- Nói cũng đúng, thật ra cũng tại anh không ra gì, lại gặp phải công ty nộp sản cao như vậy, quả thật có chút ăn không tiêu! Tôn Côn cười khổ: - Con anh cuối năm nay phải đến trường vậy mà học phí còn chưa lo được.
- Giá thuê cao gì chứ? Xe của anh không phải là bán đứt luôn rồi sao? Dương Minh có chút khó hiểu.
- Ừ, đúng là bán đứt rồi, hiện nay anh đã hết hạn hợp đồng nhưng công ty vẫn không cho đi, anh muốn chuyển đến công ty khác nhưng họ không chịu trả lại hồ sơ, bắt anh phải ký hợp đồng tiếp. Tôn Côn cười khổ:
- Trên hợp đồng có một khoản thế chân bất hợp lý, nhưng anh chẳng có tiếng nói gì nên cũng chả có biện pháp. Ông chủ công ty quyền cao thế lớn, anh muốn trêu chọc cũng không nổi.
- Hết hạn hợp đồng mà không cho nghỉ sao? Công ty của anh tên gì? Dương Minh nhíu mày.
- Công ty Đại Đức Nhã Trí. Tôn Côn trả lời.
- Chưa nghe bao giờ. Dương Minh lắc đầu.
- Chú không phải dân trong nghề, chắc chắn không biết. Tôn Côn cười đáp.
- Cũng chẳng sao, trước tiên cứ để con anh vào học trường xa nhà một chút, khi nào có tiền sẽ chuyển sang trường khác tốt hơn.
- Công ty đó dựa vào đâu mà không cho anh đi? Trước đây có điều khoản ràng buộc gì à? Dương Minh gật gật đầu hỏi tiếp.
- Vậy thì không, chỉ là công ty không chịu cho anh đi, nếu mọi người đều đi hết thì kiếm tiền bằng cái gì? Tôn Côn nói.
- Người như anh thì trong công ty cũng không ít nhưng họ có quan hệ đặc biệt, chỉ cần nhờ người đến nói một tiếng với lão bản là được chuyển thôi.
- Vậy thì chiều nay em đi với anh xem sao. Dương Minh suy nghĩ rồi nói. Nếu không phải là Tôn Côn thì hắn cũng không nhúng tay vào. Mỗi ngành sản xuất kinh doanh có một quy tắc ngầm. Dương Minh cũng không phải là đại hiệp gì đó, dưới tình huống không tổn hại đến ích lợi bản thân thì sẽ hạn chế va chạm với người khác. Điều này cũng giống như Dương Minh để Bạo Tam Lập dần dần thu thập thị phần, bằng lợi ích mua chuộc chứ không ép buộc người khác.
- Chú hả? Tôn Côn sửng sốt nhưng lập tức nhận ra Dương Minh đã khác xưa, biết đâu chừng còn có hy vọng:
- Vậy thì tốt quá, nếu thật sự có thể giúp anh chuyển đến công ty khác, anh sẽ đãi chú một bữa ra trò.
Cả bọn ngồi xuống thì thức ăn cũng đang được dọn lên. Sau khi mọi người đều được rót một cốc bia rồi cùng nâng cốc. Ở đây toàn là người thân, Dương Minh tiếp đồ cho ai cũng đều không ổn, hắn không khách khí dùng kìm một cái càng cua biển to tướng, rồi gỡ thịt ra chấm mù tạt. Mọi người cũng sôi nổi hẳn lên. Bất giác Dương Minh trở thành chủ tiệc.
Điểm này khiến hắn có chút ái ngại nhưng cũng không thể nào khác, thân phận địa vị thay đổi, muốn như xưa là không thể. Tôn Côn dù rằng quen thuộc với Dương Minh. Nhưng cũng không thể phóng khoáng vô tư như trước.
Vì buổi chiều còn có chuyện, không ai uống rượu. Sau khi xong bữa Dương Minh tiễn nhóm Trần Mộng Nghiên về lại trường rồi cùng Tôn Côn đến văn phòng công ty.
