Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên vẫn cắn chặt ra, không dám buông tay! Bây giờ, tuy rằng Trần Mộng Nghiên rất cảm động Dương Minh rất có tình nghĩa, nhưng mà cũng cảm thấy tức giận vì sự cố chấp của Dương Minh!
Bây giờ căn bản không phải là lúc làm anh hùng, Dương Minh tại sao lại biết mà vẫn làm? Mình mà té xuống, sẽ rớt trúng đầu hắn!
Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên sợ không chống đỡ được, vì thế, không lùi mà tiến, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, khi Trần Mộng Nghiên quay đầu nhìn xuống, thì không khỏi nín thở!
"Dương Minh, anh còn leo lên làm cái gì vậy! Mau tránh ra đi!" Bây giờ, ngữ khí của Trần Mộng Nghiên đã trở nên vô cùng nghiêm khắc, vì trong thời khắc nguy hiểm này, Trần Mộng Nghiên làm sao mà giữ được bộ mặt ôn hòa!
"Ai.a." Trần Mộng Nghiên vừa lắc đầu, thì tay trợt khỏ vách núi, cả người ngã xuống. Tuy rằng tay của nàng đã cố gắng muốn nắm lấy khe trên vách núi, nhưng mà tốc độ rơi xuống rất nhanh, căn bản là không thể bắt lấy.
Dương Minh lại leo lên phía trước, căn bản không hề tránh né, mắt thấy Trần Mộng Nghiên sắp ngã xuống tới, Dương Minh cúi đầu lại, co thân mình như con tôm luộc, làm cho Trần Mộng Nghiên rơi xuống ngay vai hắn! Dương Minh vội dùng tay đỡ lấy sau lưng nàng, sợ nàng ngã ngửa về phía sau.
Cũng chỉ có Dương Minh dám chơi cái trò nguy hiểm như vậy, còn ghê hơn cả làm xiếc nữa, nếu đổi lại là người khác, đã trực tiếp ngã cùng xuống!
"A!" Trần Mộng Nghiên hét lên một tiếng kinh hãi, bởi vì nàng cảm thấy nàng ngã lên người của Dương Minh, nhưng mà, hét lên một hồi, phát hiện mình vẫn lơ lửng trên không trung, không còn ngã xuống!
Chẳng qua, hai chân và chổ ấy ấy bị đau do chấn động, nhưng mà, chuyện xấu hổ chết người như vậy, Trần Mộng Nghiên làm sao có thể nói ra được, chỉ âm thầm cắn răng chịu đựng! (May là con gái!)
"Không sao chứ?" Dương Minh ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mộng Nghiên, thân thiết hỏi.
"Em không sao. anh." Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ, phía dưới vừa đau vừa thốn, sao có thể nói ra được! Chẳng qua, nhìn thấy động tác nguy hiểm của Dương Minh bây giờ, Trần Mộng Nghiên vô cùng lo lắng nói: "Anh được chứ?"
"Được chứ sao không, anh thừa sức" Dương Minh cưới nói: "Em ôm lấy anh, nhớ đừng có buông ra nha!"
"Dạ. chúng ta nhảy xuống nha." Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh quan tâm đến mình như vậy, trong lòng ngọt như đường phèn, sự tức giận vì Dương Minh muốn làm anh hùng cũng chạy hết rồi.
"Nhảy xuống làm gì, em không muốn phần thưởng sao?" Dương Minh hỏi ngược lại.
"Còn giải thưởng cái gì, như vậy, sao có thể lấy?" Trần Mộng Nghiên nói: "Chúng ta nhanh xuống đi, hai ta bây giờ, xấu hổ muốn chết, để cho người ta nhìn không tốt!"
"Có gi mà không tốt, anh cõng vợ anh, ai cấm?" Dương Minh không để ý nói.
"Vậy chúng ta cũng ở thể ở đây mãi được!" Trần Mộng Nghiên vừa buồn cười vừa tức giận nói.
"Ừ, đương nhiên là không thể ở đây rồi, em kẹp chân chặt vào anh đi." Dương Minh nói.
