Trong đầu Triệu Oánh trống rỗng, nhất thời đứng sững tại chỗ không biết phải làm sao.
Nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Triệu Oánh, Dương Minh cũng tỉnh táo trở lại! Trước đó hắn không dùng tới dị năng xem xét bên ngoài phòng, nên cũng không biết.
Dương Minh cũng không nghĩ nhiều, lúc bước ra mở cửa thì tinh thần tập trung trên người Tôn Khiết nên không hề chú ý đến người bên cạnh.
Có vẻ Triệu Oánh không muốn cho Tôn Khiết biết quan hệ giữa nàng và hắn, muốn tránh cho đôi bên đỡ ngại.
Dương Minh đã nhận ra điều này rõ ràng, nhưng nếu để Triệu Oánh rời đi thì hắn còn là đàn ông sao? Chuyện này hắn tuyệt đối làm không được, lại càng không muốn làm!
Nếu ngày hôm nay Triệu Oánh âm thầm ra đi sẽ khiến vô cùng tổn thương nàng, sau này làm sao mà đối mặt với nàng đây?
Nghe Dương Minh gọi Triệu Oánh là Chị Oánh, Tôn Khiết nghi ngờ nhìn Dương Minh rồi lại nhìn sang Triệu Oánh. Trong lòng như mơ hồ đoán ra được gì đó, hay hai người không phải lần đầu tiên gặp mặt? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi.Nghe Dương Minh trước mặt Tôn Khiết gọi nàng một cách thân mật như thế. Sự chán chường trong lòng Triệu Oánh như bị thổi bay.
Lại nói Phạm Kim Triết thấy hai nàng đi vào thang máy chắc chắn là đã đặt phòng, cũng nhanh chóng tìm tiếp viên vừa chỉ dẫn hai người bắt chuyện dò hỏi.
- Tôi đi cùng hai vị tiểu thư kia, xin hỏi hai cô ấy giờ đi đâu rồi?
- Đi cùng? Xin hỏi ngài là ai?
Tiếp viên có chút nghi ngờ nhìn Phạm Kim Triết, thầm nghĩ nếu cùng đi sao lại thập thò theo sau? Có phải có vấn đề gì chăng?
Thang máy dừng ở lầu ba, Phạm Kim Triết nhanh chân bước ra, vừa nhìn quanh thì thở phào nhẹ nhõm! Hắn nhìn thấy thân ảnh của Tôn Khiết và Triệu Oánh. Lúc này hai người đang gõ cửa phòng, sau đó từ phía trong có một thanh niên đi ra ôm choàng lấy Tôn Khiết lên rồi hạ xuống, ba người trao đổi vài câu rồi đi vào phòng. Nhưng do ở xa nên hắn không nghe được bọn họ nói gì.
- Thì là họ Tôn đã có bạn trai, chả trách thế nào mình cũng không qua được gửi xe, ra là hoa đã có chủ.
Phạm Kim Triết thầm nghĩ may mắn không theo đuổi Tôn Khiết, bằng không khác nào húc đầu vào đá!
Bạn trai của Tôn Khiết có bản lĩnh đặt phòng riêng tại khách sản quốc tế Tùng Giang, vậy thì cũng xem ra môn đăng hộ đối với ả. Giàu có như vậy thì Phạm Kim Triết tự xem mình còn không bằng.
Nhưng Tôn Khiết đã có hẹn thì mang theo Triệu Oánh làm gì? Mẹ nó! Ả họ Tôn tại sao lại còn mang dây buộc mình, tự tìm phiền phức.
Chẳng lẽ trong phòng kia còn người thứ tư? Phạm Kim Triết quyết định xem xét tình huống rồi mới hành động.
Dương Minh sau khi vào phòng thì thở dài nhìn hai người. - Tiểu Khiết, em và Chị Oánh ngồi xuống đi, có một số việc anh phải nói ra.
- Chị Oánh, lúc trước chị gửi tin nhắn cho em, hỏi tối nay có rảnh đi ăn cơm, chính là tới chỗ này sao?
Dương Minh sợ Triệu Oánh lại làm ra chuyện gì khác, nên dứt khoát hỏi thẳng. Lúc này nàng có muốn tránh cũng không được.
- Hả.
Triệu Oánh cúi đầu xấu hổ, xem ra Dương Minh muốn công khai quan hệ giữa hai người trước mặt Tôn Khiết.
Tôn Khiết nghe xong sững sờ rồi giật mình, vừa rồi Dương Minh và Triệu Oánh có vẻ cổ quái như vậy, thì ra người Triệu Oánh hẹn tới lại là Dương Minh.Tôn Khiết thầm thở dài, nghĩ thầm hắn có cái gì tốt mà lại có nhiều ngươi thích như vậy?
Tôn Khiết là một cô gái cao ngạo nhưng nàng đã quen với cảm giác này. Không phải nàng biết Tiếu Tình và Dương Minh có quan hệ mà cao hứng chấp nhận sao?
Giờ phút này Tôn Khiết không có ý định làm ầm lên mà lẳng lặng xem kịch vui, do Dương Minh và Triệu Oánh đóng vai chính.
- Vì em đã có hẹn với Tiểu Khiết nên mới từ chối chị, nhưng chị lại hẹn đến đây. Em tính ghé qua chốc lát. Dương Minh tiếp tục nói.
- Nhưng em thật sự không ngờ chị chính là nữ bạn học xinh đẹp của Tiểu Khiết.