Lực ảnh hưởng của Thư Nhã trong giới âm nhạc vượt xa" hắc đường đậu sa bao", kia chỉ là một nhóm nhạc mới vừa nổi danh, thành danh từ một cuộc thi ca hát, và trở nên nổi tiếng rất nhanh, nhưng mà, trong cái vòng tròn giải trí này, nổi nhanh thì chìm cũng nhanh.
Tuy rằng Hắc Đường Đậu Sa Bao là một nhóm hợp nhiều ngôi sao, là những nhân vật từng nổi danh trước kia, từng đạt giải nhất trong các cuộc thi ca hát, nhưng mà, những người này dần không chiếm được cảm tình của mọi người rồi.
Thành lập một nhóm nhạc, chính là một hình thức hấp dẫn không tồi, nhưng khẳng định là không lâu dài, dựa vào ca khúc của người khác mới thành danh được, trong một thời gian ngắn mà không có gì đặc biệt, không có nét độc đáo và tác phẩm riêng của mình, thì có hợp thành một nhóm cũng không có ý nghĩa để tồn tại.
Hắc Đường Đậu Sa Bao có thể nói là có tiếng bây giờ, nhưng sở thích của con người luôn thay đổi, nếu chỉ vì lợi ích nhất thời, thì Vân thị vẫn có thể nhờ bọn họ đánh chút tiếng, nhưng trong thời gian dài, sẽ trở nên yếu đi.
Nhưng mà, Thư Nhã thì khác, Thư Nhã thành danh khi tuổi còn nhỏ, hơn nữa cũng chưa từng gây ra sóng gió xì căn đan gì, vẫn còn giữ được hình tượng trong mắt của mọi người, và hơn nữa, trong một khoảng thời gian ngắn, nàng lại tung ra một bài hát làm chao đảo thị trường nghe nhạc.
Ví dụ như hai bài hát [tình yêu thơ ấu] và [người con trai ngồi cùng bàn] đã trở thành một trong số những ca khúc kinh điển trong trường học, được vô số học sinh trung học ưa thích.
Mà bây giờ, bài hát [kỉ niệm của chúng ta] mang theo một vẻ ưu thương cùng hy vọng, đã trở thành một cơn lốc đẩy Thư Nhã lên đỉnh cao nghệ thuật.
Tình nhân của Trương Đức Quân cũng là một người hâm mộ Thư Nhã, thường xuyên mở cd của nàng trong xe để nghe, cho nên đối với ca khúc của Thư Nhã, Trương Đức Quân cũng có thể coi như là quen thuộc.
Nghĩ đến bài hát [kỉ niệm của chúng ta] trong lòng Trương Đức Quân liền động, chủ đề bài hát này xoay quanh một chiếc nhẫn, nếu có thể dùng nó làm ca khúc quảng cáo, thì hiệu quả khẳng định sẽ không đỡ nổi.
Khi nghe được đề nghị của Trương Đức Quân, Dương Minh hơi kinh ngạc, Trương Đức Quân này quả nhiên không đơn giản. Xem ra, có thể ngồi vào vị trí lão đại của ngành quảng cáo Tùng Giang, không chỉ nhờ luồn cúi, mà quả thật cũng có tài năng!
Nhìn thấy Thư Nhã chỉ trong vài phút, mà có thể nghĩ ra nhiều như vậy, hơn nữa còn tìm đúng ca khúc phù hợp, cái đầu này quả thật đáng để khen ngợi.
"Được, vậy chọn bài hát này đi" Dương Minh gật đầu, sau đó nói với Lâm Chỉ Vận: "Chỉ Vân, em và Tư Tư phụ trách chuyện này đi, anh không tham dự"
Lúc vào phòng họp, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận ngồi cùng một chổ, hành động liếc mắt đưa tình của hai người đã bị Thư Nhã thấy rõ ràng, trong lòng có chút chua xót, chẳng qua, không thể không thừa nhận, cô gái này quả thật cũng rất xinh đẹp, không hề thua kém mình, nàng có phải là bạn gái Trần Mộng Nghiên của Dương Minh hay không?
Chẳng qua, khi Dương Minh gọi nàng là" Chỉ Vận", Thư Nhã liền kì quái, chẳng lẽ không đúng? Kinh ngạc nhìn Lâm Chỉ Vận, hỏi Dương Minh: "Vị này là."" Đây là bạn gái của tôi, Lâm Chỉ Vận" Dương Minh thì không để ý đến tâm tư của Thư Nhã, cũng không quan tâm, giới thiệu bình thường.
