Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 751: Sự kiện chụp ảnh chung



Thật ra thì, nếu so về tuổi, thì Thư Nhã bằng tuổi với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, nhưng nếu đi sâu vào vấn đề hơn, thì Thư Nhã nhỏ hơn, bởi vì sinh nhật vào tháng mười hai lận, hoàn toàn xứng đáng làm một em gái.

Chằng qua, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cũng không hề so đo vấn đề này, được đại minh tinh thân thiết gọi là em gái, lại còn là Thư Nhã nữa, cho nên rất hưng phấn.

Dương Minh thì lại có chút xấu hổ, tuy rằng trước đó đã mơ hồ nói qua với Thư Nhã về hai cô gái này, nhưng thật không ngờ, khi giới thiệu lại có chút mất tự nhiên: "Vị này là Lâm Chỉ Vận, cô đã gặp qua rồi, còn đây là Trần Mộng Nghiên."

"A, thì ra là đây" Thư Nhã hoàn toàn không hề có chút biểu hiện gì gọi là mất tự nhiên cả, vì nàng đã gặp qua Lâm Chỉ Vận, nhưng chưa bao giờ gặp qua Trần Mộng Nghiên cả, nhưng dựa vào cảm giác của mình, nàng đoán được cô gái bên cạnh Lâm Chỉ Vận chính là Trần Mộng Nghiên, nên lễ phép chào hỏi một chút mà thôi.

Thư Nhã lấy trong ngăn kéo ra hai cd chuẩn bị phát hành, ký tên xong, đưa cho Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, còn nói: "Bây giờ thời gian còn sớm, tranh thủ chụp ảnh lưu niệm, thế nào?"

Thật ra, Thư Nhã muốn quang minh chính đại chụp ảnh với Dương Minh, giữ lấy bên cạnh, để những lúc thương nhớ có thể lấy ra nhìn.

"Tốt lắm" Trần Mộng Nghiên không biết được tâm tư của Thư Nhã, thấy Thư Nhã thiệt tình như vậy, cũng vui sướng đồng ý.

Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng nhau chụp ảnh với Thư Nhã, rồi đến Dương Minh, Thư Nhã lơ đãng hỏi: "Còn anh?"

"Tôi? Thôi khỏi đi." Dương Minh cũng không có hứng thú về việc theo đuổi ngôi sao, cho nên nhún vai nói.

Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh không có phản ứng với Thư Nhã, cũng có chút tức giận, người ta là đại minh tinh mà đã chủ động tìm anh chụp hình, đây là loại vinh hạnh nào chứ? Đổi lại là một fan hâm mộ khác, phỏng chừng là đã mừng như điên rồi, nhưng Dương Minh lại nói là" Thôi khỏi đi."

Thật ra, cũng là do Trần Mộng Nghiên tự cảm nhận thôi, Dương Minh và Thư Nhã sẽ không có phát sinh quan hệ gì, mới có phản ứng như thế. Một người là ngôi sao cao cao tại thương cùng một sinh viên vô danh tiểu tốt, hai người hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Nhưng Trần Mộng Nghiên đã coi thường thân phận bây giờ của Dương Minh rồi, không chỉ là một sinh viên, mà còn là đại gia có tiền tỉ trong tay, càng không ngờ rằng giữa Dương Minh và Thư Nhã có một mối quan hệ không muốn cho người khác biết.

"Dương Minh, sao anh lại không nể tình như vậy?" Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng trách mắng.

Tuy rằng đã nhỏ tiếng, nhưng trong phòng im lặng, vẫn có thể nghe thấy được, ít nhất là Thư Nhã đứng gần như vậy có thể nghe rõ ràng, thấy Trần Mộng Nghiên nói thay cho mình, trong lòng Thư Nhã cũng hết sức cao hứng, nhưng mà, thấy Dương Minh tựa hồ không có hứng thứ, cũng không bắt buộc, vì thế nói: "Vậy mọi người cùng chụp được không?"

"Được!" Không đợi Dương Minh trả lời, Trần Mộng Nghiên đã mở miệng đồng ý, Dương Minh cũng đành bất đắc dĩ đứng dậy.

Chẳng qua, trong lúc xếp chổ, thì lại không thể an bài tốt được, bốn người cùng chụp, cần phải chia vị trí ra. Nếu Thư Nhã đứng giữa, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đứng hai bên, vậy đẩy Dương Minh ra ngoài thì lại có chút xấu hổ, bởi vì hắn không biết nên đứng bên hướng của Trần Mộng Nghiên hay là hướng của Lâm Chỉ Vận?

Nhưng mà, nếu để Dương Minh đứng giữa, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đứng hai bên, thì diễn viên chính là Thư Nhã sẽ vứt đi đâu? Điều này càng không thể.