"A." Trần Mộng Nghiên nghe xong đỏ mặt, vì những lời này, có vẻ mờ ám quá. nghe giống như là. (tự hiểu)
"Tốt, chúng ta lên trên!" Dương Minh nói xong, tay chân bắt đầu dùng sức.
"A? Còn đi?" Trần Mộng Nghiên giật mình kêu lên: "Anh muốn cõng em. leo lên?"
"Có gì mà không được?" Dương Minh cười nói: "Hai chúng ta cùng lên, thì được hai phần thưởng lớn!"
"Không được, không được, cái này quá nguy hiểm!" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười nói: "Không thể vì hai phần thưởng mà không muốn sống nữa được! Hay là để em nhảy xuống dưới, còn anh tự lên!"
"Không được!" Dương Minh vô cùng kiên quyết từ chối yêu cầu của Trần Mộng Nghiên: "Sao anh có thể ném em được, không thế!"
"Cái này không phải là ném em xuống." Trần Mộng Nghiên cười khổ: "Được rồi được rồi, Dương Minh, em biết anh yêu em rất nhiều, được rồi, đừng mạo hiểm!"
"Em không tin anh?" Dương Minh cũng không nói gì, phán một câu.
"Haizzz!" Trần Mộng Nghiên thở dài, Dương Minh đã nói đến như vậy, thì nàng còn có thể nói gì! Vì thế đành phải gật đầu chấp nhận chuyện này.
Cho dù có cõng một người trên vai, thì Dương Minh vẫn leo lên phía trước mà không tốn nhiều lực. Đơn giản thôi, lúc huấn luyện, Phương Thiên bắt hắn mang đá lớn trên lưng để leo cột điện mà, Dương Minh làm vậy, cũng chỉ muốn để cho Trần Mộng Nghiên cảm động một chút thôi, dù sao hắn cảm thấy rằng, trong các nàng, thì Trần Mộng Nghiên là khó nắm trong tay nhất, và cũng là người hay ghen nhất, nếu mà thu phục được nàng, thì bất kể là Lam Lăng, Lâm Chỉ Vận hay Tiếu Tình đều không phải là vấn đề lớn!
Cho nên, điều Dương Minh phải làm chính là, làm cho Trần Mộng Nghiên cảm động đến cuốn hút.
Vì thế, trên vách núi xuất hiện một chuyện lạ, một chàng trai cường tráng mang một cô gái xinh đẹp. à không, phải nói là cõng mới đúng! Bọn họ cùng nhau leo lên đỉnh!
Người phía dưới đều thấy được cảnh này, đều kinh hô và tán thưởng! Người tổ chức đương nhiên cũng không buông tha cơ hội quảng cáo rồi, bắt đầu ngồi nói lảm nhảm về câu chuyện tình cảm động của hai người kai.
Trần Mộng Nghiên đắm mình trong không khí ấm áp, dần dần cũng quên nguy hiểm, trong tiếng người hoan hô, nàng đã mỉm cười hạnh phúc.
Cái gì là tình yêu, đây chính là tình yêu! Đồng cam cộng khổ, sinh tử không rời, tám cửa này, giống như một lời thề, mà cũng giống như một xiềng gông, người có thể làm được tám chữ này, đã ít lại càng ít!
Hạnh phúc và cảm động, có đôi khi chỉ trong nháy mắt. Bây giờ, Trần Mộng Nghiên đã cảm thấy được mình là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này, người con gái trong tình yêu rất là đơn giản, chỉ một khoảng khắc thôi, cũng có thể đủ làm cho các nàng trả giá suốt đời.
Trước đó, tình cảm mà Trần Mộng Nghiên dành cho Dương Minh, chỉ là một cảm giác thuận theo tự nhiên, ngọt ngào và ấm áp, bình thản nhưng cũng rất chân thật. Nhưng mà, giờ phút, tình cảm nồng cháy, mãnh liệt, oanh oanh liệt liệt bùng nổ, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng đủ để khắc cốt ghi tâm.
Thì ra, loại tình yêu trong tiểu thuyết, thật sự tồn tại!
