Tiếu Tình cùng Chu Giai Giai đều khinh trang thượng trận (chả hiểu gì, có lẽ chỉ chuẩn bị một vài thứ nhẹ nhàng). Chu Giai Giai xem như là một nửa ông chủ của Minh Nguyệt, một nửa còn lại chính là Tôn Khiết, cho nên Tiếu Tình tới đây, giống như vào nhà của mình, chẳng lẽ còn cần mang theo thứ gì?
o0o
Đông Hải, trước cửa khu resort Minh Nguyệt. Tiếu Tình thấy Tôn Khiết ngồi trong chiếc Audi PS thể thao thì bấm còi. Tôn Khiết từ trong xe bước ra, nhìn thoáng qua đằng sau một chút, rồi nhoẻn miệng cười, bước nhanh đến chỗ Tiếu Tình:
- Tình Tình, sao cô lại lái chiếc này?
- Mượn xe của cha nuôi, ta làm gì có xe riêng?
Tiếu Tình nhún nhún vai:
- Ta đâu có được giàu có như ngươi, ta chỉ là một chủ nhiệm hệ, tiền lương cuối tháng có là bao, tiền đâu mà mua xe?
- Ai bảo cô mua? Bảo người em của cô mua cho! Hắn có tiền, cô không cần phải tốn đồng nào!
Dáng vẻ Tôn Khiết một bộ ăn hôi:
- Tôi còn định bảo hắn tặng tôi một chiếc nè!
- Ồ? Đại lão bản như ngươi vậy mà cũng cần người tặng xe?
Tiếu Tình hỏi.
- Chút của cải của ta so với Dương Minh quả thật chẳng đáng để vào mắt, người ta rồi cũng sẽ sang tên Điền Đông Hoa!
Tôn Khiết nói:
- Tiền như Dương Minh mới gọi là nhiều, còn của ta thì tính là gì!
Tiếu Tình lắc lắc đầu, nàng quả thật không biết Dương Minh có nhiều tiền đến thế, bởi lẽ nàng chưa bao giờ hỏi qua. Bất quá, một năm gần đây, Dương Minh đích xác rất thành công. Từ lúc tham gia hội đấu giá ở Hồng Kông, Dương Minh kiếm được rất nhiều tiền, cho tới thời điểm hiện tại, tài sản to lớn của Tôn Khiết chẳng đáng gì trong mắt Dương Minh. chuyện này khiến Tiếu Tình có chút không dám tin!
Song, đối với nam nhân ưu tú như thế, tất cả chuyện này cũng không phải là ngẫu nhiên, nếu không mình và vài người khác sao cùng lúc yêu hắn đây!
- Hì hì, Giai Giai muội muội cũng tới sao? Ngươi muốn buổi tối, trong lúc ta hầu hạ Dương đại thiếu gia thì ở một bên học tập một chút không?
Tôn Khiết đã biết Chu Giai Giai cùng Dương Minh có quan hệ, mà Chu Giai Giai cũng biết quan hệ mình cùng Dương Mình, cho nên Tôn Khiết nói chuyện không hề che đậy.
- Em. em không cần đâu!
Chu Giai Giai bỗng nhiên nghĩ tới ngày đó ở ký túc xá, chứng kiến thực tế tình hình Dương Minh cùng Tiếu Tình đại chiến, nhất thời có chút nhiệt huyết dâng trào, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ ửng lên.
- Không cần học tập? Hình như là muốn cùng chung với chúng ta ha?
Tôn Khiết tiếp tục trêu chọc Chu Giai Giai.
- Em. em. Chị Tiếu Tình, chị xem, chị Tôn Khiết nói mà không biết thẹn là gì?
Chu Giai Giai ngượng ngùng cúi đầu.
- Không cần để ý, nàng chính là người như vậy!
Tiếu Tình cũng không nói gì, giải thích:
- Em tập mãi cũng thành quen!
- Nha.
Chu Giai Giai mặt đỏ tai hồng, gật gật đầu. Tập cho nó quen? Tập như thế nào đây? Sau này cùng một chỗ với nàng, còn không bị nàng làm cho thẹn chết sao?
- Thôi, không đùa nữa! Kỳ thật là em hiểu sai rồi, Giai Giai muội muội, ý của chị chính là giúp Dương đại thiếu gia đấm lưng, đấm lưng ấy mà. Ha ha!
Tôn Khiết cười cười.
- Em. em không hiểu sai!
Mặt Chu Giai Giai càng đỏ hơn, trong lòng oán giận Tôn Khiết không thôi, quả thật không biết tốt xấu mà.
- Trước tiên tìm chỗ ở cho mọi người đã!
Tôn Khiết nói:
- Dương Minh còn chưa tới, hệ kinh tế phỏng chừng trưa nay mới đến, lúc đó rồi ta an bài Dương Minh đến đây. Nơi này có một cái biệt thự tạm được, chúng ta cùng nhau ở đây đi.
- Dương Minh cũng tới?
Chu Giai Giai cùng Tiếu Tình đều sửng sốt, không nghĩ tới cả Dương Minh cũng đi.