"A?" Thư Nhã sửng sốt: "Anh. bạn gái không phải."
Dương Minh vỗ trán, nhất thời nhớ ra tối hôm qua mình có nói qua với Thư Nhã, bạn gái của mình chính là Trần Mộng Nghiên, đột nhiên biến thành một người khác, khó trách Thư Nhã kì quái!
"Mộng Nghiên biết nàng" Dương Minh hàm hồ giải thích một câu.
Biết nàng? Thư Nhã nhíu mày, nghe Dương Minh nói, Lâm Chỉ Vận này là bạn gái của hắn, hơn nữa, Trần Mộng Nghiên cũng biết sự tồn tại của người này? Tại sao anh ấy lại hoa tâm như vậy, Thư Nhã buồn bực, vốn tưởng rằng Dương Minh chỉ có một bạn gái, cũng đã đủ phiền rồi, không ngờ có đến hai! (Về sau còn phiền nữa khi biết về Lam Lăng =)))
Chẳng qua, đây lại là một phần hy vọng choo Thư Nhã, thấy Dương Minh không phải là một người chỉ một lòng, cũng tạo cho mình cơ hội.
Trần A Phúc thấy ông già trông cửa nhà xác chết rồi không liên quan đến mình, hưng phấn vô cùng, dục vọng lại rục rịch. Hôm nay, hắn lên mạng mua một bộ trang phục của" Tu đạo viện tử linh", đương nhiên là mua nặc danh rồi.
Đây là một trang web chuyên bán trang phục hóa trang dành cho Halloween, và Trần A Phúc đã mua rất nhiều thứ kì quái trên này.
Chẳng qua, bộ đồ kia là hàng mới ra, vô cùng khủng bố, Trần A Phúc quyết định tối nay sẽ mặc bộ đồ này đi ra ngoài, khi mà dọa người chắc là tuyệt không thể tả.
Vốn, hắn tính thay đồ trong bệnh viện, nhưng mà, hắn gấp quá rồi, nên tìm một cái khúc đường không có người, mặc bộ đồ này lên người.
Sau khi mặc xong, liền có cảm giác khác biệt, Trần A Phúc cảm thấy mình giống như là hắc bạch vô thường vậy, uy phong biết bao nhiêu.
Trần A Phúc chạy qua chạy lải trên ngã tư đường không người, cái cảm giác chân thật này làm cho hắn thích thú.
Germa và Ersi hôm nay cũng đang chờ đợi cơ hội ra tay, sáng nay thấy có nhiều bảo tiêu vây kín của Thiên Thượng Nhân Gian, hai người liền biết là không thể làm được.
Chỉ là một ngôi sao, có cần phải làm rùm ben lên như vậy không? Ersi buồn bực, không thể làm gì khác, đành ra ngoài đi dạo, hai người đi dạo vài vòng Tùng Giang, thưởng thức một số phong thổ, coi như là du lịch. Mấy hôm trước bởi vì cứ ngồi chồm hổm trước cửa khách sạn, làm cho tâm tình của cả hai khẩn trương, bây giờ thả lỏng ra, thì thật là thoải mái.
Buổi tối, hai người uống rượu xong, ngả nghiêng đi ra khỏi một quán rượu.
"Germa, gái ở đây nhìn thật đẹp, thấy là n*ng" Ersi mơ màng ngồi vào xe, khởi động xe.
Chiếc xe Vera đã được trở về công ty cho thuể để sửa chữa, chẳng qua Ersi có tiền, trực tiếp bỏ tiền ra sửa, cho nên bên phía cho thuê cũng không nói gì. Bây giờ hắn đang lái một chiếc Mazda 5 khác của công ty cho thuê này." Anh lái được không? Nếu không được thì chúng ta nghỉ ngơi một chút, rồi hãy lái xe" Germa tuy rằng cũng uống nhiều rượu, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo.
"Không sao! Anh không nhớ sao? Năm đó tôi là tuyển thủ đua xe ngầm mà!" Ersi cười khinh thường nói: "Chút rượu này thì tính là gì? Hơn nữa, cho dù thật sự đụng chết người, thì cũng chẳng là gì, cùng lắm là đền chút tiền, chúng ta là người nước ngoài mà"
Germa thấy Ersi muốn lái, cũng không khuyên nữa, Germa cũng tự cao tự đại, cho rằng mình là người nước ngoài, ở đây chẳng ai có thể quản được bọn họ.
