù Dương Minh thắng cũng tốt mà thua cũng được, hay là thật sự đánh ngang tay tất cả cũng chẳng sao cả, bởi vì mục đích cuối cùng có thể ghép Vương Tiếu Yên cùng Dương Minh hai người bọn họ ngủ cùng một chỗ, lúc đó há có thể từ hôn?
Dương Minh cũng âm thầm liếc mắt nhìn Phương Thiên, nhưng phát hiện lão gia hỏa này vẫn thản nhiên như không, hắn biết không thể đặt kỳ vọng đặt lên người lão. Chính mình nếu xin hắn thỉnh giáo, không chừng để nịnh nọt Vương Nhược Thủy, hắn còn dẫn mình tới ngõ cụt cũng không biết chừng.
- Vậy ngày mai gặp lại nhé!
Vương Nhược Thủy thấy Dương Minh lại nhẹ nhàng đáp ứng, lá gan lớn như vậy, trái lại khiến nàng rất tán thưởng.