Dương Minh thở dài một tiếng, ấn nghe. Dương Minh không ngại Lâm Chỉ Vận ở đây.
"Mộng Nghiên" Dương Minh.
"Dương Minh, anh đang làm gì thế?" Giọng Trần Mộng Nghiên vô cùng bình tĩnh, chẳng qua bởi vì quá bình tĩnh nên làm cho Dương Minh thấy có chút không bình thường.
Theo lý thuyết bình thường khi Trần Mộng Nghiên gọi điện cho Dương Minh đều dùng giọng đầy âu yếm, thậm chí còn làm nũng.
Dương Minh do dự một chút quyết định nói thật: "Anh đang ở bên Lâm Chỉ Vận"
Dương Minh vừa nói thế liền cảm nhận dược tay Lâm Chỉ Vận giữ chặt lấy tay mình, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn.
"Ở đâu?" Trần Mộng Nghiên.
"Ở Thiên thượng nhân gian" Dương Minh chi tiết đáp.
"." Trần Mộng Nghiên bên kia im lặng.
Dương Minh thực ra có chút khẩn trương. Không biết Trần Mộng Nghiên như thế nào, mặc dù Trần Mộng Nghiên đã nói tiếp nhận Lâm Chỉ Vận, nhưng nói và làm là khác nhau.
"Mộng Nghiên." Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên không nói gì liền nói một câu.
"Cũng may lần này anh không gạt em" Trần Mộng Nghiên nhăn nhó nói, chẳng qua nghe ra giọng nói của nàng không có tia bất mãn.
"Anh. không lừa em mà" Dương Minh run lên. Mình lúc trước gạt Mộng Nghiên là không muốn nàng bị tổn thương mà. Chẳng qua Dương Minh có chút kỳ quái là sao Trần Mộng Nghiên biết mình không gạt nàng?
Dương Minh đổ mồ hôi lạnh. Trần Mộng Nghiên không phải nhìn thấy gì đó chứ?
"Được, em tin anh" Trần Mộng Nghiên nói có vẻ cô đơn, do dự một chút rồi đột nhiên nói: "Anh đang ở phòng nào?"
"Hả? " Dương Minh.
"Em ở dưới lầu. Đợi hai người một tiếng, bây giờ em lên không ảnh hưởng 2 người chứ?" Trần Mộng Nghiên thản nhiên nói.
"Mộng Nghiên. anh" Dương Minh hoảng sợ. Trần Mộng Nghiên không ngờ ở dưới, hơn nữa đợi cả tiếng mới gọi cho mình.
Xem ra Mộng Nghiên đã sớm thấy mình và Lâm Chỉ Vận, nhưng không quấy rầy, lẳng lặng chờ đó đến lúc này mới gọi.
"Sao? Còn chưa xong?" Mộng Nghiên tự giễu: "Em chưa làm bao giờ. không biết bao lâu. Xin lỗi đã quấy rầy. Lát em gọi lại"
"Không đúng. Mộng Nghiên. anh ở phòng 315. em. lên đi" Dương Minh nói." Được chờ em"
"Cô ấy. biết rồi?" Lâm Chỉ Vận có chút hoảng hối nhìn Dương Minh.
"Ừ, Mộng Nghiên ngay dưới lầu, lập tức đi lên đây" Dương Minh có chút xấu hổ mà nói.
"Vậy. em nên làm như thế nào. em nên làm như thế nào?" Lâm Chỉ Vận vội vàng đứng lên, mặc quần áo vào.
"Không có gì, Mộng Nghiên. rất nói lý lẽ" Khi nói câu này Dương Minh cũng hơi chột dạ, ai biết lát nữa Mộng Nghiên có làm loạn không? Nhưng nghe giọng của Mộng Nghiên trong điện thoại lại khác hẳn trước đây. Mộng Nghiên là cô gái viết tâm trạng lên mặt, không biết ẩn giấu.
Dương Minh và Lâm Chỉ Vận vừa mặc quần áo xong, bên ngoài vang lên tiếng cốc cốc.
