Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1367



Nghe Thomas nói, trái tim Vương Tung Sơn chợt co rút, ẩn ẩn có thể đoán được ý của lão. Lão hồ ly này quả nhiên là có mưu đồ, nếu quả thật là do hạn ngạch bị giảm bớt, như vậy lão cũng sẽ không thể nói những lời này, đây rõ ràng là vẫn còn con đường vãn hồi.

"Quan hệ thân thích?" Vương Tung Sơn không tỏ rõ ý kiến khẽ hừ một tiếng, hắn biết ý định của Thomas, nghe cách nói chuyện này, nhất định là thằng nhãi Gould kia đã nói cái gì đó, cho nên Thomas mới đối xử như vậy.

"Chuyện về Gould, thật ra cũng không có gì lớn, từ nhỏ nó đã có hảo cảm với Tiểu Điệp nhà các cậu, nếu như sau này gả Tiểu Điệp cho Gould. Như vậy Vương Nhược Thủy cũng chính là cô của hắn, cô đánh cháu rể, cũng không phải là chuyện gì mất mặt đúng không?" Thomas cười nói: "Mà Gould đưa cháu này của tôi, nếu để gia tộc Hồ Điệp ủng hộ nó, cũng chính là ủng hộ cháu ngoại tôi, bất kể kẻ nào cũng không thể nói gì được."

"Gia chủ Thomas, đề nghị này của ngài, thứ cho tôi không thể làm được, con gái tôi đã có hôn ước rồi." Vương Tung Sơn hít sâu một hơi, mặc dù biết rõ lời này của mình sẽ triệt để khiến gia tộc Lancer cắt đứt hợp tác, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp. Nếu như đổi lại là trước kia, Vương Tiếu Yên không có quan hệ với đáp ứng, điều này còn có khả năng. Nhưng mà hiện tại. Vương Tung Sơn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

"Thật vậy à?" Thomas không ngờ Vương Tung Sơn lại cự tuyệt như thế, lão cười lạnh một tiếng nói: "Đã như thế, vậy tôi chỉ có thể làm theo quy củ thôi."

"Cái này." Trái tim Vương Tung Sơn co thắt, nói: "Thomas tiên sinh, trừ việc này ra, thật sự không có biện pháp khác sao?"

"Không có, đã như vậy thì cậu cứ suy nghĩ đi, trong vòng năm ngày, nếu như trong vòng năm ngày cậu còn chưa quyết định, như vậy thật xấu hổ, hạn ngạch vũ khí tôi chỉ đành cung cấp cho người khác mà thôi." Thomas âm trầm cùng tự tin nói: "Được rồi. Không con chuyện gì để nói nữa vậy tôi gác máy đây, tôi còn phải nghỉ ngơi."

Thomas đã nói hết lời, cũng không có đợi Vương Tung Sơn phản ứng, lão trực tiếp cúp điện thoại.

"Năm ngày sao." Vương Tung Sơn thở dài, đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước của Gould, năm ngày, nhiều nhất năm ngày. Quả nhiên, lúc trước hắn nói năng tự tinh như vậy, quả nhiên là có thể làm được!

Quả thực gia tộc Hồ Điệp chỉ có năm ngày cơ hội. Kỳ hạn cuối cùng của Thomas cũng thật sự là như thế. Qua năm ngày, như vậy gia tộc Hồ Điệp nhất định phải chịu sự chèn ép của gia tộc Lancer, quá trình hợp tác buôn bán sẽ bị cắt đứt!

"Thomas nói thế nào?" Thấy bộ dạng của Vương Tung Sơn như thế. Vương Nhược Thủy biết lần đàm phán này không thành công rồi, đối phương khẳng định đưa ra điều kiện hà khắc khiến Vương Tung Sơn khó có thể đáp ứng.

"Thomas nói nếu gả cháu gái bảo bối của cô cho Gould, thì như vậy hai nhà sẽ trở thành thân thích, lúc đó hắn mới cung ứng vũ khí cho chúng ta, mà cô lại trở thành cô của Gould, cho nên Gould cũng sẽ không truy cứu chuyện cô đánh nó nữa." Vương Tung Sơn cười khổ nói.

