Lý Đại Đông rất do dự, nhưng không phải vì vấn đề học tập, vì những người đã từng học đại học đều biết, người học đại học thì có thời gian tương đối dư dả, hơn nữa, quản lý cũng không nghiêm, đi học thì không có điểm danh, chỉ cần thi đậu là được, như vậy thì thầy cô cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua. Cho nên, việc đi làm cho công ty của Dương Minh, cũng sẽ không chiếm nhiều thời gian học tập, hơn nữa, đối với Lý Đại Đông mà nói, đây chính là một cơ hội rất tốt!
Những sinh viên sau khi tốt nghiệp lấy bằng xong, sẽ phải lao vào trong cuộc chiến kiếm việc làm vô cùng ác liệt. Trong khoảng vài năm gần đây, các công ty cũng không còn ham muốn nhiều về các phần tử tri thức cao cấp này nữa, sinh viên tìm việc làm, thường thì không bao giờ liên quan đến những lãnh vực mà mình được học trong trường đại học, cơ hồ có sự khác biệt rất lớn.
Cầm cái bằng đại học ra đường, thật ra cũng chẳng thể đại biểu cho điều gì. Chức vị thì chỉ cần phù hợp, căn bản là không cần người có nhiều hay ít bằng cấp, huống chi mỗi năm còn có rất nhiều thanh niên xếp hàng thật dài chờ việc làm.
Lý Đại Đông tuy rằng không thể tìm được việc làm, nhưng cả ngày tai nghe mắt thấy, trên báo hoặc TV cũng đưa tin, cho nên hắn cũng có thể nói là hiểu biết tình thế bây giờ.
Cho nên, lời mời của Dương Minh quả thật cũng làm cho hắn động tâm. Hơn nữa, Lý Đại Đông cũng hiểu rằng, Dương Minh làm như vậy không phải là sáng tạo cơ hội cho hắn đi theo đuổi Lâm Chỉ Vận, mà là làm cho hắn có thể nhìn thẳng vào tình cảm của hắn và Lâm Chỉ Vận, từ đó thoát khỏi ám ảnh tình cảm.
"Lão đệ, đang đi đâu vậy?" Lý Đại Đông do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn chưa thế quyết định được, vì thế quyết định gọi điện cho em họ của mình, tìm hắn thương lượng.
Bây giờ, hình như mọi gia đình đều chỉ có một con, cho nên anh em họ liền trở nên thân như anh em ruột. Lý Đại Đông từ nhỏ đã có quan hệ không tồi với người em họ này, bình thường, có chuyện gì, đều tìm hắn tâm sự.
"Đại ca, là anh à, có chuyện gì không?" Em họ của Lý Đại Đông hỏi.
"Lão đệ, em có rãnh không? Đại ca có vài chuyện muốn nói với em." Lý Đại Đông nói.
"Ồ? Được, vậy anh chờ em một chút, em đang đi với cấp trên" Em họ của Lý Đại Đông nói.
"Vậy anh chờ em, đến nhà của anh nha. Uống với anh vài ly!" Lý Đại Đông nói.
"Nhà anh có đồ ăn không? Thôi bỏ đi, thấy hai ta uống rượu, cha của anh lại mắng nữa!" Em họ của Lý Đại Đông nói: "Đến con đường phía sau phố buôn bán đi, em mời khách! Hôm nay vừa mới được thưởng tiền phần trăm, đi chúc mừng một chút!"
"Được rồi, hai mươi phút nữa anh ra!" Lý Đại Đông nói.
"Em cũng vậy, gặp mặt tai chổ quán nướng của lão Vương nha" Em họ của Lý Đại Đông nói.
Cúp điện thoại, em họ của Lý Đại Đông liền xoay người đi vào trong phòng quản lý, nói: "Lưu quản lý, anh cùa tôi vừa gọi điện báo, tìm tôi có chút việc, hôm nay tôi đi sớm được không?"
"Không thành vấn đề, chú bận thì cứ đi trước đi!" Lưu quản lý gật đầu." Vậy cảm ơn Lưu quản lý" Em họ của Lý Đại Đông nói lời cảm ơn xong, liền xoay người rời khỏi văn phòng của Lưu quản lý.
Có thể mọi người đã đoán được, vâng, thế giới này rất nhỏ, em họ của Lý Đại Đông chính là Lý Đại Cương, là bạn tốt thời trung học của Dương Minh. Mà Lưu quản lý gần đây cũng mơ hồ biết được bối cảnh của Dương Minh, cho nên cũng có sự quan tâm đặc biệt đến Lý Đại Cương.
