- Trần Mộng Nghiên không biết sự hiện hữu của các nàng mà. Ta cùng các nàng chung một chỗ, ta cũng không sợ xung đột cùng Trần Mộng Nghiên, ta cũng không cần Mộng Nghiên cho phép, ba người các nàng không phải rất vui vẻ sao? Cho nên ta cùng các nàng giống nhau, như vậy là đủ rồi!
Sở dĩ Triệu Oánh trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt, nói ra những lời kiên định lúc trước cũng bởi vì nguyên nhân này.
Trước kia nàng còn băn khoăn cảm thụ của Trần Mộng Nghiên, sợ sau khi cùng Dương Minh ở chung một chỗ, Trần Mộng Nghiên bám theo không buông tha, nhưng bây giờ nhìn thấy ba người Tôn Khiết, Tiếu Tình, Vương Tiếu Yên không bị Trần Mộng Nghiên biết, các nàng có thể bình an vô sự, chính mình thì tại sao lại không thể đây?
Coi như không có Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cho phép, nhưng mình có Tôn Khiết, Tiếu Tình cùng Vương Tiếu Yên cho phép! Cũng đồng dạng là ba người, hơn nữa với sự gia nhập của mình, thì cân nặng các nàng sẽ không kém nhóm Trần Mộng Nghiên bên kia, mình cũng không cần phải lo Trần Mộng Nghiên có chào đón hay không.
Dương Minh có chút kinh ngạc nhìn Triệu Oánh, lại không nghĩ rằng Triệu Oánh lập tức đã có thể nghĩ thông suốt vấn đề rối rắm ấy! Đúng vậy, thật sự mình luôn luôn muốn Triệu Oánh bước qua cửa này, sau đó có thể thuận lý thành chương cùng mình chung một chỗ!
Bất quá, lúc đó nảy ý tưởng này là do không biết phải chấp hành nhiệm vụ ở Vân Nam, nhưng hiện tại, Dương Minh sắp phải đi, sẽ không lo lắng được cuộc sống sau ày của Triệu Oánh!
Dương Minh cũng không phải là người quá ích kỷ, hắn thực sự không muốn lúc mình không thể trở về, nữ nhân của mình đều buồn bực không vui, vì chính mình mà thủ tiết! Trong lòng Dương Minh không hề muốn các nàng lại có nam nhân khác, nhưng Dương Minh cũng là người có lý trí, hắn biết khi mình đã chết thì không nên hại người khác!
Đám người Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Tiếu Tình, Tôn Khiết, Tiếu Yên, hay Nhạc Nhạc, Dương Minh đều không có cách nào khuyên bảo, mà cũng không thể khuyên bảo các nàng rời xa mình. Dương Minh tự hỏi, mình có năng lực thuyết phục các nàng không? Tất nhiên là không, cho dù là với Chu Giai Giai chưa phát sinh quan hệ gì, nhưng cũng đã sớm chiều ở chung, Dương Minh cũng vô pháp thay đổi ý nghĩ của nàng ngay lập tức.
Cho nên chỉ có thể dùng thời gian, chậm rãi xóa mờ tình yêu trong lòng các nàng.
Nhưng mà Triệu Oánh bất đồng, Dương Minh có chút hối hận khi ở trêtruyenfull.vn thân mật cùng Triệu Oánh như vậy, hôm nay thấy Triệu Oánh, Dương Minh mới nhận ra mình không nên ích kỷ như thế.
Nhất là Triệu Oánh càng kiên trì, càng cố chấp, thì Dương Minh lại càng áy náy, cảm thấy mình không nên tiếp tục với Triệu Oánh nữa.
- Oánh tỷ, ta cùng các nàng chung một chỗ, bất quá cũng do cơ duyên xảo hợp, nhưng ta và ngươi.
Dương Minh cũng không biết nên Triệu Oánh như thế nào:
- Ta thật sự không muốn làm trễ nãi ngươi, bởi vì cái nguy hiểm ta đối mặt, ta không biết chú gì về nó. Ngươi cũng biết, trên thế giới này cái không biết mới là nguy hiểm đáng sợ nhất! Ta có thể trở về hay không, cũng chưa thể nói được.
- Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, vậy ngươi cùng ta, thống thống khoái khoái đi chơi một lần, lưu lại một ít kỷ niệm tốt đẹp, như vậy được chứ?
Triệu Oánh cũng không muốn cùng Dương Minh tranh luận, dù sao biện pháp cũng có rất nhiều, buổi tối ở chung một phòng, còn sợ Dương Minh không mắc bẫy sao? Triệu Oánh có chút đắc ý, đến lúc đó dùng chút mưu kế, không được sao? Hiện tại cần gì phải cùng Dương Minh tranh luận?
- Được rồi!
Dương Minh nghe Triệu Oánh nói như vậy, vì thế gật gật đầu:
- Oánh tỷ, chúng ta liền thống khoái đi chơi một lần, lần chơi xuân này cũng sẽ trở thành hồi ức đẹp của hai ta!