"Lão nằm mơ à!" Vương Nhược Thủy tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây không phải là buộc chúng ta đi vào khuôn khổ sao? Quả thực là khinh người quá đáng!"

"Khinh người quá đáng thì thế nào? Hôm nay người ta có tư cách làm vậy!" Vương Tung Sơn nói: "Tựa như lời Gould nói, Thomas cho chúng ta thời hạn là năm ngày, chỉ vẻn vẹn có năm ngày."

"Thằng nhãi Gould này, quả nhiên nói được làm được!" Phương Thiên nghe xong Vương Tung Sơn nói, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Yêu cầu của Thomas chúng ta không cách nào đáp ứng, xem ra chuyện này không thể vãn hồi rồi. Chúng ta hẳn là mau nghĩ đối sách khác thôi."

Vương Tung Sơn gật đầu nói: "Phương lão đầu, làm phiền anh rồi, tuy số lượng không nhiều lắm, thế nhưng cũng có thể cầm cự được."

"Yên tâm đi! Chuyện này chẳng những có quan hệ với Nhược Thủy, cũng không thoát khỏi liên quan tới đồ đệ của tôi nữa. Tôi tự nhiên sẽ không khoanh tay làm ngơ rồi!" Phương Thiên vung tay trịnh trọng nói: "Sáng mai tôi sẽ đi liên lạc với vài lão bằng hữu. Nhờ bọn họ mua vào một ít súng ống đạn dược!"

"Về phương diện giá cả sẽ không thành vấn đề, chỉ cần có hàng là tốt rồi." Vương Tung Sơn dặn dò: "Gia tộc Hồ Điệp không thiếu tiền."

"Điều này tôi hiểu, tôi sẽ mau chóng tranh thủ." Phương Thiên gật đầu nói.

Tối nay nhất định có người rất vui, cũng có rất nhiều người buồn. Gould, Thomas đều thuộc về phía người ngủ rất ngon, mà Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy, cùng Phương Thiên ba người cơ hồ không ngủ được, bọn họ đều ngồi trên ghế sofa trong thư phòng, đều nghĩ biện pháp cứu lấy gia tộc.

Nếu như Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy có thể ở cùng nhau, càng tăng thêm quan hệ của Vương Tiếu Yên cùng Dương Minh, có thể nói Phương Thiên trên cơ bản đã là người của gia tộc Hồ Điệp rồi, mà vận mệnh của gia tộc Hồ Điệp cũng trở thành trách nhiệm của Phương Thiên, có người nhằm vào gia tộc Hồ Điệp. Phương Thiên cũng không thể để yên được.

Mà Dương Minh lại căn bản không có nghĩ tới mấy thứ này, hắn ngủ rất ngon, trong mắt hắn Gould cũng chỉ là một tên ăn chơi lêu lổng, chỉ như một con bọ chó vậy, chẳng làm nên chút sóng gió gì.

Loại nhân vật này kể cả sau lưng của hắn có là gia tộc Lancer, Dương Minh cũng không thèm để vào mắt. Dương Minh có sự khác biệt rất lớn với Phương Thiên chính là, hắn còn mang theo dị năng. Từ khi có được dị năng, Dương Minh cơ hồ chưa từng sợ qua người nào, kể cả ông chủ sau màn, hữu trưởng lão có loại năng lực thần bí vượt qua cả cường giả bình thường thì Dương Minh cũng không sợ, chứ đừng nói chi là một gia tộc Lancer.

Có lẽ bằng vào năng lực của Phương Thiên vẫn không thể ám sát được Thomas, dù sao muốn lẻn vào pháo đài được bảo vệ sâm nghiêm gia tộc Lancer, đó là một chuyện rất khó khăn, chớ nói chi là tới giết người.

Thế nhưng chuyện này đối với Dương Minh mà nói, thật cũng không phải là chuyện gì khó! Với chút kinh nghiệm có thể né tránh thành công để lẻn vào tập đoàn Tùy Thị, tòa nhà giam. Dương Minh tin rằng chỉ bằng vào dị năng, có thể dễ dàng lẻn vào gia tộc Lancer.