Trần Mộng Nghiên đắm mình trong mê say, thậm chí đã quên mình đang ở đâu, chợt nghe một trận hoan hô thật lớn, còn hai chân của mình hình như đã chạm đất. Trần Mộng Nghiên lấy lại bình tĩnh, liền phát hiện ra mình đã đứng trên đỉnh vách núi.
"Chúng ta đến rồi!" Dương Minh cười, đứng dậy nói: "Em rất ngoan, không có lộn xộn!"
"Chúng ta thật sự lên rồi?" Trần Mộng Nghiên khó tin nhìn xuống dưới, lại nhìn Dương Minh, vách núi kia thẳng tắp như vậy, mà Dương Minh lại có thể cõng nàng leo lên đến đây.
Trần Mộng Nghiên rốt cục đã không khống chế được nội tâm xúc động nữa, nhào vào lòng ngực Dương Minh, chủ động hôn Dương Minh.
"Ồ.!" đám đông bên dưới lại vỗ tay hoan hô! Đúng vậy, cảnh tượng này quả thật rất cảm động, thấm đến tận xương tủy luôn, còn ghê hơn là coi trên TV nhiều! Mọi người ở đây đều được cái màn khi nãy của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên làm cho chấn động!
Dương Minh vốn là loại người da mặt dày như tường thành, cho nên không quan tâm đến người khác, Trần Mộng Nghiên đã chủ động hôn hắn, thì sao hắn có thể từ chối được.
Hai người ôm hun đắm đuối một hồi lâu mới buông ra, Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng cúi đầu.
Tuy rằng Dương Minh làm vậy, không ai dám thử cả, không có năng lực không nói, còn lấy mạng ra cược nữa à?! Nhưng mà, lại kéo mối đến cho chổ này, rất nhiều người đã nóng lòng muốn thử, nên đều đăng ký tham gia.
Người tổ chức căn bản cũng không quan tâm đến phần thưởng kia, vìa hắn đã tổ chức cái trò này ở nhiều nơi, bây giờ là thời kì tuyên truyền tốt nhất, Dương Minh là một quảng cáo sống mà, còn mạnh hơn quảng cáo trên TV nhiều gấp trăm lần.
So với đầu tư quảng cáo trên TV, thì chút phần thưởng ấy đáng là bao? Hơn nữa, người tổ chức nhận ra lúc Dương Minh leo lên đỉnh, chính là người đã đoạt lấy giải thưởng ngày hôm qua.
Nhưng mà hắn ta cũng không nói ra, không cần thiết! Mặc kệ Dương Minh có phải là người đoạt giải thưởng ngày hôm qua hay không, cũng đều không sao cả, không có pháp luật nào quy định người chơi không được tham gia hai lần trong một trò! Cho nên người tổ chức cũng không để ý chuyện này.
Huống chi, cô gái bên cạnh Dương Minh cũng thay đổi, tựa hồ như nếu mà nói ra, thì càng làm cho người ta ghét!
Người tổ chức chẳng những làm bộ không nhận ra Dương Minh, mà trong lòng lại còn lo lắng là sợ người khác nhận ra Dương Minh. Bởi vi trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đạt được hai lần, nói không chừng người khác còn tưởng rằng Dương Minh là do hắn mời tới.
Thật đúng là không nói, ý tưởng của người tổ chức không phải là nhảm nhí, bởi vì bây giờ có người thật sự hoài nghi Dương Minh! Nhà của Vương Đại Quang cũng ở gần phố giải trí, cho nên hai ngày nay đều dẫn theo bạn gái đến đây chơi.
Hôm quay đã nhìn thấy Dương Minh lấy phần thưởng lớn, mà hôm nay lại lấy hai phần, nên trong lòng có chút bất mãn, có chút ghen tị. Chẳng qua, ghen tị thì là ghen tị, hắn cũng chẳng làm được gì.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên sau khi lấy hai phần quà xong, liền đi xuống, thì nghe thấy đám người kia lại hoan hô nữa, thì ra, Vương Tiếu Yên cũng đã lên đến đỉnh rồi, chẳng qua, tiếng hô lớn nhất chính là của Lý Nhất Tàm!