- Đi thôi anh Côn, anh đi trước dẫn đường. Sau khi ra khỏi Hải Tân Quán, Dương Minh nói với Tôn Côn.
- Ừm. Tôn Côn sẽ không bao giờ một mình tới công ty, hắn hiểu rõ lão bản của mình là người như thế nào. Lần trước chính mắt hắn thấy một đồng nghiệp lái xe bị lão bản cho người đuổi đánh ra khỏi cửa. Có thể nói những người này chẳng khác gì đám lưu manh, không thèm nói lý lẽ. Hiện có Dương Minh bên cạnh nên Tôn Côn mới có can đảm.
Tôn Côn lái xe đi trước dẫn đường còn Dương Minh theo sát phía sau, rất nhanh đến trước một tòa nhà ba tầng sang trọng, trên có treo một tấm biển to đùng: Công ty TNHH taxi Đại Đức Nhã Trí, thành phố Tùng Giang.
- Lát nữa khi vào trong em không cần lỗ mãng, ở đây không phải là người tốt, so với hắc đạo thì cũng không khác là mấy, phía trong có một đám giang hồ chờ sẵn, tốt nhất là tránh xung đột trực tiếp.
- Giang hồ sao? Dương Minh nhìn vào tòa nhà thầm cười lạnh. Nếu như là Dương Minh trước đây thì còn có hể bị dọa, nhưng Dương Minh hiện tại thì ngay cả tổng bộ Kim Ưng bang còn có thể san bằng. Sao lại có thể ngại đám giang hồ tiểu tốt?
- Ừm, chốc nữa cậu sẽ thấy, nếu không thàng công thì bỏ qua cũng không sao, anh ở trong này làm lái xe cũng chỉ thiếu thốn chút đỉnh, dù sao cũng đủ sống. Tôn Côn nói.
Dương Minh biết gia cảnh Tôn Côn, hắn đã ly hôn vợ, thân gà trống nuôi con, quả thật cũng không dễ dàng gì, đây cũng là nguyên nhân Dương Minh muốn giúp hắn.
- Tôi đến đây bàn chuyện chuyển công ty, hợp đồng của tôi đã hết hạn rồi. Tôn Côn dè dặt nói, nếu không có Dương Minh đi cùng chắc chắn hắn đã rút lui.
- Chuyển công ty sao? Để tao chuyển ma túy cho mày nhé? Không phải đã nói không thể chuyển được sao? Mày có thích làm tài xế taxi nữa không? Tên trọc vỗ bàn sau đó lại dùng tay quệt mũi, giận dữ thét lên.
- Triệu Đại Tị Thế? Từ nãy Dương Minh đã thấy tên đầu trọc này quen mắt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ là đã gặp qua ở đâu. Sau đó thấy hắn quệt mũi theo thói quen thì chợt nhớ ra hắn là ai! Đây không phải là tên đã theo hắn đi bụi lúc còn cấp hai sao? Tên hắn là Triệu Đại Bao, còn gọi là Triệu Đại Tị Thế.
Triệu Đại Bao đang gầm gừ bỗng nghe thấy có người gọi bí danh của hắn thì ngẩn ra từ ngày xông pha giang hồ, sau đó được công ty này thuê làm quản lý nhân sự thì rất ít người biết đến cái tên" Triệu Đại Tị Thế", toàn gọi là Triệu ca, hoặc Triệu quản lý!
Lúc này lại đột nhiên có người biết bí danh khiến cho Triệu Đại Bao hơi ngẩn người. Trước đây hắn không để ý tới người bên cạnh, lúc này mới đưa mắt đánh giá Dương Minh.
- Hả? Triệu Đại Bao kinh ngạc hô lên. Cái chân to bè đang gác lên bàn cũng bỏ xuống, đứng lên, nhìn cẩn thận một chút.