Cho nên chỉ cần mình nguyện ý cái mệnh của Thomas tùy thời đều có thể thăng thiên. Đây chính là con át chủ bài của Dương Minh. Có một con át chủ bài để bảo vệ tính mạng, công kích người khác, đây quả thật chính là ưu thế tuyệt đối không kẻ nào địch nổi.

Khiến Dương Minh đau đầu chính là cuộc tỷ thí với Vương Nhược Thủy kia, không thể thắng cũng không thể thua, chỉ có thể hòa mới có thể bình an rời khỏi gia tộc Hồ Điệp. Đây mới thực sự là vấn đề khiến Dương Minh phiền lòng.

Tuy lúc ăn cơm Dương Minh đã nói rất tự tin, thật ra trong lòng hắn lại không hề có chút tự tin nào. Muốn thắng hoặc thua trái lại còn dễ, hòa, chỉ cần Vương Nhược Thủy hơi tỏ ra chút yếu thế, hòa cũng có thể biến thành mình thắng. Điều này thật sự khó giải quyết a! Không thể nói trước, chỉ có thể trong lúc giao thủ ra tay tàn nhẫn một chút, khi Vương Nhược Thủy lùi lại, mình cũng tự động lùi lại, như vậy mới tạo thành hiện trường hòa giả tạo.

Nhưng mà làm như vậy, phải cần có cơ hội, không phải tình huống nào cũng có thể thi triển, ở đây đều là cao thủ, nhất định phải làm y như thật, nói cách khác, nếu như Vương Nhược Thủy cứng rắng chống lại, chính mình thật sự khó ứng phó, có thể tất cả mọi người cho rằng hòa, mà Vương Nhược Thủy có thể ngậm bồ hòn, Dương Minh mới có thể kiên trì đấu hòa, người khác không nhìn ra sơ hở, sẽ không nói giúp Vương Nhược Thủy, Vương Nhược Thủy cho dù dây dưa không tha, mình cũng không sợ.

Ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy đã là hơn 8 giờ sáng. Cảm giác thật mệt mỏi, hắn duỗi lưng, sau đó nhảy dựng lên, nhưng mà khi ánh mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, hắn lại cảm thấy hơi lạ, ngày hôm qua nghe tên đệ tử tiếp tân nói, 8 giờ mỗi sáng đều có người gọi điện thoại lên gọi dậy ăn sáng, bây giờ đã 8: 30, sao không thấy ai gọi lên vậy?

Chẳng lẽ là mình ngủ quên không nghe thấy chuông? Không có khả năng. Dương Minh từ khi trải qua khóa huấn luyện sát thủ dài hạn, giấc nghủ tuy có sâu thế nào, nhưng chỉ cần bên ngoài có động tĩnh, bằng vào cảm ứng nhạy dị thường bén, hắn có thể phát giác ra tiếng động nhỏ nhất.

Tiếng chuông điện thoại lớn như vậy, hắn không thể không nghe thấy, chỉ có một khả năng đó chính là không có người gọi điện lên.

Đã không có người gọi lên, Dương Minh cũng không có để tâm nữa. Hoặc là người phục vụ kia quên cũng không chừng. Hắn mặc quần áo cẩn thận, say khi rửa mặt liền đẩy cửa phòng đi xuống lầu.

Đám đệ tử trực ban của gia tộc Hồ Điệp đều nhận ra Dương Minh, cho nên thấy Dương Minh từ trong phòng đi ra, mọi người đều chào hỏi hắn, Dương Minh vô tình đi tới phòng ăn ngày hôm qua, nhưng lại phát hiện một chuyện ngoài ý muốn, trong này một bóng người cũng không có!

Đương nhiên là ngoại trừ đám để tử trong gia tộc Hồ Điệp kia ra, Dương Minh chỉ đề cập tới Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy, cùng Phương Thiên.

"Dương tiên sinh, ngài đã tới!" Tên đệ tử trực ca nhìn thấy Dương Minh đi vào, hắn vội vã bước nhanh tới đón.

