Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1636: Đồng nghiệp



"Ách. Anh… là người của cục điều tra thần bí? " Dương Minh nhìn Lưu Diệp từ trên xuống dưới một cách kỳ quái, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ. Không thể nào?"

Lưu Diệp nghe Dương Minh nói vậy, cục đá buộc trong lòng như được gỡ đi. Nếu Dương Minh biết cục điều tra thần bí, đã nói lên Dương Minh có nghĩa vụ phối hợp với mình. Người trong tay hắn, cũng sẽ được giao cho mình!

"Không sai! Nếu biết ngành này… vậy anh cũng biết tính chất công việc của chúng tôi rồi. Anh đem người này giao cho tôi!" Lưu Diệp có chút buồn bực nói. Vốn hắn nghĩ chỉ cần lấy ra một cái giấy chứng nhận Dương Minh sẽ đem người này giao cho hắn. Lại không nghĩ rằng, còn phải đem cái giấy chứng nhận cuối cùng ra ngoài.

"Bất quá trước hết tôi còn muốn hắn bồi thường cho tôi. " Dương Minh đem giấy chứng nhận trả lại cho Lưu Diệp, lắc đầu nói.

"Cái gì?!" Lưu Diệp nghe lời Dương Minh nói nhất thời sửng sốt. Đây là ý gì a? Chẳng lẽ hắn không biết cục điều tra thần bí làm cái gì sao? Hắn thân là người bên quân đội lại không phối hợp với mình?

Lưu Diệp sinh khí (DG:tức khí) dâng trào: " Chẳng lẽ anh không biết rằng các anh phải phối hợp với công việc của chúng tôi sao?"

"À! Đó là bọn họ, chứ không phải là tôi. " Dương Minh lắc đầu: "Thật ra thì tôi và anh giống nhau cùng trực thuộc quân đội. Tôi cũng công tác cho ngành đặc thù."

"Hả?!" Lưu Diệp ngẩn người: " Nói đùa gì vậy?"

"Đây là giấy chứng nhận của tôi, nhìn một chút đi. " Dương Minh nói, đồng thời lấy ra giấy chứng nhận khác đưa cho Lưu Diệp.

Lưu Diệp thấy giấy chứng nhận kia của Dương Minh, nhất thời biến sắc, có chút không thể tin khi nhận lấy giấy chứng nhận của Dương Minh. Nhìn thoáng qua đã khẳng định suy đoán của chính mình…

Lúc trước, Lưu Diệp thấy giấy chứng nhận của Dương Minh cùng mình hết sức tương tự, trong lòng đã hoài nghi. Lúc này cầm lấy, nhìn nội dung bên trong Lưu Diệp có thể hoàn toàn khẳng định. Giấy chứng nhận này cũng là của cục điều tra thần bí!

"Đồng nghiệp? " Lưu Diệp cười khổ đem giấy chứng nhận trả lại cho Dương Minh, đây cũng là quá trùng hợp đi…

"Ừ! Chào đồng nghiệp. " Dương Minh gật đầu: "Cho nên cho anh mặt mũi. Trước tiên tôi bắt hắn trả tền, chờ tôi lấy được tiền, anh dẫn hắn đi!"

"Ách. Được rồi!" Lưu Diệp cũng chỉ có thể gật đầu, đồng ý với cách làm của Dương Minh. Không có biện pháp nào, cả hai đều cùng một hệ thống, không có người nào quản được người nào. Đã như vậy, Dương Minh muốn tiền bồi thường thì kệ, xong rồi thì đem người giao cho hắn, vậy cũng không tệ. Hắn cũng không thể yêu cầu quá đáng với Dương Minh.

Nếu người này cũng là đồng nghiệp của mình, Dương Minh vốn có chút thủ đoạn cũng không cần kiêng kỵ Lưu Diệp nữa.

Thật ra bị shock nhất chính là Lý Lôi Trì. Hắn vốn cho rằng Dương Minh bất quá là thân thủ lợi hại hơn người một chút thôi. nhưng sau đó thấy Dương Minh lấy giấy chứng nhận quân đội ra, hắn đã ngửi thấy có gì không ổn rồi.

Hoàn hảo! Dương Minh lấy ra giấy chứng nhận cục điều tra thần bí, làm cho Lý Lôi Trì tuyệt vọng. Có lầm hay không vậy? Vận khí của mình sao mà … muốn cướp cái xe, ép buộc người ta, mà lại cướp trúng người cục điều tra thần bí, thật là đen như chó mực.