- Ân, ngươi chờ ta một chút, ta đi gặp giáo sư phụ trách nhóm nghiên cứu sinh, nói với nàng một tiếng, ta đi cùng người!
Triệu Oánh thấy nghiên cứu sinh hệ kinh tế tập hợp, vì thế nói với Dương Minh một tiếng rồi lập tức xuống xe.
- Ân, ta ở chỗ này chờ ngươi.
Dương Minh cũng không dám xuống xe, bởi vì, hắn thấy Trần Mộng Nghiên! Lúc này nàng đang đứng trong đội ngũ sinh viên chưa tốt nghiệp. Tiểu Vương thấy Triệu Oánh xuống xe, mới đem mẩu đầu lọc ném vào thùng rác, lại quay vào trong xe một lần nữa, song một cấu vẫn không có mở miệng.
- Tiểu Vương, qua một khoảng thời gian ta sẽ ra ngoài, đại khái rất lâu mới trở về.
Dương Minh suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Vương:
- Chờ lần chơi xuân này kết thúc, sau khi trở về ngươi phải đến chỗ ba ta, lái xe cho ông.
- Dương ca, ta.
Tiểu Vương hơi sửng sờ, không nghĩ tới Dương Minh để cho hắn lái xe cho phụ thân, đây là ý gì? Là tín nhiệm mình, hay không tín nhiệm đây?
Lẽ ra, nếu Dương Minh không tín nhiệm, không muốn dùng mình, thì cứ tìm lý do nào đó đuổi đi, tuyệt đối sẽ không an bài đến chỗ phụ thân người, nhưng nếu là tín nhiệm, vì cái gì lại không để mình lưu ở bên cạnh hắn đây?
Xuất môn, đều phải trở về. Lúc trước Dương Mimh cũng không phải không xuất môn, bất quá lần này là vì cái gì?
- Tiểu Vương, ngươi đừng hỏi làm gì, lần này ta ra ngoài, có thể cần thời gian rất lâu, một năm, hai năm cũng chưa biết chừng.
Dương Minh tất nhiên sẽ không nói chi tiết cho Tiểu Vương, bởi vì hắn có thể không về được, cho nên mới cố ý đem thời gian nói cho lâu một chút:
- Cho nên trong khoảng thời gian ấy, ngươi trước tiên cứ làm lái xe cho ba ta, chờ sau khi ta trở lại, ngươi lại đến lái cho ta.
- Như vậy a? Hảo!
Nghe Dương Minh nói như vậy Tiểu Vương cũng yên tâm. Nếu Dương Minh ra ngoài một hai năm, chính mình khẳng định không thể nhàn rỗi một hai năm, Dương Minh đi, thì mình theo phụ thân hắn, coi như là bên người một trong những người thân cận nhất của Dương Minh, địa vị trong công ty cũng không lùi, cũng sẽ không có ai dám liều mà xem thường hắn.
Mà Dương Minh cũng đã nói, chờ hắn sau khi trở về, chính mình còn có thể đi theo hắn, đây cũng là điều khiến Tiểu Vương cao hứng một chút.
- Bên phía Tiểu Lộ, ta sẽ dặn dò một chút, ngươi cứ yên tâm làm tốt chuyện của mình!
Dương Minh cảm thấy Tiểu Vương cũng không tệ lắm, cho nên trước tiên sắp xếp xong xuôi một đường cho hắn.
Triệu Oánh chạy đến cổng trường, nơi địa phương hệ kinh tế tập họp, đang muốn nói chuyện với giáo sư của mình, lại thấy Trần Mộng Nghiên, mà nàng cũng nhìn thấy mình.
- Oánh tỷ!
Trần Mộng Nghiên thấy Triệu Oánh, nhiệt tình bắt chuyện cùng nàng, từ sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy có chút áy náy với Triệu Oánh.
- Mộng Nghiên a!
Triệu Oánh trong lòng cả kinh, đúng rồi, nãy giờ mình tại sao không nghĩ tới, Trần Mộng Nghiên cũng tham gia chơi xuân! Bạn trai nàng, lúc này còn ngồi trong xe đợi mình!
Nghĩ vậy, Triệu Oánh trên mặt nhất thời đỏ lên, có chút không biết phải làm sao. Tuy rằng Trần Mộng Nghiên không biết Dương Minh đang ở trong xe, nhưng Triệu Oánh trong lòng có cảm giác, chính mình đang vụng trộm sau lưng Trần Mộng nghiên.
- Oánh tỷ, chút nữa chúng ta đi cùng nha? Ngươi ngồi xe của chúng ta?
Trần Mộng Nghiên cũng rất nhiệt tình, tiếp đón Triệu Oánh.
- Không cần, ta cùng bạn đi, dù sao chúng ta cũng là nghiên cứu sinh.