Sau khi Dương Minh mua nhà xong, có vài việc nhỏ và thủ tục còn chờ phải làm, nhưng lại không có thời gian, cho nên nhờ Bạo Tam Lập đi làm. Chuyện lần trước, Bạo Tam Lập làm không tốt, đang lo lắng là Dương Minh sẽ chướng mắt mình, thì lần này thấy Dương Minh có chuyện nhờ mình, vội vàng chạy đi làm.
Vốn, việc nhỏ như vậy không cần Bạo Tam Lập tự mình đi làm, tùy tiện phái một tiểu đệ đi là được. Nhưng bởi vì đây là chuyện mà Dương ca nhờ, cho nên Bạo Tam Lập không thể không thận trọng.
Lưu quản lý ở Tùng Giang có thể không biết lãnh đạo thành phố là ai, nhưng không thể không biết Bạo Tam Lập! Mà Bạo Tam Lập lại từ mình chạy đến chổ này để làm việc, làm cho Lưu quản lý thấy mà choáng váng! Trách không được tại sao trước đó Dương Minh lại bình thản như vậy, ngồi còn chưa nóng chổ, mà đã làm cho người bạn trai của Tống tiểu thư sợ đến mức như vậy!
Có bối cảnh hắc đạo thì sao? Lão đại hắc đạo Tùng Giang cũng chỉ là người chạy chân cho Dương Minh mà thôi!
Lưu quản lý đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng may là ngày đó mình không nói giúp cho Tống tiểu thư, bằng không thì đã xong đời rồi!
Lúc Lý Đại Cương đến chổ hẹn, thì Lý Đại Đông cũng vừa mới đến, Lý Đại Cương phải nói là rất quen thuộc với chổ này, bởi vì lúc còn đến trường, mỗi lần cúp học đều cùng Dương Minh và Từ Bằng ra đây nhậu.
"Lão đệ, em đến nhanh vậy!" Công ty của Lý Đại Cương cách nơi này khá xa, cho nên Lý Đại Đông mới kì quái hỏi.
"Ngồi taxi thì có thể không nhanh sao!" Lý Đại Cương cười nói: "Sao thế? Nhìn vẻ mặt của anh, có vẻ đang có chuyện gì buồn bực lắm, có tâm sự à?"
"Ngồi xuống từ từ nói đi." Lý Đại Đông không trả lời, tìm một chổ trống ngồi xuống.
"Được!" Lý Đại Cương cũng không gấp, sau khi ngồi xuống, liền nói với phục vụ: "Phục vụ, cho ba mươi xâu thịt dê nướng, mươi phần thận trâu, năm phần dú dê nướng, hai chai bia!"
"Được!" Phục vụ ghi nhớ các món ăn mà Lý Đại Cương gọi, sau đó vội vàng đi chuẩn bị.
"Giờ nói đi, có chuyện gì thế?" Lý Đại Cương vừa làm nước chấm vừa nói.
"Lão đệ, em có biết Lâm Chỉ Vận không?" Lý Đại Đông do dự một chút rồi nói.
"Biết, không phải là thanh mai trúc mã của anh sao?" Lý Đại Cương cũng khá là hiểu biết chuyện của Lý Đại Đông.
"Thanh mai trúc mã." Lý Đại Đông thở dài nói: "Nàng có bạn trai rồi."
"Cái gì?" Lý Đại Cương sửng sốt: "Sao lại thế? Không phải anh sao?"
"Là anh thì tốt rồi." Lý Đại Đông cười khổ lắc đầu nói: "Chẳng qua, tất cả cũng là tại anh, Lâm Chỉ Vận trước giờ chỉ xem anh như một người anh, cho nên bây giờ vẫn không có tình cảm trong phương diện đó! Tình yêu vốn không thể miễn cưỡng, nàng cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình."
"Trời đất, nếu đã nói vậy, anh còn tìm em để làm gì? Không có chuyện gì làm sao?" Lý Đại Cương khó hiểu nói, hắn đương nhiên biết tình yêu là thứ không thể miễn cưỡng được, nếu thằng anh mình đã nghĩ thông suốt, vậy còn phiền não cái rắm gì?
"Không phải, còn một chuyện khác." Lý Đại Đông nói: "Bạn trai của Lâm Chỉ Vận, muốn mời anh đến công ty của hắn hỗ trợ.Lâm Chỉ Vận cũng đang làm việc cho công ty của hắn."
"Giàu vậy sao? Công ty của riêng mình?" Lý Đại Cương lặng đi một chút, rồi nói: "Chẳng qua, anh nói làm em không hiểu gì hết, bạn trai của nàng kêu anh đến công ty làm? Anh xác định là không lầm chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, bằng không thì anh cũng đâu cần phải phiền lòng như vậy!" Lý Đại Đông khoát tay nói: "Anh bây giờ anh đang do dự là có nên đi hay không đây!"