"A, mọi người đã ăn xong rồi à?" Dương Minh có phần buồn bực nhìn phòng ăn vắng tanh, hỏi.

"Còn có nhiều người chưa tới." Tên trực ca kia cười khổ nhìn Dương Minh nói: "Đánh nhẽ vào giờ này, gia chủ đã sớm xuống rồi a."

"Hả? Còn chưa có người xuống?" Dương Minh nhíu nhíu mày nói: "Cho nên các anh cũng không có gọi điện thoại cho tôi biết?"

"Đúng vậy, gia chủ không có phân phó, chúng tôi không dám tùy tiện chủ chương." Tên đệ tử trực ca nói.

Dương Minh giật mình, trách không được mình lại không nhận được điện thoại, thì ra là bởi vì Vương Tung Sơn còn chưa xuống phòng ăn, nhưng mà Vương Tung Sơn chưa xuống. Nhưng ngay cả Vương Nhược Thủy cùng Phương Thiên cũng chưa xuống? Chẳng lẽ ba người này thương nghị chuyện gì? Chẳng lẽ là vì chuyện Vương Nhược Thủy tìm mình luận võ? Nghĩ tới đây Dương Minh càng cảm thấy suy đoán này rất có khả năng.

Nhưng mà binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn, đêm qua Dương Minh đã tính toán tốt rồi, trái lại hôm nay cũng không sợ phải đối đầu với Vương Nhược Thủy. Đến lúc đó hành động tùy theo hoàn cảnh là được. Dương Minh cũng không phải là đứa trẻ mới trào đời, không nói thân kinh bách chiến, cũng là kinh nghiệm phong phú, không đến mức bị Vương Nhược Thủy xâu mũi dẫn đi.

Dương Minh tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, tất cả mọi người chưa tới, vậy Dương Minh cũng không dám xấu hổ gọi món ăn, chờ mọi người tới có lẽ tốt hơn.

Dương Minh ngồi trong phòng ăn được một lát, đại khái chừng 20 phút đồng hồ, mới nghe được một loạt tiếng bước chân truyền lại, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy cùng Phương Thiên ba người nối đuôi nhau đi tới.

Dương Minh vội vàng đứng dậy, trong này hắn dù sao cũng là vãn bối, tất yếu phải coi trọng lễ tiết.

"A? Dương Minh? Cậu tới rồi ư?" Phương Thiên thấy Dương Minh đã ở trong nhà ăn từ bao giờ, hắn có chút kinh ngạc, nhưng mà tiếp đó nhìn đồng hồ trong nhà ăn, hắn mới cười khổ nói: "Không ngờ đã 9 giờ rồi, chỉ gọi vài cuộc điện thoại, không ngờ lại tốn thời gian như thế!"

Mới sáng sớm Phương Thiên đã bắt tay vào giúp đỡ Vương Tung Sơn tìm mối cung ứng súng ống đạn dược, hắn gọi vài cuộc điện thoại cho mấy lão bằng hữu lâu năm, quy mô buôn bán của đám bạn bè này đều không có lớn như gia tộc Lancer. Nhưng mà tích tiểu thành đại, những người này hợp lại, trái lại có thể cầm cự một cách miễn cưỡng, nhưng đó lại không phải là kế sách lâu dài, bởi vì những người này chỉ có thể giúp Phương Thiên một lần, hai lần, nhưng không thể dốc hết khả năng có thể để giúp hắn, dù sao người ta cũng có khách hàng cố định, không thể bởi vì hắn mà đắc tội với khách hàng khác.

Cho nên Phương Thiên chỉ có thể giúp đỡ trong lúc nhất thời, mấu chốt phải dựa vào Vương Tung Sơn tìm đối tác khác, bằng không sẽ tránh không được hậu quả gia tộc suy vong.

"Ân, không phải nói 8 giờ ăn sáng sao, cháu thấy không có người điện tới, cho nên cháu xuống trước." Dương Minh nhẹ gật đầu nói.