Biện pháp tốt nhất chính là, để cho Thư Nhã và Dương Minh đứng giữa, Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên đứng hai bên, như vậy, không phải lo cho Dương Minh, cũng không phải nghĩ cho Thư Nhã, biện pháp quá tốt.

Đó cũng là kết quả mà Thư Nhã muốn, trước đó nàng đã đưa ra giả thuyết phân tích một hồi, sau đó mới đẩy đến tình huống như vậy.

Trần Mộng Nghiên rất đứng bên cạnh Thư Nhã, còn Lâm Chỉ Vận thì rút người đứng bên cạnh Dương Minh, Hứa Lệ cầm lấy máy chụp hình, lựa chọn góc đứng đẹp, rồi chụp một hơi bảy tám tấm.

Bình thường nàng là người gần gủi nhất với Thư Nhã, cho nên với tâm tư của Thư Nhã cũng có chút hiểu biết, tuy rằng không biết Dương Minh và Thư Nhã có tồn tại" tình cũ", nhưng căn cứ vào tình huống trước mắt, Thư Nhã nhất định là có hảo cảm với Dương Minh rồi.

Vốn, lại người đại diện cho Thư Nhã, nàng nên, và có trách nhiệm bóp chết cái tư tưởng này trong đầu Thư Nhã, dù sao xì can dan về nữ minh tinh rất nhiều, và cũng ảnh hưởng không tốt, nhưng mà, ông chủ Thư Hải Khoát đã không phản ứng, Hứa Lệ cũng không cần phải làm chuyện vớ vẫn.

Vì sợ Thư Nhã không hài lòng, cho nên đã chụp nhiều tấm, chuẩn bị tốt để lựa chọn.

Sau khi chụp ảnh xong, có rất nhiều nhân viên công tác bước vào, thấy Dương Minh liền gật đầu chào, sau đó nói: "Thư tiểu thư, buổi diễn sắp bắt đầu rồi, cô chuẩn bị xong chưa? Bên kia mọi người đã bắt đầu vào trong."

Bởi vì người này biết thân phận của Dương Minh, là người bên khâu tổ chức, cho nên cũng không cảm thấy kì quái việc Dương Minh ở đây.

"Được" Thư Nhã gật đầu đáp.

"Vậy chúng ta cùng vào thôi" Dương Minh nói, xong rồi quay đầu lại nói với Thư Nhã: "Chúc cho buổi diễn thành công tốt đẹp"

"Cảm ơn" Thư Nhã cười ngọt ngạo, nói.

Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đi cùng Dương Minh ra khỏi phòng trang điểm, Trần Mộng Nghiên hiển nhiên rất bất mãn về hành động vừa rồi của Dương Minh, nói: "Thư Nhã là đại minh tinh, sao anh lại làm ra giá quá vậy?"

"Đại minh tinh thì sao? Đại minh tinh không phải là người?" Dương Minh nhún vai nói: "Anh không muốn nhiều lời với nàng, không phải sợ em ghen sao?"

"Trời, em nào có!" Trần Mộng Nghiên bĩu môi, bất chấp việc có mặt của Lâm Chỉ Vận, bật thốt lên: "Trước đó chúng ta không phải đã nói rồi sao, anh mà kua được nàng ta, em tuyệt đối sẽ không ghen"

Trần Mộng Nghiên đã đem Lâm Chỉ Vận trở thành người một nhà, cho nên cũng không cần phải kiêng dè làm gì, chẳng qua, nói xong, cũng nghĩ rằng Lâm Chỉ Vận đã là người nhà, cho nên có quyền lên tiếng, lại hỏi: "Chỉ Vận, em có thể phản đối đó."

"Em. không có ý kiến." Lâm Chỉ Vận đương nhiên là lấy Trần Mộng Nghiên làm chủ rồi, nàng có thể ở cùng một chổ với Dương Minh, cũng đã rất vui vẻ, không có yêu cầu gì nhiều.

"Anh xem, bọn em không có ý kiến, còn anh lại bỏ đi một cơ hội tốt, thì đừng trách bọn em" Trần Mộng Nghiên cười hì hì nói.

Dương Minh lắc đầu, không biết nói sao cả. Siêu sao, đại minh tinh thì sao, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng sự ô uế dơ bẩn của vòng tròn giải trí đã sớm không còn là bí mật gì rồi, từ khi xx bộc lộ ra, Dương Minh đã sớm không còn hứng thú với ngôi sao gì nữa.

Tuy rằng Thư Nhã rất thuần khiết, nhưng chuyện sau lưng thì ai biết? Dương Minh cũng không muốn bị đội sừng lên đầu.

Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám không dám đi xa, ở cách đó hầu Dương Minh, thấy Dương Minh đi tới, vội nghênh đón: "Dương ca, bây giờ chúng ta vào chổ?"

"Ừ, bây giờ đi qua thôi" Dương Minh nói.