"Khoan đã. sao em cứ cảm thấy chuyện này còn có chổ khó hiểu? Bạn trai của Lâm Chỉ Vận biết anh thích Lâm Chỉ Vận sao?" Lý Đại Cương hỏi.
"Biết." Lý Đại Đông gật đầu.
"Trời ơi! Đây rốt cục là ý gì? Sao em nhức đầu quá!" Lý Đại Cương vỗ vỗ cái trán của mình nói.
"Lão đệ, thật ra, chuyện này rất đơn giản, bạn trai của Lâm Chỉ Vận biết Lâm Chỉ Vận không thích anh, vẫn xem anh là anh trai của mình, lần này kêu anh đến công ty làm, cũng chỉ là muốn để anh tỉnh táo một chút, không cần phải trầm mê trong tình cảm cá nhân ấy, có thể tự thân đi ra được!" Lý Đại Đông đem lời của Dương Minh nói lại cho Lý Đại Cương nghe.
"Rất là đàn ông! Xmen!" Lý Đại Cương vỗ đùi tán dương một câu: "Vậy anh còn do dự cái gì? Em thấy bạn trai của Lâm Chỉ Vận không phải là người hẹp hòi đâu. Nếu đã cho anh một cơ hội tốt như vậy, anh còn do dự cái gì?"
"Nhưng mà, anh sợ, về sau sẽ càng xấu hổ." Lý Đại Đông lo lắng nói.
"Anh chỉ cần làm đúng chuyện của mình được rồi, có cái gì mà xấu hổ!" Lý Đại Cương lắc đầu nói: "Đại ca, nếu em là anh, thì đã chọn cái này rồi!"
"Anh biết. được rồi, không đề cập đến chuyện này nữa, chúng ta uống rượu thôi!" Lý Đại Đông thấy thịt dê đã bưng lên, vì thế rót cho mình một ly bia.
"Được, uống trước" Lý Đại Đông cũng rót cho mình một ly, sau đó cầm lấy xâu thịt dê lên nhâm nhi.
Sau vài ly rượu, sắc mặt của Lý Đại Đông đã hơi đỏ ửng, cả người cũng không còn phiền não như vừa rồi, hai anh em cười nói tán gẫu rất vui vẻ.
"Vương lão đầu, còn bàn không?" Chỉ là, trong lúc đang vui vẻ, thì những tên lưu manh cũng khá to con, đi đến hỏi ông chủ quán.
"Xin lỗi, đã đầy khách rồi, các vị lần sau ghé đến được không?" Vương lão đầu xin lỗi nói.
Cái quán này của Vương lão đầu đã mở từ lâu lắm rồi, cũng có danh tiếng rất lớn, rất nhiều người đến ăn, cho nên đến giờ cơm, cơ hồ là không còn chổ trống.
"Thật mất hứng!" Một tên to con trông có vẻ là đầu lĩnh, nói một câu liền xoay người rời đi.
Nhưng một tên thủ hạ của hắn đảo mắt vào trong nhìn, cuối cùng dừng mắt lại tại bàn của Lý Đại Đông.
"Hai người các ngươi, chiếm cái bàn của sáu người, ngồi sát qua một bên đi, lão đại của tao còn phải ăn cơm ở đây!" Thằng này trực tiếp nói với Lý Đại Đông và Lý Đại Cương.
Ở trong này, uống vài ly, tâm sự một chút, nói vài chuyện riêng, không muốn bị làm phiền. Ai lại muốn ngồi cùng bàn với người khác? Đến lúc đó, chẳng những là không thể nói chuyện, mà uống rượu cũng không thoải mái, ăn cũng chẳng ngon, ngược lại còn có vẻ gượng ép.
Lý Đại Cương nhíu mày, từ trước đến giờ hắn cũng chẳng phải là thiện nam tín nữa, lúc đi theo Dương Minh, cũng là một tay bá đạo, nói đánh người là đánh người, không hề do dự.
Chẳng qua, b ây giờ cũng đã rửa tay rồi, hơn nữa, ở đây còn có anh họ nữa, Lý Đại Cương biết tính tình của anh mình, không phải là loại người thích gây chuyện thị phi, cho nên cũng nhịn xuống không phát tác.
Hơn nữa, đối phương cũng đông hơn, mà bên mình chỉ có hai người, tuy rằng nếu có đánh nhau, thì anh họ Lý Đại Đông khẳng định sẽ không ngồi yên, nhưng dù sao cuối cùng vẫn là đánh người, cơ hồ không sai biệt gì lắm.
"Chúng tôi đang nói chuyện, không tiện ngồi chung bàn!" Lý Đại Cương nói.