"A? Thật sự xấu hổ, quên cả thời gian." Vương Tung Sơn nhìn Dương Minh chỉ có một mình chờ ở phòng ăn lâu như vậy, hắn có phần xấu hổ nói: "Mau mang thức ăn lên đi, buổi sáng tôi phải thương lượng chút chuyện với sư phụ cậu, cho nên quên cả thời gian."

Tên đệ tử trực ca nghe Vương Tung Sơn nói xong, sau đó vội vàng đi tới phòng bếp thông tri cho người mang đồ ăn lên. Phòng bếp thực ra đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, chẳng qua là Vương Tung Sơn chưa có xuống, cho nên bọn họ không dám đưa lên trước, mà Vương Tung Sơn vừa mới xuất hiện, chỉ cần hâm mấy món ăn này lại là có thể mang ra.

Cho nên không tới một hồi, mùi vị thức ăn đã tràn đầy căn phòng, mấy đĩa thức ăn nối đuôi nhau được bưng lên. Dương Minh sau khi thấy ba người kia đã ngồi xuống hắn cũng ngồi xuống chỗ của mình. Lúc này Vương Tung Sơn lên tiếng nói: "Dương Minh tiểu hữu, cậu nên ăn nhiều một chút, đói bụng lắm rồi phải không!"

"Không có gì ạ!" Dương Minh cười cười, nhưng mà hắn thật sự đói bụng, Vương Tung Sơn đã nói như vậy, hắn cũng không khách khí nữa, trực tiếp gắp thức ăn ăn cho no nê.

Nhưng mà sau khi ăn được vài miếng, hắn liền ngừng lại, khẽ ngẩng đầu lên, có phần ngạc nhiên nhìn phần thức ăn của mấy người kia! Bởi vì ngoại trừ hắn ra. Người khác vẫn chưa hề động đũa, mà vẫn còn ngồi yên, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Có thể nhìn ra được, trên mặt mỗi người đều không quá quan tâm tới bữa cơm, đều tràn ngập thần sắc lo lắng không nói lên lời, khiến Dương Minh có phần buồn bực nói: "Chú Vương, các người làm sao vậy? Sao không ai động đũa thế?"

"Cậu cứ ăn đi. Chúng tôi không đói, không muốn ăn." Vương Tung Sơn cười khổ sau đó phất tay. Tuy tâm loạn như ma nhưng hắn lại không biểu hiện gì nhiều qua khuôn mặt, hiện tại Dương Minh cùng Phương Thiên là hy vọng duy nhất trong tương lai của gia tộc Hồ Điệp, nếu như lần này con gái có thể thuận lợi đính hôn với Dương Minh. Với ngôi vị hàng đầu Vua Sát Thủ, mới có thể làm cho danh dự của gia tộc Hồ Điệp được đề cao, đến lúc đó có lẽ sẽ tìm được đường ra cũng không biết chừng.

Dương Minh nghe Vương Tung Sơn nói như vậy, biết là lý do này không thật, hắn cũng không thèm hỏi nhiều. Vương Tung Sơn đã không muốn nói, như vậy hắn cũng không tiện hỏi. Đến lúc đó nếu như mình muốn biến, Phương Thiên nhất định sẽ tự nói với mình.

"Vương Nhược Thủy tiền bối, sau bữa cơm chiều, chúng ta cứ dựa theo ước định, tiến hành tỷ thí chứ?" Dương Minh hỏi.

"Hả?" Vương Nhược Thủy ngẩn ra, không ngờ lúc này Dương Minh lại nhắc tới chuyện tỷ thí, nàng đã sớm vứt chuyện này ra khỏi đầu rồi: "Chuyện này để sau hãy nói đi, hiện tại tôi không có thời gian suy nghĩ tới chuyện này."

"Không có thời gian?" Dương Minh càng thêm nghi hoặc. Ba người này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Sao người nào cũng như kiểu bị thất hồn lạc phách thế kia?