Lúc này Lý Lôi Trì thật sự tuyệt vọng. Chẳng trách được người trước mắt này lợi hại như thế, thì ra là cũng là người của cục điều tra thần bí! Nếu ở trong tay của bọn họ, cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn.

"Haizz!" Lý Lôi Trì thở dài, ủ rũ, vứt suy nghĩ phản kháng sang một bên.

"Mày rốt cuộc có bồi thường hay không? " Dương Minh xách Lý Lôi Trì lên, hỏi.

"Bồi cái rắm! Mày thích động thủ sao! Lão tử cứ như vậy đấy, mày làm éo gì. Có khả năng giết tao không? " Lý Lôi Trì mặc kệ tất cả. Tiền trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ đủ để cho vợ con hưởng thụ mấy đời, nên hắn quyết định, một xu cũng không lấy ra. Dù sao cũng là tử lộ, sao phải bồi thường làm gì!

"Mày xác định không bồi thường? " Dương Minh lạnh lùng nói.

"Không có tiền, muốn đền cũng không có. Muốn chém muốn giết thì tùy!" Bộ dạng Lý Lôi Trì khẳng khái, chấp nhận hy sinh.

"Tốt, đây là mày nói. Một lát chịu không được đừng trách tao!" Dương Minh thản nhiên nói.

"Ách…. Tôi nói này Dương tiên sinh… người này đối với chúng tôi còn chút tác dụng. Anh đừng giết chết hắn. " Lưu Diệp thấy Dương Minh chuẩn bị xuất thủ với Lý Lôi Trì, vội vàng nhắc nhở một câu.

"Yên tâm đi, tôi rất có chừng mực a. " Dương Minh gật gật đầu. Sau đó điểm nhẹ mấy cái trên người Lý Lôi Trì, rồi đem hắn ném xuống đất, chẳng sợ hắn chạy.

Dương Minh thấy bộ dạng phòng bị của Lưu Diệp, khẽ mỉm cười, khoát tay áo. Lưu Diệp thấy Dương Minh thập phần tự tin, hắn cũng không làm gì tiếp theo. Dù sao mọi người trong cục điều tra thần bí đều có tuyệt kỹ, ngay cả chính hắn cũng như thế.

Lý Lôi Trì không nghĩ tới Dương Minh có thể thả mình. Vừa mới rơi xuống đất hắn liền muốn bò dậy chạy trốn. Nhưng không đợi hắn chạy, toàn thân nhất thời truyền đến một loại cảm giác đau đớn khó chịu, giống như bị một đám kiến cắn xé dưới da vậy.

"A…a….a " Lý Lôi Trì điên cuồng hét lên, lăn lộn trên mặt đất: "A…a…a, khó chịu. chết! Mày làm gì tao? A.a.a"

Lý Lôi Trì rống lên, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Hai tay gãi tới gãi lui ở trên người, bất kể vị trí nào cũng không giải quyết được. Hắn giãy dụa, thân thể trên mặt đất cọ tới cọ lui, y phục cũng muốn rách ra, da trên người cọ xát không tránh khỏi chảy máu.

Giờ phút này Lưu Diệp khiếp sợ nhìn Dương Minh! Đây là thủ đoạn gì? Thấy thế nào cũng giống giống điểm huyệt a … Loại thủ đoạn này, cho dù ông nội mình cũng không thể sử dụng. Đúng là bí kíp tuyệt đỉnh!

"Mày giết tao đi, tao chịu không được, tao muốn chết!" Lý Lôi Trì la hét, khóc lóc. Muốn tự sát cũng không có khí lực, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, không làm được bất cứ chuyện gì.

"Mày chết, tao tìm ai đòi tiền xe? " Dương Minh không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Lý Lôi Trì.

"Tao…. tao đưa tiền, tao đền cho mày, tao trả cho. " Lý Lôi Trì cũng không đần, vừa nghe đã hiểu. Dương Minh còn băn khoăn tiền xe, không đưa tiền, chắc chắn sẽ không cho mình chết thống khoái.

"Tao còn tưởng rằng mày không muốn trả!" Dương Minh nhìn Lý Lôi Trì, thản nhiên nói: "Chán thật, mới có thế này mà đã chịu không được. Phía sau còn nhiều thủ đoạn không có chỗ dùng rồi, thật là tiếc a…."