"Hắc, còn cứng đầu à? Biết lão đại của tao đang làm gì không?" Kỳ thật, nếu là bình thường, thì hắn ta sẽ không dám bố láo như vậy, bởi vì nhân vật cấp cao của hắc đạo Tùng Giang đã ra nghiêm lệnh, không cho phép thuộc hạ đàn em tiểu đệ hay đại loại như thế làm trò bắt nạt ức hiếp người dân, nhưng mà tên này bị Lý Đại Cương làm cho mất mặt, có chút khó xử, mới tỏ vẻ như vậy.
"Vậy mày có biết lão đại của tao đang làm gì?" Lần trước Lý Đại Cương nhìn thấy Dương Minh, rồi thấy những chuyện xảy ra trên người Dương Minh, cũng biết rằng bây giờ Dương Minh đã thay đổi, phỏng chừng đừng nói là lũ này, ngay cả lão đại của chúng cũng phải nể mặt. Bằng không thì Quách Kiện Siêu nghe nói rất có bối cảnh hắc đại không có khả năng xám xịt mà rời đi.
"Lão đại của mày? Mày cũng là người trong nghề?" Tên này sửng sốt, thầm nghĩ, sao mà xui quá vậy! Trên đường kị nhất chính là tranh đấu nội bộ, nếu quả thật là người một nhà, vậy thì khi trở về bị các lão đại biết, khẳng định là sẽ không có gì tốt đẹp!
Đương nhiên, lão đại này không phải là lão đại của hắn, mà chính là lão đại cấp cao hơn, cũng chính là mấy tên thủ hạ của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám.
"Cũng không chính thức, lão đại của tao là Dương Minh, biết không?" Lý Đại Cương hỏi thứ.
"Dương Minh? Là ai?" Tên này khó hiểu hỏi, chẳng qua, trong bang cũng có rất nhiều lão đại, sao mà có thể biết rõ từng người được? Vì thế hỏi: "Quản khu nào?"
Tên này không biết, nhưng lão đại của hắn thì vừa nghe xong đã run cả người, hoảng sợ, vội vàng chạy lại, trực tiếp đạp một cái vào tên thủ hạ, nói: "Mẹ kiếp, không có chổ thì đi quán khác? Con mắt của mày để đâu vậy?"
Thằng thủ hạ bị đạp đau muốn chết, còn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì, thì đã nghe lão đại của mình cung kính nói với Lý Đại Cương: "Huynh đệ, xin lỗi, thủ hạ của tôi không hiểu chuyện, để tôi quay về dạy dỗ hắn! Quấy rầy hai người ăn cơm, bữa cơm này, tôi trả tiền."
"Sao lại như thế, chúng tôi còn chưa ăn xong, lát nữa cón muốn ăn món khác" Lý Đại Cương không ngờ cái tên Dương Minh lại dùng tốt như vậy, thuận miệng nói ra là mọi chuyện liền được giải quyết.
"Vâng. vâng." Tên lão đại móc bóp ra, rút ra tờ năm trăm đồng đưa cho Vương lão đầu, nói: "Bữa ăn của hai người kia tôi trả, nè, ông cầm năm trăm này đi, dư thì cứ giữ!"
"Không thành vấn đề!" Vương lão đầu cũng biết tên này, vội vàng cầm lấy tờ năm trăm, một bữa ăn, cho dù hai người kia có ăn như heo thì cũng không hết năm trăm. Cho dù ăn hơn, thì Vương lão đầu cũng biết tên lão đại này khẳng định sẽ không quỵt nợ.
Bởi vì gần đây, đám lưu manh của Tùng Giang đã trở nên quy củ hơn rất nhiều, ăn cơm uống rượu đều trả tiền, cũng ít gây chuyện hơn. Vương lão đầu cũng là một người ở tầng dưới chót của hắc đạo, nên tin tức cũng biết được đôi chút, biết hắc đạo Tùng Giang đã đổi trời, một lão đại có vẻ chính phái lên ngồi, và trở nên nghiêm khắc với thủ hạ và tiểu đệ hơn rất nhiều.
Mở cửa làm ăn, chỉ cần an ổn, cũng không để ý đến số tiền bảo kê mỗi tháng, chỉ sợ những người này vừa thu tiền bảo kê, vừa đến ăn chùa uống chùa, vậy thì quả thật là không chịu nổi.
Tình huống bây giờ, làm cho người dân rất vui mừng, mỗi tháng đều tự nguyện giao tiền bảo kê, mà những người ấy cũng thật sự có chức trách bảo hộ, hơn nữa, người ta bây giờ đã làm ăn chính quy rồi, trên danh nghĩa là bảo an của công ty bảo an Danh Dương, có nghĩa vụ giữ gìn trị an.
