Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1712: Sao Lại Là Nàng



- Tích Tich…

Chuông báo tin nhắn vang lên, Dương Minh đoán chắc là tin nhắn cảnh báo của Tiểu Vương đến. Có điều, Tiểu Vương thực thông minh, tuy rằng có vẻ chán ghét Phạm Kim Triết, nhưng cũng biết được trước mặt Trần Mộng Nghiên, không nên đi giáo huấn hắn!

Trong tình huống này, biện pháp tốt nhất chính là không nói lời nào, làm bộ như cái gì cũng không biết! Hắn không biết Dương Minh sẽ đối phó như thế nào, cho nên cũng không dám nói bừa. Nhiều lời thì bất lợi, đạo lý này hắn vẫn còn hiểu được.

- Dương Minh có phải ở trong này hay không?

Trần Mộng Nghiên nhìn Tiểu Vương hỏi.

- Chị là chị dâu Mộng Nghiên phải không? Chị tìm Dương ca sao?

Tiểu Vương cười cười, hỏi.

- Hắn ở phòng nào? Nói mau!

Trần Mộng Nghiên không biết Tiểu Vương đang làm gì, thế nhưng nếu hắn đã hỏi như vậy, thì cũng không khách khí nữa.

- Ngay ở trên lầu, em cũng không rõ là ở phòng nào…

Trần Mộng Nghiên chưa gặp qua Tiểu Vương, nhưng Tiểu Vương lại được biết đến Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận. Nhìn thấy các nàng đi lên lầu, Tiểu Vương cũng chỉ nhắn Dương Minh một tin nhắn nhắc nhở, sau đó liền tính toán kéo dài thời gian.

Có điều, Trần Mộng Nghiên hiển nhiên không tốn thời gian với hắn, hừ một tiếng, muốn bước lên lầu. Mà Phạm Kim Triết lại như nhìn thấu tâm tư Tiểu Vương, khinh khỉnh nhìn hắn một cái, liền đi theo Trần Mộng Nghiên các nàng lên lầu!

Hắn muốn xem thử xem bộ dạng thê thảm của Dương Minh, nhìn xem Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên giáo huấn như thế nào!

Tiểu Vương cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng đi theo bọn họ lên lầu.

Trần Mộng Nghiên cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy di động ra gọi vào số Dương Minh. Trong một căn phòng trên lầu hai lúc này truyền đến tiếng chuông di động của Dương Minh! Sắc mặt Trần Mộng Nghiên suy sụp hẳn, Dương Minh quả nhiên là ở trong này!

Trong phút chốc, Trần Mộng Nghiên cảm thấy lòng chua xót, cay đắng đến tột đỉnh! Dương Minh cư nhiên đi cùng Triệu Oánh tới du xuân. Chẳng lẽ hắn không biết mình cũng ở nơi này sao? Lá gan của hắn cũng quá lớn rồi?

- Để ta mở cửa!

Phạm Kim Triết nghe được tiếng chuông di động của Dương Minh, nhất thời mừng rỡ! Hắn vốn đang sợ Dương Minh không mở máy, Trần Mộng Nghiên lát nữa tìm không thấy Dương Minh, để Dương Minh nghe được có động mà trèo cửa sổ nhảy ra chạy trốn mất. Đến lúc đó không có được chứng cớ, hỏi liền chối bay đi, Trần Mộng Nghiên cũng không có cách nào!

Thế nhưng, di động của Dương Minh vẫn kêu, vậy thì dễ rồi! Hắn đã gấp đến độ không chờ Trần Mộng Nghiên đi gọi cửa, cũng không muốn cho Dương Minh cơ hội, để hắn cho thời gian chuẩn bị thì làm sao bây giờ?

- Phanh!

Không đợi Trần Mộng Nghiên trả lời, Phạm Kim Triết liền đạp một cước, đá vào cánh cửa phòng! Cú đá này Phạm Kim Triết dốc toàn lực, mà cửa biệt thự hoàn toàn là bằng gỗ. Vì là bên trong biệt thự, nên không gia cố nhiều để phòng trộm, cho nên ván cửa lập tức bị Phạm Kim Triết đá cho đổ xuống!

- Dương Minh, ngươi đi ra cho ta, ngươi xem xem ai đến đây?

Phạm Kim Triết vào trong phòng quát to.

Dương Minh đối với loại tôm tép nhãi nhép như Phạm Kim Triết có chút không biết nói gì. Cư nhiên có thể đem Trần Mộng Nghiên lừa đến đây. Hơn nữa hắn dường như đã chắc chắn Trần Mộng Nghiên sẽ xử lý mình, cho nên giờ phút này không kiêng nể gì mà trêu chọc.

- Dương Minh, tại sao anh lại ở trong này?

Giọng của Trần Mộng Nghiên, nghe không ra là nàng đang tức giận, có điều xem sắc mặt của nàng là biết, nàng giờ phút này thực sự phẫn nộ.

- Anh…

Dương Minh có chút xấu hổ, là vì mình cùng Chu Giai Giai liên hợp lại lừa gạt Trần Mộng Nghiên. Thế nhưng Trần Mộng Nghiên lại hiểu lầm, tưởng rằng Dương Minh chột dạ!

