Lâm Chỉ Vận đang thu mình vào góc, khóc. Cô đơn vô lực, trái tim Dương Minh như bị chùy đánh.
"Chỉ Vận" Dương Minh không còn để ý gì cả, đi tới toilet, mở cửa xông vào: "Chỉ Vận, em sao thế?"
Dương Minh lấy tay ôm Lâm Chỉ Vận, dùng khăn tắm quấy lấy nàng, bước nhanh đến giường, nhẹ nhàng đặt Lâm Chỉ Vận lên giường. Dương Minh ôm nàng từ phía sau.
"Sao em lại khóc" Dương Minh nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng bóng của Lâm Chỉ Vận, nhẹ nhàng nói.
"Sau khi về em sẽ giải thích với bố mẹ, thời gian này em làm phiền anh" Lâm Chỉ Vận do dự một chút rồi nhỏ giọng nói.
"giải thích gì? EM muốn giải thích gì?" Dương Minh mơ hồ cảm thấy lời nói của Lâm Chỉ Vận không thích hợp.
"giải thích. hai chúng ta chia tay" Lâm Chỉ Vận hít sâu một hơi, cố làm mình bình tĩnh.
"Chia tay, chia tay gì? Em nói gì?" Dương Minh nhíu mày: "Em nghĩ gì thế? Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Anh ở bên em, đối tốt với em đều là chuyện kia, em không muốn là gánh nặng trong lòng anh" Lâm Chỉ Vận lại rơi lệ, rơi vào tay Dương Minh: "Em cho đến bây giờ đều không muốn bởi vì chuyện này mà làm khó anh hoặc là muốn gì đó. Thật sự, chúng ta bây giờ rất có lỗi với Trần Mộng Nghiên. Cô ấy mới là bạn gái anh. Em sau này không làm phiền anh nữa"
Dương Minh nghe xong Lâm Chỉ Vận nói, rốt cuộc hiểu tại sao Lâm Chỉ Vận lại khóc. Chẳng qua đây đúng là vấn đề đau đầu, có lẽ bởi vì câu nói lúc trước của mình đã xúc động thần kinh đa sầu đa cảm của Lâm Chỉ Vận. làm nàng hiểu lầm. Chẳng qua dù nói như thế nào, suy nghĩ bây giờ của Lâm Chỉ Vận rất bình thường. Nếu bây giờ mình kiệt lực phủ nhận, Lâm Chỉ Vận cũng không tin. Vì thế Dương Minh đơn giản nói:
"Được, anh thừa nhận khi mới biết chuyện anhh đúng là có suy nghĩ như em nói. Anh muốn bù đắp cho em. Cách bù đắp có rất nhiều, cũng không cần dùng tình cảm để bù đắp. Anh có thể bù đắp cho em bằng kinh tế"
Lâm Chỉ Vận im lặng, Dương Minh nói là sự thật. Đúng thế Dương Minh hoàn toàn có thể dùng tiền bù đắp cho mình. Thế giới này tiền có thể mua được rất nhiều thứ.
"Đừng không tự tin vào mình như vậy, sức hấp dẫn của em đâu kém gì Mộng Nghiên" Dương Minh nói xong đột nhiên đổi giọng mà nói: "Còn có một chuyện, em không nhận cũng phải nhận. Em là người phụ nữ của Dương Minh này, anh không cho phép thằng đàn ông khác chạm vào em"
Lời nói bá đạo này của Dương Minh làm Lâm Chỉ Vận có chút không hài lòng. Chẳng qua sự bá đạo của Dương Minh, nàng đã quen rồi. Lúc trước khi ở quán ba, Dương Minh thấy mình bị khi dễ, trực tiếp đánh tên Khải ca kia ngã xuống đất.
"Vậy sau này chúng ta làm như thế nào? " Lâm Chỉ Vận thở dài một tiếng rồi nói.
"Nên làm gì ư? Em là bạn gái của Dương Minh này" Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận nói, biết nàng đã đổi ý, đã yên tâm.