"Đừng tưởng rằng cháu gái tôi không có người theo đuổi nhé. Gould ngày hôm qua rất muốn lấy nó đó." Vương Nhược Thủy nhìn thấy bộ dáng này của Dương Minh, không khỏi tức giận nói: "Nếu không phải đã sớm có ước hôn cùng cậu, cậu cho rằng cậu còn có tiện nghi như vậy sao?"

Lời nói của Vương Nhược Thủy khiến Dương Minh có phần khóc cười không xong. Sao lại nói là mình được tiện nghi? Chính mình từ hôn còn không kịp, cái tên Gould kia có lòng muốn lấy cháu gái bà, vậy thì cứ lấy đi, nhưng mà điều kiện tiên quyết phải được Vương Tung Sơn ngầm đồng ý mới được.

"Các người là, tại vì chuyện của Gould mà phiền lòng sao?" Dương Minh nghe xong Vương Nhược Thủy nói, ẩn ẩn có một chút tức giận, cái này không phải là giận mình, mà là đang căm tức tên Gould kia, bởi vì vừa rồi cô ta còn nói tới cái tên Gould kia, giọng nói lại còn nhấn mạnh nữa.

"Những chuyện này, cũng không lừa được cậu." Vương Tung Sơn ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh, thoáng cười khổ nói: "Cậu đã hỏi, vậy tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, đêm qua tôi nhận được điện thoại của gia tộc Lancer, bọn họ đã đoạn tuyệt hết thảy chuyện hợp tác bán súng ống đạn dược cho gia tộc Hồ Điệp chúng ta rồi."

"Cắt đứt việc bán vũ khí à? Thì ra là thế." Dương Minh nhẹ gật đầu nói: "Xem ra ngày suy đoán ngày hôm qua của cháu là đúng, quả nhiên bọn chúng động thủ. Chỉ là cháu không ngờ bọn chúng lại nhanh như vậy! Đêm qua đã có tin tức ngay."

Lúc đầu Dương Minh thấy Vương Tung Sơn ba người sầu mi khổ kiểm như vậy, nhưng lại không có nghĩ tới phương diện này. Bởi vì hắn xem ra, cho dù Gould có đi tìm gia tộc Lancer để đối phó với gia tộc Hồ Điệp cũng cần một khoảng thời gian, cũng không phải gấp như thế. Thời gian này cũng phải mất hai ba ngày, thế nhưng muộn nhất sẽ không vượt quá năm ngày!

Thế nhưng khiến Dương Minh bất ngờ chính là, Gould với gia tộc Lancer lại có phản ứng nhanh đến như vậy. Nhưng, chẳng lẽ gia tộc Hồ Điệp lại không chịu nổi một đả kích như vậy sao? Vẻn vẹn chỉ có một gia tộc Lancer mà đã khiến hắn phát sầu là thế nào?

"Đúng vậy." Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu nói: "Xem ra Dương Minh tiểu hữu đã nhìn thấu từ lâu. Chỉ nhình hành vi cử chỉ đêm qua của Gould đã có thể đoán được ra ý đồ của hắn."

"Vương thúc thúc, chú cũng đừng tâng bốc cháu như vậy. Chỉ là cháu đã gặp không ít chuyện như thế này." Dương Minh phất tay nói: "Nhưng mà chỉ một cái gia tộc Lancer, lại có thể làm cho chú lo lắng đến như vậy hay sao?"

Nghe xong Dương Minh nói, Vương Nhược Thủy lập tức có phần mất hứng, Dương Minh này đã không giúp được gì thì thôi, cư nhiên còn châm chọc khiêu khích, Vương Nhược Thủy lập tức hừ lạnh một tiếng nói: "Gia tộc Lancer thì sao? Cậu nói chuyện cũng không có đau lưỡi mà. Cậu có biết chi tiết về gia tộc Lancer không? Cậu lý giải được tình huống hiện tại không? Đó là gia tộc chuyên cung ứng súng ống đạn dược lớn nhất Châu Âu đó."

"Lớn nhất thì sao?" Giờ phút này Dương Minh lại nhếch miệng nói: "Hình như không phải vậy? Theo cháu được biết, gia tộc lớn nhất chuyên buôn bán mặt hàng này phải là gia tộc Buffon mới đúng?"