Có những người này, những vụ ẩu đả và quỵt nợ của lưu manh đã giảm đi không ít, tính đi tính lại, thì vẫn còn rất lời, cho dù có đưa cả tiền bảo kê nữa. Lý Đại Cương nhìn thấy tên lão đại ân cần như vậy, cũng không từ chối nữa, gật đầu nói: "Vậy cảm ơn!"
"Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà!" Lão đại nói: "Tôi tên là Trương Phún Bạch, khu chợ đêm này đều là địa bàn của tôi, về sau huynh đệ có chuyện gì cần nhờ, cứ lên tiếng!"
Nói tên của mình cho Lý Đại Cương nghe, Trương Phún Bạch cũng luôn do dự mãi, nếu Lý Đại Cương nói xấu mình trước mặt Dương Minh, vậy thì không phải là xong đời rồi sao.
Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù không nói ra, chỉ cần Dương Minh muốn biết, thì tùy tiện hỏi một câu địa bàn chợ đêm là của thằng nào, như vậy cũng có thể biết tên mình, và như thế thì chết còn thảm hơn. Không bằng cứ đơn giản một chút, không chừng có thể dùng quan hệ của Dương Minh mà có thể leo lên một địa vị cao hơn.
Mà Trương Phún Bạch này, cũng chính là Trương Phún Bạch của resort Tiên Nhân! Bởi vì phả hủy chuyện tốt của Tùy Quang Khải, cho nên mới bị đuổi.
Lúc ấy, Dương Minh và Chu Giai Giai phân tích không sai, Tùy Quang Khải sai hai tên tiểu đệ của Trương Phún Bạch cùng nhau diễn trò, lại không nghĩ rằng, Trương Phún Bạch đột nhiên xuất hiện phá hủy mọi chuyện!
Tùy Quang Khải tức giận, liền đuổi việc Trương Phún Bạch, Trương Phún Bạch đã hơn ba mươi rồi, sau khi thất nghiệp, cũng không thể kiếm được việc làm, lại không có năng lực gì khác. Vì thế được bạn bè dẫn vào đầu quân của Bạo Tam Lập, gia nhập công ty bảo an, đến làm quản lý chợ đêm.
Đương nhiên, đây chỉ là xưng hô bên ngoài, Trương Phún Bạch có thể nói là quản lý chợ đêm, nhưng nói thật chính là xem bãi, chỉ là thay đổi cách nói thôi. Chẳng qua, đừng nghĩ chỉ là thay đổi cách gọi, mà ý nghĩa cũng hoàn toàn thay đổi, công việc trước kia của Trương Phún Bạch từ không hợp pháp đã trở thành hợp pháp.
Mà, mấy người chủ tiệm cũng hiểu được là mọi chuyện đã thấy đổi, bảo an bình thường, bọn họ quả thật là không cần. Cũng chỉ có đám người Trương Phún Bạch bên cạnh, mới có thể nhanh chóng giải quyết phiền toái cho họ, vì thế, họ mới cam tâm tình nguyện bỏ tiền bảo kê ra.
Tuy rằng công việc bây giờ không còn rãnh rỗi như xưa, nhưng cũng không tồi, ít nhất là so với trước kia còn có số má hơn.
Mà, người tạo thành tất cả chuyện này, chính là Dương Minh. Trương Phún Bạch đương nhiên phải chú ý rồi, bởi vì Dương Minh cho nên hắn mới thất nghiệp, vì thế Trương Phún Bạch dùng nhiều quan hệ để tìm hiểu bối cảnh của Dương Minh!
Chẳng qua, trong một lần vô tình, Trương Phún Bạch nhìn thấy hai vị lão đại là Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, đều đang đứng bên trái và phải Dương Minh, ba người cùng nhau thảo luận chuyện gì đó, trong đầu Trương Phún Bạch lập tức từ bỏ ngay ý định trả thù Dương Minh!
Có thể làm cho hai lão đại phải đứng mà nói chuyện, vậy còn có thể là người bình thường sao? Cho nên, Trương Phún Bạch lập tức nổi lên tâm kết giao, dù sao hai người cũng có chút ân oán, nếu chuyện này có thể viết thành truyện, thì không chừng có thể trở thành cơ hội thành công của mình.
Cũng bởi vì như vậy, khi Trương Phún Bạch vừa nghe Lý Đại Cương nói lão đại của mình là Dương Minh, nào dám chậm trễ, vội vàng chạy đến giải thích.
"Bạch ca, tôi là Lý Đại Cương, là bạn học trung học của Dương ca, lúc ấy cùng kề vai với Dương ca!" Lý Đại Cương nói.
"Cương ca, tôi cũng không muốn quấy rầy hai người uống rượu, để hôm khác nói chuyện! Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi, lần sau đến đây uống rượu, thì nhất định phải gọi cho tôi!" Trương Phún Bạch vội móc danh thiếp ra đưa cho Lý Đại Cương, cũng không ở lại nữa, mang đám đàn em rời đi.