"Nhưng mà, Trần Mộng Nghiên thì sao?" Đó là một vấn đề không thể đối mặt. Lâm Chỉ Vận không muốn người ta mắng nàng là hồ ly tinh ở sau lưng.
"Tất cả mọi chuyện Mộng Nghiên đều biết rồi" Dương Minh xoay người Lâm Chỉ Vận lại, đối mặt với mình, sau đó nói: "Em không cần áy náy. Áy náy phải là anh và Trần Mộng Nghiên. Em chỉ là một người bị hại vô tội. Là do tên Vương Chí Đào bạn học của anh, vì thích Mộng Nghiên nên hại anh, muốn đưa anh vào tù. Cho nên nói thật lòng thì phải là anh và Mộng Nghiên xin lỗi em"
"A" Lâm Chỉ Vận mặc dù sớm biết Dương Minh bị người hại, nhưng cũng không biết rõ chi tiết, vì thế nói: "Vậy Vương Chí Đào kia? Hắn ta bị pháp luật xử tội không?"
"Không có chứng cứ thì xử tội cái gì? Hơn nữa xử tội hắn sẽ dẫn tới vụ án này của hai chúng ta. Đến lúc đó không phải em nói rút không khởi tố là không khởi tố" Dương Minh nói: "Chẳng qua bây giờ hắn ta xong rồi. Hắn ta bị anh làm cho cửa nát nhà tan. tập đoàn Hùng Phong của ông già hắn cũng bị anh lấy"
"A" Lâm Chỉ Vận mặc dù sửng sốt nhưng không quá kinh ngạc, nàng đã quen với sự bá đạo của Dương Minh.
"Được rồi, không nghĩ đến chuyện không thoải mái. Sau khi về em gặp mặt Mộng Nghiên, nói chuyện một chút, thân nhau một chút" Dương Minh nói đến đây, trong lòng không khỏi thầm nghĩ tốt nhất là thân nhua, như vậy ba người có thể cùng một chỗ mà chơi rồi.
Lâm Chỉ Vận khẽ" vâng" một tiếng, không nói gì nữa. Trong lòng nàng tự nhiên không muốn rời xa Dương Minh. Bây giờ Trần Mộng Nghiên đã qua cửa, vì thế không có gì phải lo lắng nữa.
Lâm Chỉ Vận vốn là một người không thích tranh đoạt, cũng chưa từng có suy nghĩ độc chiếm Dương Minh. Hy vọng của nàng không quá cao xa, thậm chí Dương Minh chỉ cần đóng giả làm bạn trai của nàng, nàng đã thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng càng như vậy, Dương Minh càng yêu thương nàng. Đối với người phụ nữ đầu tiên trong đời mình, Lâm Chỉ Vận chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Dương Minh.
Dương Minh cũng không rõ yêu ai nhiều hơn một chút. Nhưng ít nhất giờ phút này trong lòng hắn chỉ có Lâm Chỉ Vận.
"A" Lâm Chỉ Vận đột nhiên kêu lên một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Minh.
"Sao vậy em?" Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận đang hoảng sợ mà nói.
"Dương Minh. em không thể có thai?" Lâm Chỉ Vận mặt mũi tái nhợt.
"Mang thai. như vậy thì sinh đi" Dương Minh sửng sốt một chút, lập tức trêu Lâm Chỉ Vận: "Cũng không phải không nuôi nổi mà"
"Vậy trường không đuổi em sao. Nói thế nào với bố mẹ em" Lâm Chỉ Vận vội la lên" Vậy lần trước. em giải quyết như thế nào?" Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận như vậy, có chút tò tò mà hỏi.
"Lần trước. em cũng rất sợ. Chẳng qua khi đó em mới hết. Em về xem tài liệu thì thấy là thời kỳ an toàn, nhưng lần này không phải" Lâm Chỉ Vận vô cùng lo lắng mà nói: "Em vừa tắm xong, mơ hồ cảm thấy buồn nôn, không phải có rồi chứ?"