- Em tới nơi này du xuân, ạm tới làm cái gì?

Trần Mộng Nghiên hiện tại trong lòng rất đau… Dương Minh thật sự ở trong này, tuy rằng trong phòng không có Triệu Oánh. Nhưng Dương Minh giờ phút này đang ở trần, phía dưới chỉ mặc một cái quần đùi. Nói có một mình hắn ở trong phòng, Trần Mộng Nghiên cũng không tin nổi!

Dương Minh chẳng lẽ không có việc gì mà rảnh rỗi lái xe gần vạn dặm vào làng du lịch này, chỉ vì ngủ một giấc?

Dương Minh đối với Trần Mộng Nghiên, đương nhiên có chút hổ thẹn, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ tới cùng! Bởi vì hắn không thể thương tổn bất kì ai. Triệu Oánh yêu mình cũng sớm hơn Trần Mộng Nghiên. Nếu theo góc độ thời gian lại xem trước sau, mình cùng Triệu Oánh hẳn là bắt đầu trước, chẳng qua bởi vì lúc ấy Triệu Oánh mang thân phận đặc thù, hai người không thể tiếp tục phát triển.

- Anh… Mộng Nghiên, thực xin lỗi…

Dương Minh cúi đầu, giả bộ như đã làm sai chuyện gì. Mà thực tế, hắn thật sự cũng có chút áy náy.

- Quả nhiên… Dương Minh, anh thật làm cho em thất vọng …

Trần Mộng Nghiên nói không được lời chia tay với Dương Minh. Nàng cũng không có cách nào chia tay Dương Minh thật, bây giờ trong lòng, chỉ còn lại có thất vọng…

Mà Lâm Chỉ Vận, đã có chút sốt ruột nhìn Dương Minh. Không phải mình đã nhắc nhở hắn rồi sao? Hắn tại sao còn có thể thừa nhận? Hơn nữa Triệu Oánh hình như cũng không ở trong phòng, Dương Minh còn nhận tội làm gì?

- Mộng Nghiên, kỳ thật anh cũng không phải cố ý dấu em… Chỉ là chuyện này thất sự bất ngờ, hơn nữa anh cũng có chút ngượng ngùng…

Dương Minh gãi gãi da đầu.

- Ngượng ngùng? Anh còn ngượng ngùng cái nỗi gì?

Trần Mộng Nghiên lạnh lùng nhìn Dương Minh:

- Người đâu? Kêu Triệu Oánh ra đây đi!

Trần Mộng Nghiên nhìn quanh một vòng trong phòng, cũng không thấy bóng Triệu Oánh, có chút kỳ quái, Triệu Oánh chạy đi đâu rồi?

- Triệu Oánh?

Dương Minh ra vẻ ngạc nhiên, có chút buồn bực nhìn Trần Mộng Nghiên:

- Oánh tỷ? Em là đến tìm Oánh tỷ sao?

- Vậy anh cho là em tìm ai? Anh còn giả vờ cái gì nữa?

Trần Mộng Nghiên nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Dương Minh, có chút căm tức. Vừa nãy anh không phải đã thừa nhận rồi sao? Thế nào bây giờ lại muốn đổi ý?

- Anh… Anh không giả vờ gì cả?!

Dương Minh kỳ quái nhìn Trần Mộng Nghiên:

- Mộng Nghiên, em nếu muốn tìm Oánh tỷ, thì nàng không ở đây…

- Không ở đây sao?

Trần Mộng Nghiên sắp bị chọc tức. Anh vừa thừa nhận xong, giờ lại muốn đổi giọng sao? Nếu Dương Minh ngoan ngoãn nhận sai, Trần Mộng Nghiên còn có thể không tức giận như vậy. Nhưng Dương Minh sau khi nhận sai cư nhiên lại đổi ý, đây là cái thái độ gì?

Trần Mộng Nghiên nhìn chung quanh một vòng… Trong phòng trừ bỏ một cái bàn làm việc, sô pha, một tủ đầu giường, một cái giường đôi ra, không còn đồ đạc gì. Cho nên liếc mắt một cái có thể nhìn ra trong này không giấu người!

Nhưng ánh mắt Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên dừng ở trên cửa toilet bên trong! Toilet đóng cửa. Trần Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào vặn khóa cửa toilet liền vọt vào…

- A?

Vào toilet rồi, Trần Mộng Nghiên thấy bên trong quả thật có một cô gái, chi có điều, người này không phải Triệu Oánh… Mà là Chu Giai Giai!

Giờ phút này trên người Chu Giai Giai chỉ quấn một cái khăn tắm, đầu cũng ướt sũng, hiển nhiên là vừa tắm xong. Nhìn thấy Trần Mộng Nghiên, nàng ta có chút ngượng ngùng, cúi đầu:

- Mộng Nghiên tỷ… Thực xin lỗi…

- Giai Giai… Em… Em tại sao lại ở trong này?

Trần Mộng Nghiên sợ ngây người! Nàng vốn tưởng rằng người trong toilet là Triệu Oánh. Như thế nào cũng không nghĩ tới, lại là Chu Giai Giai!