- Nếu đã là người một nhà, vậy thì dễ rồi. Triệu Đạ Tị Thế, mày lấy hồ sơ của anh Con, để anh rời đi. Dương Minh liếc nhìn Tôn Côn nói với Triệu Đại Bao.
- Rời đi? Không thể nào! Triệu Đại Bao mở miệng từ chối.
Triệu Đại Bao quả nhiên không nể tình khiến Dương Minh có chút khó tin! Nguyên là hắn nghĩ gã này lên giọng nhưng sẽ đồng ý, không ngờ tên tiểu tử này lại từ chối huỵch toẹt như thế.
Tôn Côn cũng sững sờ nhìn hai người, đang thân thiết như vậy sao hắn lại không chút nể tình chứ?
- Triệu Đại Tị Thế, ý mày là sao? Ngay cả thể diện tao cũng không sao? Mày đừng quên, trước kia mày bị đánh là ai ra mặt cho mày! Dương Minh lạnh lùng nhìn Triệu Đại Bảo.
- Ha ha, Dương Minh mày nói đúng, nhưng đó là trước kia. Chính vì nể mặt mày nên khi mày gọi tao là Triệu Đại Tị Thế tao vẫn trả lời. Bí danh này ai muốn kêu thì kêu sao? Giữ thể diện cho mày nên gọi mày một tiếng Dương ca! Nhưng mày tưởng bây giờ còn là lúc ngày xưa đi học sao? Vẫn nghĩ mình là đại ca? Triêu Đại Bao cười lạnh.
- Thật sự mày cho rằng như vậy? Dương Minh cười mà không cười nhìn Triệu Đại Bao hỏi ngược lại.
- Tao đã không làm đại ca nhiều năm rồi, mái trường xưa cũng đã bao năm không về.Triệu Đại Bao bịt mũi hát, đảo mắt trêu Dương Minh, bộ dáng trào phúng.
- Dương Minh, mày không biết tao hiện tại là ai sao? Mày không biết đai ca hiện tại của tao là ai sao?
Nghe Triệu Đại Bao vừa hát vừa chọc Dương Minh Tôn Côn thầm lo sự tình không ổn, Triệu Đại Bao không thèm giữ thể diện mà còn đá đểu Dương Minh.
Dương Minh không giận mà lại cười, màn này sao lại quen như vậy, giống như trước đây không lâu từng thấy qua? Dương Minh khẽ vươn tay, không ngờ đã nắm cổ Triệu Đại Bao xách lên như xách con gà nhép.
- Dương Minh đừng nóng, cứ thả hắn ra trước đi. Tôn Côn nhìn thấy sắc mặt Triệu Đại Bao đang chuyển thành tím kinh hãi cản lại, hắn không muốn Dương Minh làm ra liên quan đến mạng người lại càng tệ.
Bịch một tiếng, Dương Minh đã ném Triệu Đại Bao xuống đất. - Nể mặt anh Côn, tao tha cho mày một mạng! Tao tuy không còn là đại ca mày nhưng vẫn có thể dạy dỗ mày.
Triệu Đại Bao bắt đầu kiêng dè Dương Minh nhưng vừa nghe" anh Côn" thì yên tâm trở lại! Hoàn cảnh của Tôn Côn Triệu Đại Bao cũng có biết một ít. Dương Minh còn kêu Tôn Côn là anh Côn thì không phải nhân vật lợi hại.
- Dương Minh, mày dám ra tay với tao biết hậu quả không? Triệu Đại Bao lập tức gân cổ lên, nhấn vào hệ thống trên bàn chõ mồm nói lớn trong loa:
- Lượng ca, có người gây chuyện, mau dẫn người tới!
Nói xong Triệu Đại Bao đắc ý nhìn Dương Minh. - Dương Minh, hiện tại quỳ xuống dập đầu lạy tao ba cái, tao sẽ tha mày một lần, nếu không thì mày cũng biết đây là địa bàn của ai, cứ xác định là mất hai chân đi!