Mấy người đi theo lối vào đặc biệt, vào trong hàng khách khí của buổi trình diễn, nơi này có ngăn cách với khu vực khán đài phía sau, là một khu vực tương đối yên tĩnh, cho nên không ai đến làm phiền cả.

Vị trí của Dương Minh là ngồi ở giữa hàng ghế, mà Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám thì ngồi hai bên, hai người phải nói sao ta, nói chung đều là người thô lỗ, cho nên chẳng có hứng thú với buổi trình diễn này, nhưng Dương Minh đã đến đâ, bọn họ không thể không đến, vì thế cùng đành ngồi nghe.

Vào chổ ngồi, đều là những tên thiếu gia công tử có chút uy tín tại Tùng Giang, cha mẹ không phải nhà giàu thì cũng làm quan. Phần lớn đều là do Bạo Tam Lập đưa vé mời, nhưng bọn họ không rãnh hoặc không có hứng thú đi xem, cho nên đưa vé cho con cái, để tụi trẻ đi coi.

Chẳng qua, những người này Dương Minh cũng đã nghe nói qua, cũng hiểu được một chút chút từ chổ của Bạo Tam Lập, chỉ là, Tôn Chí Vĩ cũng đến, làm cho Dương Minh kinh ngạc.

Chuyện lần trước Tôn Chí Vĩ và Vương Chí Đào làm bậy với nhau, rồi bị Tôn Khiết biết, hung hăng mắng một phen, rồi sau đó, thấy Dương Minh biến hóa nhanh chóng, tự nhiên trở thành anh rể của mình, cho nên không dám làm loạn nữa.

Nhưng mà, cũng chẳng có nhiều hảo cảm gí với Dương Minh cả, nhìn thấy Dương Minh ở đây, cũng không đến chào hỏi.

Dương Minh cũng không thèm để ý, chỉ coi Tôn Chí Vĩ như là một đứa trẻ.

Ngồi cùng chổ với Tôn Chí Vĩ còn có mấy thằng vớ va vớ vẫn nào đó, chẳng qua, thoạt nhìn toàn là dựa thế vào ông bà già hoặc là gia đình thôi, bộ dáng chẳng coi ai ra gì.

Dương Minh cũng không thèm phản ứng, mấy đứa nhỏ như vậy, cần phải chịu đau thì mới trưởng thành được. Với quan hệ của mình và Tôn gia bây giờ, cũng không thể làm gì quá đáng với Tôn Chí Vĩ được.

Và làm cho Dương Minh cảm thấy bất ngờ nhất chính là, thằng đeo kính hồi nãy gặp ngoài quảng trường cũng có mặt tại đây.

"Ai đó?" Dương Minh chỉ vào thằng này, hỏi Bạo Tam Lập.

"À, là con trai của Khúc phó tổng, sao vậy Dương ca? Tiểu tử này chọc đến ngài?" Bạo Tam Lập nói theo bản năng.

"Thật ra thì không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi" Dương Minh khoát tay, không nói thêm gì cả.

Quả nhiên là trong công ty, Dương Minh cười khổ, hèn chi lại có thể tuồng vé ra ngoài bán vé chợ đen! Phòng ngày phòng đêm cũng khó phòng cướp trong nhà, loại hành vi như vậy, phải làm thế nào mới có thể cản lại?

Dương Minh đánh giá nhóm khách quý của Tùng Giang, thì những người này cũng đồng thời đánh giá Dương Minh, ngồi ngay ở vị trí giữa, mà hai bên còn có hai boss hoàng kim nữa, mà kì quái nhất chính là, trước giờ chưa từng nghe nói về người này!

Nhất là khi thấy hai boss siêu cấp Hầu Chấn Hám và Bạo Tam lập ngồi hai bên, càng làm cho thân phận của người ngồi giữa trở nên huyền bí.

Vị trí khách vip cũng chẳng có bao nhiêu chổ, cho nên chỉ một lát sau là đầy người, nhưng mà trên khán đài vẫn chưa xong, đang nhộn nhịp vô cùng, vẫn còn hơn phân nữa đang vào.

"Dương Minh!" Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong hàng ghế vip, nhìn thấy Dương Minh, liền kêu lên.

Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Điền Đông Hoa, và bạn gái của hắn, Vương Tuyết.

"Lão Điền!" Dương Minh cũng kinh ngạc khi thấy Điền Đông Hoa xuất hiện tại đây, chẳng qua, thoáng suy nghĩ một chút liền hiểu được, Điền gia ở Đông Hải có địa vị như Bạo Tam Lập ở Tùng Giang, lại bởi vì quan hệ giữa Dương Minh và Tôn gia, cho nên Bạo Tam Lập mới gửi vé cho Điền gia.

"Mày cũng ở đây sao? Mẹ kiếp, chổ của mày thật V.I.P!" Điền Đông Hoa nhìn thấy vị trí mà Dương Minh đang ngồi, không khỏi ngạc nhiên.