Sau khi đi xa, tên thủ hạ kia mới kinh sợ hỏi: "Bạch ca, Dương Minh là ai vậy?"
"Mẹ kiếp!" Trương Bạch Phún lại tát cho thằng này một cái, nói: "Tên của Dương ca là để cho mày gọi sao? Đó là bạn tốt của Báo ca và Hầu ca!"
"A? Vậy không phải là em đã gây chuyện sao?" Tên này cũng không ngu, vừa nghe đã hiều, liền lo lắng hỏi.
"Còn không phải lão tử chùi đít cho mày sao? Về sau chú ý một chút, đừng gây chuyện lộn xộn!" Trương Phún Bạch hừ một tiếng nói.
"Cảm ơn Bạch ca!" Thằng này cảm kích nói: "Về sau em không dám gây chuyện thị phi nữa đâu!"
"Biết là tốt rồi, đi thôi, tìm một chổ uống vài ly chúc mừng!" Trương Phún Bạch nói.
"Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?" Cả đám tiểu đệ kì quái hỏi.
"Thằng ngu! Cái này không phải là một cơ hội sao? Không chừng vì chuyện vừa rồi tao có thể quen biết với Cương ca, bạn của Dương ca!" Trương Phún Bạch nói. Trong hắc đạo, không hề phân biệt tuổi tác, có chổ hơn người thì được làm anh người ta, cho nên, dù Trương Phún Bạch đã hơn ba mươi tuổi, không cảm thấy có gì bất ổn khi gọi Lý Đại Cương là ca cả.
Mà bên này, Lý Đại Đông đang vô cùng kinh ngạc cau mày, đang suy nghĩ về những lời mà em họ đã nói với Trương Bạch Phún.
Dương Minh, có phải là Dương Minh mà mình đã gặp hôm nay không?
"Lão đệ, Dương Minh mà em nói, làm gì vậy?" Lý Đại Đông rốt cục không nhịn được hỏi.
"Dương Minh? Là một người bạn thời trung học của em, cũng là lão đại của em." Lý Đại Cương đáp.
"Dương Minh? Là bạn học thời trung học của em, cũng là lão đại của em, bây giờ cũng rất có số, lái xe xịn, mua nhà cao cấp!" Lý Đại Cương nói: "Chuyện này cũng không nói, trước đó, hắn mở một công ty điền sản, muốn em qua hỗ trợ"
"Xe xịn? Xe gì?" Trong lòng Lý Đại Đông vừa động.
"X5, thế nào, đại ca, anh hỏi để làm gì vậy?" Lý Đại Cương kì quái hỏi.
"x5 cái gì?" Lý Đại Đông đâu có rành ô tô, cho nên cũng không biết tên gọi tắt của từng loại xe.
"BMW x5!" Lý Đại Cương giải thích.
"BMW? Là loại xe jeep việt dã sao?" Lý Đại Đông vội vàng hỏi, vì BWM thì hắn biết.
"Đúng vậy, anh hỏi để làm gì?" Lý Đại Cương vẫn chưa hiểu gì hết.
"Màu xanh?" Lý Đại Đông không trả lời, tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, sao thế?" Lý Đại Cương càng lúc càng cảm thấy vô cùng kì quái.
"Haizzz!" Lý Đại Đông thở dài, sau đó nói: "Chính là hắn."
"Cái gì mà chính là hắn? Anh cũng biết Dương Minh?" Lý Đại Cương nghe mà cứ như lọt vào sương mù.
"Chính là hắn, là bạn trai của Lâm Chỉ Vận." Lý Đại Đông thở dài nói.
"Trời, anh có lầm không vậy? Bạn trai của Lâm Chỉ Vận? Bạn gái của hắn tên là Trần Mộng Nghiên, là hoa hậu giảng đường thời trung học của em đó!" Lý Đại Cương buồn bực nói.
"Hả?" Lý Đại Đông ngạc nhiên, nói: "Bạn gái của hắn tên là Trần Mộng Nghiên? Em xác định?"
"Khoan đã, có phải hai ta đang nói về hai người không? Không phải là một người?" Lý Đại Cương vẫn khoát tay nói.
"Chắc là không lầm đâu, Dương Minh mà em biết, bây giờ đang học tại đại học Tùng Giang đúng không?" Thần sắc của Lý Đại Đông trở nên quỷ dị.
"Anh chờ đã!" Lý Đại Cương nói xong, móc điện thoại của mình ra, vào trong mục ảnh, lấy một bức hình bên trong ra, nói: "Anh xem, có phải là hắn không? Nghi thần nghi quỷ."
"Đúng vậy, chính là hắn!" Lý Đại Đông hét to một tiếng, nhảy dựng lên nói: "Tiểu tử này một chân đứng hai thuyền! Anh phải báo cho Chỉ Vận biết!"