Lâm Chỉ Vận vô ý thức đứng lên khỏi giường, Dương Minh lại nhăn nhó ra mở cửa phòng. Cảm giác bị bắt gian tại trận làm người ta khó chịu.
Trần Mộng Nghiên mặt không chút thay đổi nhìn Dương Minh, lại nhìn trong phòng, thấy Lâm Chỉ Vận đang có chút khẩn trương đứng đó xoa xoa tay. Mộng Nghiên không nói chuyện với Dương Minh, trực tiếp đi qua hắn, vào phòng.
"Mình. mình và Dương Minh thực ra không có gì. cái này. xin lỗi. mình về nhà" Lâm Chỉ Vận cúi đầu, không dám nhìn Mộng Nghiên, lắp bắp nói.
"Nếu không có gì thì tại sao phải xin lỗi tôi?" Nhìn vẻ đáng thương này của Lâm Chỉ Vận, Mộng Nghiên liền nở nụ cười châm chọc, xem ra cô ta rất sợ mình. Trần Mộng Nghiên liền hơi yên tâm. Có đôi khi phụ nữ có thể dung túng người đàn ông của mình chơi bời bên ngoài, nhưng rất khó chấp nhận người đàn ông của mình có tình nhân bên ngoài.
Nguyên nhân thực ra vô cùng đơn giản, đi chơi gái không sao, gái làng chơi chỉ là tình một phương, không uy hiếp đến địa vị của nàng. Nhưng tình nhân lại khác, có thể thay đổi vị trí của mình.
"mình." Lâm Chỉ Vận không biết giải thích như thế nào. Lâm Chỉ Vận lúc này đang rất sợ, giống như trộm đồ người khác và bị bắt quả tang vậy?
Thấy Lâm Chỉ Vận như vậy, Trần Mộng Nghiên không thể nào nhẫn tâm được. Mộng Nghiên định nói vài câu cứng rắn, làm cho Lâm Chỉ Vận biết mình mới là bạn gái chính thức của Dương Minh, cũng muốn cảnh cáo Lâm Chỉ Vận một chút. mặc dù Trần Mộng Nghiên cũng định tiếp nhận Lâm Chỉ Vận, nhưng có lời cần nói rõ. Chẳng qua giờ phút này xem ra không cần nói gì rồi.
Nhìn bộ dạng của Lâm Chỉ Vận, Trần Mộng Nghiên không có chút oán giận, chỉ giận Dương Minh, lại một cô bé đáng thương bị Dương Minh lừa.
Trần Mộng Nghiên cầm tay Lâm Chỉ Vận, giọng cũng trở nên bình tĩnh: "Lại đây, đừng sợ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."" Mình. mình không ngồi, đứng thôi" Lâm Chỉ Vận có chút khẩn trương lắc đầu nói.
Trần Mộng Nghiên nhíu mày, cô bé có tính cách yếu đuối như vậy còn không bị Dương Minh khi dễ sao? Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh rồi nói: "Anh còn ở đây làm gì?"
"Anh? Anh." Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên hỏi vậy làm ngẩn ra một chút.
"Anh ra ngoài trước, bọn em nói chuyện" Trần Mộng Nghiên chỉ tay ra ngoài cửa, không lưu tình mà nói.
Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên một chút, lại nhìn Lâm Chỉ Vận bị nàng giữ chặt tay, không thấy Trần Mộng Nghiên tức giận. Dương Minh lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu đi ra.
Dương Minh biết Mộng Nghiên nhất định có chuyện cần nói với Lâm Chỉ Vận, mình ở đó lại thành vướng. Dương Minh ra ngoài đóng cửa lại, mó thuốc ra ngoài hút. Bảo vệ ở Thiên thượng nhân gian vội vàng đi tới châm thuốc cho Dương Minh.
Dương Minh hút một hơi rồi nhìn cửa phòng đang đóng, có chút buồn bực. Trần Mộng Nghiên rốt cuộc nói chuyện gì với Lâm Chỉ Vận? Dương Minh có chút không yên tâm.
