Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 626: Đầu lĩnh súng đạn



Không biết trôi qua bao lâu, Dương Minh đã bị Phương Thiên đánh thức.

"Dậy đi, thằng nhóc! Hôm nay bắt đầu huấn luyện!" Phương Thiên quát bên tai của Dương Minh.

Dương Minh mở mắt, nhìn xuyên ra bên ngoài, nhìn lên trời, quả nhiên là mặt trời đã lên cao, nhìn vị trí của mặt trời, có lẽ là khoảng chín giờ sáng.

Dương Minh ngồi dậy hỏi: "Khi nào thì đến?"

"Không rõ lắm, không biết lộ trình của chiếc thuyền này được an bài thế nào, chẳng qua nếu đến nơi thì sẽ có người đưa chúng ta ra" Dương Minh mở balo ra, lấy một cái bịch bánh bích quy đưa cho Dương Minh: "Ăn một chút đi"

"A" Dương Minh cầm lấy bịch bánh, xé ra ăn, hắn cũng sớm biết sẽ ăn thứ này mà sống qua ngày, mặc dù đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng đến khi ăn thật sự rồi thì mới biết là khó ăn cỡ nào.

Cái bánh bích quy này khác rất xa so với cái bánh bích quy bán trong siêu thị, bánh trong siêu thị đã được đại chúng hóa, nhưng bánh của Phương Thiên không biết lấy từ đâu đến, chẳng những khó ăn, hơn nữa còn cứng như tảng đá.

Chổ tốt duy nhất của nó chính là ăn vào xong là hết đói, sau khi ăn hai miếng xong, Dương Minh liền cảm thấy no, giống như cái bánh quy khi đi vào dạ dày liền phình to ra, lắp đầy hết cái bụng.

Uống một ngụm nước của Phương Thiên đưa xong, Dương Minh liền gật đầu nói: "Ăn xong rồi" " Tốt, bắt đầu tập huấn" Phương Thiên đứng lên nói.

"Đặc huấn thế nào?" Dương Minh hỏi.

"Con đánh ta, sau đó ta đánh con" Phương Thiên nói.

"." Dương Minh bó tay, cái này cũng là đặc huấn sao? Không phải là đánh nhau thì là gì?

Dương Minh đánh với Phương Thiên không chỉ là một hai lần. tuy rằng có thể chống đỡ được mấy ciếu, nhưng cuối cùng vẫn bại trong tay của Phương Thiên. Dương Minh rất rõ ràng, mặc dù bản thân đã cố gắng lắm rồi, nhưng mà chênh lệch đến vài chục năm lận, không phải một sớm một chiều là có thể đuổi kịp.

Vì thế, trong thùng hàng, việc làm duy nhất của Dương Minh chính là so chiêu với Phương Thiên, sau đó lại ăn và ngủ. Tuy rằng hai người đã" wc" vào trong một cái túi đặc biệt dày, nhưng vẫn khó tránh khỏi có mùi hôi lại.

Vài ngày sau, trong thùng hàng đã có một cái mùi cực kỳ. phải nói là kinh tởm. Ngoài ra, trên đường đi còn xảy ra một chuyện làm Dương Minh kinh hãi.

Vào ban đêm, vốn trên mặt biển yên tĩnh chợt truyền đến một tiếng cảnh báo chói tai, Dương Minh và Phương Thiên đồng thời mở mắt nhìn ra ngoài, Dương Minh nhìn hướng ra ngoài, chỉ thấy hai chiến tàu tuần tra không biết của nước nào đang lao thẳng đến hướng tàu hàng.

"Làm sao bây giờ?" Dương Minh nhìn Phương Thiên hỏi: "Hình như là có người muốn kiểm tra thuyền"

"Ồ." Phương Thiên nhìn đồng hồ trong tay, lười biếng duỗi lưng, đáp: "Tra? Tra thế nào? Dỡ từng thùng xuống tra?"

Dương Minh lại nhì ra bên ngoài, quả thật hai chiếc tàu tuần tra kia mặc dù có súng có pháo, nhưng không có cần cẩu, muốn kiểm tra thuyền này thì hơi bị khó khăn.