Lý Đại Đông hưng phấn nhảy lên, chạy như điên ra ngoài.
"Khoan đã!" Lý Đại Cương kéo tay hắn lại, dẫn về chổ ngồi, nói: "Anh gấp cái gì vậy? Rốt cục là thế nào?"
Lý Đại Cương thầm nghĩ, sao lại trùng hợp thế này? Dương ca chơi trò một chân đạp hai thuyền? Sớm biết như vậy, thì mình cũng không cho anh họ xem ảnh làm gì! Chẳng qua, chuyện đã như vậy, có nói cũng vô ích, chỉ có thể xem coi còn cứu chữa được không!
Chẳng qua, chuyện này quả thật không tốt, biết đại ca thích Lâm Chỉ Vận, bây giờ lại có một tin tức bom tấn như vậy, giấu như thế nào được nữa?
"Chính là hắn, hắn là bạn trai của Lâm Chỉ Vận!" Lý Đại Đông vội la lên: "Lão đệ, em đừng cản anh, anh phải đi, anh phải báo cho Lâm Chỉ Vận biết, nói cho nàng biết bộ mặt thật của tiểu tử này, đừng để bị hắn lừa!"
"Sao lại là lừa? Em nói là trước kia thôi! Sau trung học, không chừng bây giờ đã chia tay rồi." Lý Đại Cương hàm hồ nói.
"Đại Cương! Em đang nói dối!" Lý Đại Đông ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Đại Cương: "Hai ta đã lớn lên từ nhỏ, anh còn không biết em sao? Em mà nói dối, là anh có thể nhìn ra được!"
"haizzz!" Lý Đại Cương thở dài, thầm nghĩ, xem ra muốn gạt cũng không được, hai anh em cùng nhau lớn lên, ai mà không rõ người kia! Xem ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp khuyên nhủ.
"Đại Cương, anh biết, Dương Minh là bạn tốt của em, nhung chuyện này, liên quan đến hạnh phúc cả đời của Chỉ Vận, anh không thể ngồi yên không để ý đến được!" Lý Đại Đông kiên quyết nói.
"Đại ca, em hiểu tâm tình của anh, chỉ là, anh và Chỉ Vận đã không có khả năng." Lý Đại Cương khuyên nhủ.
"Lão đệ, anh biết, Chỉ Vận cho dù không thích Dương Minh, cũng sẽ không thích anh, nàng chỉ coi anh là anh trai thôi! Chỉ là, càng như vậy, anh càng phải có trách nhiệm của một người anh, không thể không để ý đến hạnh phúc của em gái được!" Lý Đại Đông nói: "Nếu em đã hiểu tâm tình của anh, anh chỉ muốn làm cho Chỉ Vận hạnh phúc, nhưng Dương Minh làm như vậy, chính là tổn thương đến Chỉ Vận!"
"Vậy anh muốn làm gì? Tìm Lâm Chỉ Vận, nói thẳng với nàng? Hoặc là ám chỉ?" Lý Đại Cương lắc đầu nói: "Anh cảm thấy rằng, những cô gái đang yêu điên cuồng, thì sẽ tin lời người khác sao?"
"Không tin thì anh cũng phải nói! Anh phải nói!" Lý Đại Đông bỗng nhiên đứng lên, nói: "Anh đi trước, em từ từ ăn đi!"
"Đại ca." Lý Đại Cương muốn giơ tay ngăn cản, nhưng mà, tay giơ ra được một nửa, thì dừng lại, bởi vì, mình chỉ cản được nhất thời, không cản được cả đời! Việc gấp như vậy, cần phải gọi điện cho Dương Minh, thông báo cho hắn biết sớm.
Không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi điện cho Dương Minh, nhưng mà nghe được tiếng ò e í. Lý Đại Cương liền vỗ trán cái bốp! Bỏ mẹ rồi!
. vừa rồi bị mấy người bán bảo hiểm quấy rầy, mà Dương Minh đang nói chuyện với Triệu Tư Tư, phòng ngừa lại bị quấy rầy, cho nên trực tiếp tắt điện thoại, không ngờ rằng Lý Đại Cương sẽ gọi điện đến lúc này.
Nhưng mà, Lâm Chỉ Vận thì không tắt máy, điện thoại vang lên, Lâm Chỉ Vận nhìn thoáng qua màn hình, là Lý Đại Đông gọi đến, vì thế nói với Dương Minh: "Là Đại Đông ca!"
"Nghe đi, có thể anh ấy đã nghĩ thông suốt"! Dương Minh gật đầu, cũng quan tâm.
"Dạ!" Lâm Chỉ Vận trả lời điện thoại: "Alo, Đại Đông ca."