- Đúng vậy, hắn và Triệu Oánh cùng đi, các ngươi không biết sao?
Tôn Khiết có chút nghi hoặc nhìn Tiếu Tình và Chu Giai Giai.
- Không biết. Hắn sao lại có thể đi cùng Triệu Oánh?
Tiếu Tình có chút kinh ngạc:
- Trần Mộng Nghiên cũng tới?
- Ha ha, chuyện đó thì không biết Dương đại thiếu gia an bài ra sao!
Tôn Khiết cũng không quan tâm cho lắm, nói:
- Lên xe đi, ta dẫn các ngươi tới biệt thự!
o0o
Nơi này chính là khu vực của Tôn Khiết, tìm một tòa biệt thự chỉ là chuyện cỏn con, Tôn Khiết lái xe ở phía trước, Tiếu Tình đi theo ở phía sau, chỉ mấy chốc đã đi tới một tòa biệt thự độc lập bên bờ biển.
Tôn Khiết cho xe dừng lại trước cổng biệt thự, Tiếu Tình theo sau.
- Đi thôi, lên trước rồi nói chuyện sau. Lát nữa Dương Minh đến, ta bảo hắn trực tiếp tới nơi này.
Tôn Khiết nói xong, liền kéo Chu Giai Giai cùng Tiếu Tình lên lầu.
- Ây cha, nơi đây thật sự rộng lớn quá nha, chúng ta chỉ có vài người, có phải quá lớn không?
Tiếu Tình nhìn biệt thư nguy nga tráng lệ, có chút chần chờ hỏi.
- Căn biệt thự này vốn ta muốn giữ lại cho riêng mình, chưa từng có người ở qua.
Tôn Khiết nói:
- Giai Giai là đại cổ đông còn không nói gì, Tình Tình ngươi lại không nguyện ý?
- Ân, vậy được rồi!
Tiếu Tình cũng chỉ có thể gật đầu. Kỳ thật, biệt thự này có một cảm giác gia đình khiến nàng có chút kinh hoảng thất thố, vốn là nàng không muốn quan hệ của mình và Dương Minh bị phơi bày ra ánh sáng, nhưng ngoài ý muốn là không hiểu sao Tôn Khiết lại biết được.
Mà Triệu Oánh chính là chị em tốt của Tôn Khiết, tự nhiên cũng biết chuyện của Tiếu Tình, Chu Giai Giai lại càng là ngoài ý muốn mà nhìn thấy nàng cùng Dương Minh ở một chỗ, điều này làm cho Tiếu Tình thẹn thùng đồng thời cũng có chút khó xử.
Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cùng Dương Minh ở chung một chỗ, bởi vì, thứ nhất là không biết cha nuôi Lưu Duy Sơn có đồng ý hay không, tiếp theo, Dương Minh một ngày còn học truong trường, quan hệ này sẽ không thể công khai, cho nên tâm tư Tiếu Tình cũng có chút hờ hững.
Nàng cũng không thể ngờ, có một ngày mình sẽ giống như những nữ nhân khác của Dương Minh, cùng hắn sinh hoạt chung một chỗ, sống dưới một mái nhà. Mà bây giờ, tại bên trong căn biệt thự này, Tiếu Tình đột nhiên có một cảm giác gia đình, loại cảm giác này làm cho nàng vừa kinh hoảng, vừa cảm thấy hạnh phúc.
Thoại đề của Chu Giai Giai vĩnh viễn chỉ có máy tính, cho nên chỉ có thể cùng Tình Tình nói chuyện, ba người cũng không nhắc tới chuyện Dương Minh, cho nên Chu Giai Giai tự nhiên cùng Tiếu Tình tán gẫu.
Mà Tôn Khiết ở bên cạnh đang buồn chán nên bấm điện thoại, nói chuyện với Triệu Oánh.
Dương Minh cùng Triệu Oánh đã gần như thoát ly khỏi đội ngũ phía trước, cách một khoảng khá xa. Tiểu Vương tuy rằng lái xe rất nhanh, bất quá muốn đuổi theo và vượt qua, trong một chốc là không thể nào làm được.
Điện thoại Triệu Oánh vang lên, vốn nàng cho là Phạm Kim Triết gọi tới, lấy ra nhìn thì thấy Tôn Khiết gọi.
- À, là Tôn Khiết gọi tới!
Triệu Oánh nhìn Dương Minh một cái, sau đó nói.
- Vậy thì nên bắt máy đi, như thế nào lại không tiếp?
Dương Minh cười cười, không nghĩ tới nàng lại cùng Tôn Khiết là bạn bè tốt, chuyện này quả thật có chút ngoài ý muốn.
- Uy, Tôn Khiết?
Triệu Oánh bắt máy.
- Oánh Oánh, ngươi đoán ai đang ở bên cạnh ta đây?
Thanh âm của Tôn Khiết trong điện thoại truyền ra.
- Ai đang ở bên cạnh ngươi? Có ý tứ gì?
Triệu Oánh sửng sốt:
- Tôn Khiết, ngươi nói rõ ra xem nào?
- Hì hì, không thể tưởng tượng được, Tình Tình cùng Giai Giai đang ở nơi đây!