"Không cần phải để ý" Phương Thiên nhàn nhạt nói: "Có thể là đám hải cảnh này muốn kiến chút tiền" Nói xong, liền nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Quả nhiên, Dương Minh nhìn thấy hai chiếc quân hạm này cập vào hai bên hông của chiếc tàu hàng, rồi một gã quan quân mũi to chỉ vào thủy thu trên thuyền i i e e cái gì đó.

Sau đó, tên thủy thủ này cũng dùng thứ ngôn gủ cùng loại đó trả lời tên mũi to, hơn nữa còn làm ra mấy dấu hiệu.

Một lát sau, một thủy thủ khác đi tới, trong tay cầm hai gối đô la mỹ, dùng sức ném cho mũi to.

Sau khi mũi to chụp lấy, lật qua lật lật coi coi, sau đó hài lòng gật đầu, rồi nói mấy câu với một tên quan quân khác, sau đó, hai chiếc quân hạm rời đi.

Mà mấy người thủy thủ trên khoang thuyền cũng lục đục trở về khoang, không một chút gì gọi là khủng hoảng trên mặt họ, có lẽ bọn họ đã trải qua chuyện này cả trăm lần rồi, cho nên không hề lo lắng.

Nhìn thấy diện mạo của người trên chiếc quân hạm, Dương Minh cũng biết, nơi này đã cách mục tiêu không còn xa.

Lại trải qua vài ngày, rốt cục chiếc tàu đã dừng lại tại một cái bến. à không, không phải cái bến tàu, bởi vì Dương Minh nhìn thấy đó là một con tàu hàng to lớn khác!

Bọn họ cố định chiếc tàu hàng ngừng lại bên cạnh chiếc tàu lớn kia, sau đó một cái cần cẩu lớn từ con tàu to lớn bắt đầu bốc từng cái thùng hàng đặt lên bong thuyền.

Khi cần cẩu câu đến cái thùng hàng của Dương Minh, thì rõ ràng đã dừng lại. Sau đó tốc độ trở nên thong thả vô cùng, đem cái thùng hàng này đặt ở nơi khác.

Sau khi cái thùng hạ xuống đất xong, liền có một tên mập nước ngoài mang theo vài thủy thủ chạy lại mở cửa thùng.

"Oh my god! Đây là cái mùi gì thế!" Tên mập vừa mở cửa, ngửi được cái mùi bên trong, lập tức dùng tiếng Trung Quốc oán hận nói.

"Hoesch, ông vẫn béo như vậy, xem ra kế hoạch giảm béo của ông đã thất bại rồi" Phương Thiên cười nghênh đón.

"Phương thân ái, rốt cục đã gặp lại ông, anh em tốt của tôi, còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ông nữa chứ!" Hoesch trực tiếp ôm Phương Thiên một cái.

"Đừng có trù tôi, ông có chết thì tôi cũng chưa chết đâu!" Phương Thiên đẩy ông mập ra, sau đó thở hổn hển tức giận nói: "Cái tên mập chết tiệt này, đè chết tôi!"

"Haha, tôi phát hiện ra tôi lại ăn uống được, cho nên mới béo như vậy, xin lỗi." Hoesch lắc đầu nói.

"Giới thiệu với ông một chút, đây là cháu tôi" Phương Thiên chỉ vào Dương Minh nói.

"Xin chào cậu bé! Cậu thật sự là đẹp trai hơn ông ta nhiều" Nói xong, Hoesch lại ôm Dương Minh một cái.

Dương Minh cũng không tránh né, để cho ông ta ôm một cái, nhưng trong lòng đang chửi cái lễ nghi chết tiệt chết bầm này.

"Mọi chuyện chuẩn bị tốt chưa?" Phương Thiên hỏi.

"Yên tâm đi, chuyện của ông bạn già nhờ, tôi đương nhiên đã cho người chuẩn bị thỏa đáng rồi!" Hoesch nói: "Kế tiếp là đường hàng không, các người có thể thoải mái hơn, không cần phải ở trong cái thùng hàng quỷ quái kia!"