Ersi khởi động xe, nói: "Vừa rồi trong quán rượu, có một ông già nói cho tôi biết một chổ rất tốt, chúng ta đi thử xem"
Germa nhìn biểu tình của Ersi, liền biết tên này muốn đi chơi gái, chẳng qua, Germa cũng không phải đối, vì hắn cũng muốn giải quyết nhu cầu sinh lý.
"Con đường chết tiệt này, tại sao lại tối thế, không có hố chứ?" Lần trước bị lọt hố, làm cho trong lòng Ersi vẫn còn chút sợ.
"Không có hố, chỉ sợ có quỷ." Germa vốn chỉ định nói đùa, nhưng đang nói được một nửa, thì há to miệng, hoảng sợ chỉ về phía trước: "Cái quái gì thế?"
Ersi tuy rằng đã say, nhưng vẫn có thể thấy được phía trước có một cái gì đó đang nhảy nhót tiền về hướng này.
Ersi là dân hắc đạo, giết người không hề sợ hãi, nhưng lại đặc biệt sợ chuyện quỷ thần, cũng phải thôi, làm chuyện xấu càng nhiều, thì càng sợ ma quỷ tìm đến cửa.
Giờ phút này, nhìn thấy ven đường có một thứ gì đó đang" bay" lại đây, nhất thời giật mình hoảng sợ, mở đèn chiếu vào nhìn cho rõ.
Thấy một khuôn mặt trắng bệch, máu chảy đầm đìa, đang nhe răng cười với mình, Ersi vốn đã uống nhiều, đầu óc cũng không tỉnh táo, cho nên bây giờ bị dọa thế này, tay chân lập tức không còn khống chế được, nhấn ga thật mạnh, lao thẳng vào một cây xăng bên kia đường.
"Ầm" một tiếng thật lớn, trạm xăng nổ mạnh, cả chiếc xe của Ersi bị nổ bay lên trời.
"Thật đã thích!" Trần A Phúc cởi mặt nạ ra, nhìn thấy chiếc xe hơi thành một mồi lửa, hưng phấn nói.
Lưu luyến nhìn vài lần, cho đến khi từ xa truyền đến tiếng xe cảnh sát, Trần A Phúc mới nhanh chân rời đi, mục tiêu là bệnh viện nhân dân số một.
Trần A Phúc thừa dịp ông già canh cửa đi toilet, mò theo đường cũ vào, sau đó còn cẩn thận khóa trái cửa lại, rồi cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Trần A Phúc lại chuẩn bị cho kế hoạch do người của mình, vừa xoay người đi đến chổ mấy xác chết, thì phát hiện ra, trong này có người!
Trần A Phúc cả kinh, chẳng qua, Trần A Phúc rốt cục vẫn là Trần A Phúc, và hình như là lá gan của mấy thằng biến thái hơi bị lớn. Nếu Trần A Phúc đã có gan giả quỷ dọa người, hơn nửa đêm dám mò vào nhà xác, cũng đã nói lên tố chất tâm lý của hắn rất mạnh rồi.
"" Khặc khặc khặc." Người kia đột nhiên cười kì uqai1, khóe miệng nhếch lên, còn chảy ra một chất lỏng màu xanh, dưới chân của hắn, là một cái xác, chính là cái lão già canh cửa tối qua bị Trần A Phúc hù chết!
Tiếng cười này, cho dù là Trần A Phúc có gan lớn, cũng không khỏi rùng mình một cái, hắn nói: "Bạn hữu, đừng làm tôi sợ, chúng ta cũng là người trong nghề. chẳng qua, cách ăn mặc của anh quả thật là còn ghê hơn tôi."
"Khặc khặc khặc." người này lại cười quái dị, sua đó cầm cái một bộ phận của cái xác lên, bỏ vào trong miệng cắn xé.máu me bắn ra, trông thật là khủng bố.
"Anh. không chơi thật chứ?" Trần A Phúc đương nhiên không tin là trên đời này có quỷ, bởi vì hắn là chuyên gia giả quỷ. Nhưng nhìn thấy người này đột nhiên ăn xác chết, làm cho Trần A Phúc sợ đến mức không nhẹ.
"Tốt lắm. ta cần máu người như vậy." Người này tỏ vẻ thỏa mãn, sau đó để cái xác qua một bên, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về hướng Trần A Phúc.