Dương Minh nghe xong Lâm Chỉ Vận nói liền vui mừng nói: "Dù là có thai cũng không có phản ứng nhanh như vậy. Em buồn nôn là vì bị cảm, sau đó chúng ta lại dùng nhiều sức. Hơn nữa cũng chưa ăn"
Lâm Chỉ Vận đỏ mặt nói: "Vậy nên làm như thế nào bây giờ? "
"Đây là gì?" Lâm Chỉ Vận đoạt lấy vỉ thuốc nhỏ trong tay Dương Minh đọc: "Đây là cái gì?" chẳng qua đọc đến sau này, Lâm Chỉ Vận liền im bặt.
Thấy Dương Minh không có động tác tiếp theo, Lâm Chỉ Vận có chút sốt ruột mà nói: "Rót nước cho em đi, không thì uống thế nào được?"
"Bây giờ uống làm gì? 72 tiếng vẫn còn kịp mà, còn chưa hết thời gian, không bằng chúng ta làm thêm vài lần đi" Dương Minh cầm lấy vỉ thuốc bỏ sang bên.
"Không muốn" Lâm Chỉ Vận xấu hổ vùi đầu vào trong chăn.
Lần này Dương Minh vẫn không dám qua điên cuông, nhẹ nhàng và ôn nhu. Mặc dù không quá tận hứng, nhưng không phải chuẩn bị cho cuộc sống tương lai sao?
Sau đó Dương Minh và Lâm Chỉ Vận cùng tắm rửa đi ra ngoài thì thấy có cuộc gọi nhỡ, thì ra Bạo Tam Lập gọi. Dương Minh gọi lại mới biết tuyết đã ngừng rơi, sương mù cũng tan đi. Sau khi sự cố giao thông được giải quyết, đường cao tốc Đông Tùng đã khôi phục bình thường.
"Tôi và Chỉ Vận đang ở trấn Song Lợi, anh tới đây đón chúng tôi" Dương Minh nói.
Quần áo đã khô, Dương Minh cùng Lâm Chỉ Vận thu dọn một chút rồi tìm bà chủ thanh toán tiền phòng. Dương Minh và Lâm Chỉ Vận ở có nửa ngày, tiền phòng đã vượt quá 100 tệ đặt ban đầu.
"Còn thiếu bao nhiêu?" Dương Minh.
"Bỏ đi, không cần, lần sau tới thì tới nhà nghỉ của tôi là được" Bà chủ cười cười xua tay rồi đưa danh thiếp cho Dương Minh.
Dương Minh cầm lấy rồi cùng Lâm Chỉ Vận ngồi ở tầng một nhà nghỉ đợi đám Bạo Tam Lập đến.
Không lâu sau, xe của Bạo Tam Lập đã đỗ ở cửa khách sạn. điện thoại di động của Dương Minh cũng vang lên.
Dương Minh không nghe điện, trực tiếp cùng Lâm Chỉ Vận đi ra ngoài. Lâm Chỉ Vận mới bị tình dục xúc động mấy lần nên bây giờ đi hơi khó khăn. Dương Minh cẩn thận dìu nàng.
"Vận nhi, con sao thế?" Ánh mắt Trầm Nguyệt Bình rất sắc, thấy Lâm Chỉ Vận đi không tiện, lúc lên xe liền quan tâm hỏi.
"Là như thế nào, vừa nãy lúc bị tai nạn xe, cháu kéo Lâm Chỉ Vận muốn tránh xa một chút, bởi vì xe phía sau lập tức sẽ lao tới, chân Chỉ Vận bị đau" Dương Minh giải thích.
"Có nặng không?" Trầm Nguyệt Bình không nghi ngờ Dương Minh, ân cần hỏi.
"Mẹ, con không sao, mai là khỏi rồi" Lâm Chỉ Vận vừa nãy rất hoảng sợ. May là Dương Minh che giấu giúp nàng.