"Được, vậy tôi đi trước, lần này thời gian gấp quá, để hôm khác nói chuyện sau!" p vỗ vỗ vai Hoesch nói.

"Ồ, được rồi, vốn muốn tìm ông uống rượu" Hoesch cũng biết tính của Phương Thiên, nếu ong nói là có chuyện, vậy khẳng định không thể chậm trễ.

"Máy bay đã chuẩn bị xong, ở bên kia boong thuyền, sẽ mang ông bay đến đảo nghỉ phép Henry" Hoesch nói: "Theo lời ông nói thì chiếc du thuyền kia sẽ ghé đảo Henry hai ngày sau, đây là thẻ lên thuyền cùng với căn cước của các người"

Nói xong Hoesch lấy một cái túi hồ sơ đưa cho Phương Thiên, sau đó nói ;" Đương nhiên các người cũng có thể tự lên thuyền, cái thẻ căn cước này chỉ là đề phòng bất trắc, hai thứ này đều không có vấn đề, có thể sử dụng bình thường, lấy danh nghĩ của Hoesch này để làm mà"

"Nếu dùng rồi có gây phiền toái cho ông không?" Phương Thiên mở túi hồ sơ ra, nhìn thoáng vào trong, sau đó cười nói.

"Haha! Tôi không tìm người ta, ai dám tìm Hoesch tôi để gây phiền toái?" Hoesch cười khinh thường vài tiếng: "Phương thân ái, vấn đề này ông không nên hỏi tôi!"

"Chỉ đùa chút thôi!" Phương Thiên khoát tay: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng để không bị lên thuyền Kaden đâu!"

"Tùy ông!" Hoesch nhún vai nói: "Chúc ông may mắn!"

Phương Thiên mang theoDương Minh đi đến chiếc máy bây trên boong tàu, Hoesch đứng một bên vẫy tay chào tạm biệt Phương Thiên, máy bay chậm ra cất cánh, hướng đến đảo Henry.

Đảo Henry không thuộc về một quốc gia nào, là một đảo tư nhân, gia tộc Henry là một gia tộc đã xuống dốc, nên dùng số gia sản cuối cùng để mua hòn đảo này.

Đương nhiên, nếu không phải có thân phận quý tộc, thì sẽ không thể nào dễ dàng mua được, sau đó, gia tộc Henry liền sửa sang chổ này thành một nơi nghỉ ngơi của người có tiền, trải qua vài chục năm, nơi này cũng có chút danh tiếng tại châu Âu.

Trên đảo, sòng bạc, khách sạn xa hoa, chổ ăn chơi, muốn cái gì thì cần cái đó, làm cho rất nhiều người lưu luyến nơi này.

"Hoesch làm cái gì vậy?" Sau khi lên máy bay, Dương Minh quay sang hỏi Phương Thiên.

"Buôn lậu súng đạn, bối cảnh vô cùng hùng hậu, là người phát ngôn độc nhất vô nhị của rất nhiều binh xưởng gia công, chinh phủ địa phương cũng phải nhường hắn ba phần" Phương Thiên giới thiệu: "Chẳng qua thái độ làm người rất thẳng thắn, quan hệ với ta rất thân thiết"

Dương Minh gật đầu, khó trách khi nãy ông ta có khẩu khí lớn như vậy, còn nói là ai dám đến tìm mình gây phiền toái! Xem ra cũng thật sự là không sợ bị người khác gây phiền toái. Với một trùm ma túy lớn đã chét, cho dù chính phủ địa phương có hoài nghi, thì cũng không thể làm gì được đầu lĩnh súng đạn này, nhìn là biết bên nào nặng bên nào nhẹ rồi.

"Quan hệ của ta về sau đều chậm rãi giao cho con, còn con trong lúc tiếp nhận quan hệ của ta đồng thời cũng phải cố gắng kết bạn" Phương Thiên dặn dò.