"Chỉ Vận, em đang ở đâu? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em!" Lý Đại Đông vội vàng nói.
"Em còn đang ở công ty, Đại Đông ca, anh có chuyện gì vậy?"
"Em có thể xuống dưới một chút được không? Anh có vài lời muốn nói với em" Lý Đại Đông trầm ngâm một chút rồi nói.
"Một mình?" Lâm Chỉ Vận ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh, nhỏ giọng nói: "Đại Đông ca có chuyện muốn nói với em, muốn em xuống."
"Một mình?" Dương Minh trầm mặc một hồi, tuy rằng, hắn tương đối yên tâm về thái độ làm người của Lý Đại Đông, bằng không cũng sẽ không kêu hắn đến công ty làm việc, chẳng qua, nhìn người không thể nhìn bên ngoài, hắn cũng không cho phép Lâm Chỉ Vận xảy ra chuyện gì, vì thế nói với Triệu Tư Tư: "Trong công ty có phòng khách riêng hay không?"
"Có" Triệu Tư Tư lập tức hiểu ý, liền kêu thư ký nó: "Tiểu Mã, em có biết phòng khách không?"
"Dạ biết, Triệu quản lý!" Tiểu Mã trả lời.
"Được rồi, Chỉ Vận, em đi theo Tiểu Mã đến phòng khách đi, kêu Lý Đại Đông đến đó gặp em!" Dương Minh nói. Ở trong công ty, Dương Minh sẽ không sợ Lý Đại Đông làm ra chuyện gì bất lợi với Lâm Chỉ Vận.
"Dạ" Lâm Chỉ Vận nói xong, liền nói vào trong điện thoại: "Đại Đông ca, vậy anh đến công ty đi, em gặp anh ở phòng khách"
"Được, vậy em chờ anh, anh lập tức đến ngay" Lý Đại Đông nói xong, liền đón một chiếc xe taxi, chạy đến công ty của Dương Minh.
Vốn, Lý Đại Đông bình thường không đón xe, nhưng chuyện lần này rất khần cấp, cho nên liền tiêu tiền một lần.
Dương Minh thì không nghĩ nhiều như vậy, dù sao trong công ty có rất nhiều bảo an, tình huống ở trong phòng khách, cũng có thể theo dõi trong phòng bảo an, chắc là Lý Đại Đông cũng sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc đâu.
Sau khi Lâm Chỉ Vận rời đi, Dương Minh tiếp tục nói với Triệu Tư Tư: "Chú Trương biết chuyện Trương Tân bị đánh chưa?"
"Trương Tân không cho mình nói.Chú Trương vẫn chưa biết" Triệu Tư Tư thở dài nói: "Hắn không cho nói, mình cũng không thể đi nói lung tung được!"" Được rồi, nếu Trương Tân không muốn để chú Trương lo, thì thôi" Dương Minh nói: "Chẳng qua, chuyện này phải cẩn thận một chút, bảo an trong công ty phải bảo vệ nơi này hai mươi bốn giờ"
"Ừ, lúc này đã an toàn hơn rất nhiều, lúc đầu nhân viên đến đây làm cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy nhiều bảo an như vậy, cũng trở nên an tâm hơn" Triệu Tư Tư nói.
"Tư Tư, tuy rằng bây giờ vẫn chưa điều tra ra là ai làm, chẳng qua, bạn yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã đánh Trương Tân bị thương!" Dương Minh nói như đinh đóng cột.
"Mình biết, bạn sẽ ra mặt giùm Trương Tâm, chẳng qua, nếu thật sự không tìm được thì bỏ qua đi, có lẽ là mấy người trong nghề đến quấy rối cũng không chừng." Triệu Tư Tư lắc đầu nói.
Triệu Tư Tư cũng không biết tin tức mà thôi, người trong nghề? Cho tiền cũng không ai dám đến quậy, nhưng mà, những lời này Dương Minh không nói với Triệu Tư Tư.
Lúc Lý Đại Đông đến, được nhân viên dẫn vào phòng khách, Lâm Chỉ Vận đã chờ ở bên trong.
Phòng khách được ngăn cách bằng một tấm kính lớn, tuy rằng bên ngoài không nghe thấy bên trong nói gì, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, nếu mà Lý Đại Đông dám làm ra chuyện gì bất lợi với Lâm Chỉ Vận, thì bảo an bên ngoài sẽ vọt vào ngay lập tức.
"Đại Đông ca, có chuyện gì mà gấp quá vậy?" Lâm Chỉ Vận kì quái nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của Lý Đại Đông.
"Chỉ Vận, em có hiểu Dương Minh hay không?" Lý Đại Đông đóng cửa phòng khách lại, ngồi đối diện với Lâm Chỉ Vận, đi thẳng vào vấn đề.