Dương Minh đang do dự một chút không biết có nên dùng dị năng quan sát tình hình bên trong không thì thấy Thư Nhã từ trong thang máy đi ra, theo sau còn có đại diện của nàng -- Hứa Lệ
"Ồ? Dương Minh?" Thư Nhã ngẩn ra một chút. Hứa Lệ chưa thấy Dương Minh, Thư Nhã đã thấy trước. Thư Nhã rất mẫn cảm với Dương Minh, dù trong một đám người cũng có thể dễ dàng tìm thấy. Nhưng Hứa Lệ kém một chút, nghe thấy Thư Nhã gọi tên Dương Minh mới nhìn về phía này.
"Thư Nhã, sao cô lại lên trên tầng 3?" Dương Minh có chút kỳ quái, tầng ba ở Thiên thượng nhân gian này, Thư Nhã xuống làm gì?
Thư Nhã bất đắc dĩ, mặt mày nhăn nhó nói: "Một người bạn từ Hồng Công muốn đến thăm tôi. Tôi không muốn người này biết tôi ở phòng nào, chỉ có thể xuống mà thôi"
Lúc này phòng bên cạnh mở ra, một người đàn ông khoảng hơn 20 tuổi đi ra trực tiếp gọi Thư Nhã: "Tiểu Nhã, anh vừa đến thì nghe thấy tiếng em ngoài cửa"
Thư Nhã thấy Chung Tiếu Thiên đi tới cũng không có biện pháp nói thêm với Dương Minh, đành phải cười cười xin lỗi. Thư Nhã nói với Dương Minh: "Con của bạn bố tôi – Chung Tiếu Thiên"
Thư Nhã vừa giới thiệu như vậy đã vạch rõ giới hạn với Chung Tiếu Thiên. Thư Nhã không muốn Dương Minh hiểu lầm.
Dương Minh nhìn Chung Tiếu Thiên một cái, từ trong mắt của tên này mới biết hắn ta là fan của Thư Nhã.
"Anh ta là." Thấy Thư Nhã đứng bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi, Chung Tiếu Thiên có chút sửng sốt.
"Người tổ chức đêm diễn." Thư Nhã cũng không muốn giới thiệu nhiều. Thư Nhã cho rằng không nhất định cần nói chuyện nhiều với Chung Tiếu Thiên.
"Ồ" Chung Tiếu Thiên yên tâm, gật đầu nói với Dương Minh: "Chào anh, tôi là bạn tốt của Thư tiểu thư, đặc biệt từ Hồng Công đến thăm cô ấy. Anh xem nếu có công việc gì thì đổi ngày khác nói chuyện được không? "
Dương Minh không muốn quản việc này, vì thế nói: "Tôi không có việc gì, các người nói chuyện"
Thư Nhã lặng lẽ giơ tay phải lên trước ngực, làm một thủ thế với Dương Minh. Sau đó Thư Nhã cùng Hứa Lệ vào phòng của Chung Tiếu Thiên.
Dương Minh nhìn động tác của Thư Nhã liền ngẩn ra một chút. Động tác này quá quen mặt? Trước đây mỗi lần khi mình và Tô Nhã tách ra, Tô Nhã đều tạm biệt mình như vậy.
Người phụ nữ này càng lúc càng bí ẩn. Dương Minh nhíu mày.
"Người vừa rồi khá quen mắt" Chung Tiếu Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hình như gặp ở đâu thì phải?"
"Vậy sao?" Thư Nhã không để ý lắm, thuận miệng nói. nàng không cho rằng Chung Tiếu Thiên có cơ hội gặp Dương Minh từ trước.
"Bỏ đi, không cần biết, không phải nhân vật quan trọng" Chung Tiếu Thiên lắc đầu không thèm để ý. Chung Tiếu Thiên theo Thư Nhã đến Tùng Giang là muốn xây dựng tình cảm tốt với Thư Nhã, việc gì phải để ý người khác?
Thư Nhã thầm nghĩ, anh mới là kẻ không quan trọng. Nếu không phải nể mặt Chung bá, làm sao tôi có thời gian nói chuyện với anh.