Tuy rằng Lâm Chỉ Vận có chút phê bình vì mục đích tiếp cận của Dương Minh, nhưng nghe được sự bá đạo trong lời nói của hắn, thì trong lòng vẫn ấm áp. Nàng cũng không cần danh phận gì, chỉ mong muốn được ở cùng hắn một chổ, cũng không cần cái gì của hắn, chỉ cần Dương Minh không rời bỏ nàng là đủ rồi, đây là hạnh phúc nho nhỏ của nàng.
"Ở bên kia" Lâm Chỉ Vận hưng phấn chỉ vào một cái thôn nhỏ cách đó không xa.
Dương Minh nhìn theo hướng chỉ của Lâm Chỉ Vận, quả nhiên, cách đó không xa là một thôn nhỏ, đây là một thôn làng gần Tùng Giang, bình thường Dương Minh không có đến đây, cho nên cũng không biết nơi này.
"Theo đường này vào?" Dương Minh chỉ vào con đường phía trước, hỏi.
"Dạ" Lâm Chỉ Vận gật đầu, trong mắt không giấu được sự kích động, lần cuối cùng đến đầy chính là lúc tốt nghiệp sơ trung, sau đó bận việc lại học nhiều, mà trong nhà lại có nhiều chuyện, cho nên đã ba năm rồi Lâm Chỉ Vận không đến đây.
Dương Minh lái xe chạy lại, chuẩn bị quẹo xe vào trong con đường nhỏ, đột nhiên, từ trong chiếc xe phía trước nhảy xuống hơn mười người đang cầm đèn pin, cản đường xe của hắn.
Dương Minh vội vàng dừng xe, lúc này, một người đàn ông có vẻ là đầu lĩnh chạy lại phía cửa xe của Dương Minh, muốn kéo cửa xe ra, nhưng mà cửa xe đã được khóa tự động, cho nên người này đương nhiên là không mở được.
"Mở cửa! Xuống xe!" Người kia sau khi không thể mở cửa xe được, tức giận quát lên.
Giọng của người này rất lớn, cho nên Dương Minh và Lâm Chỉ Vận có thể nghe rõ ràng.
"Có chuyện gì vậy?" Dương Minh buồn bực nhìn Lâm Chỉ Vận, thầm nghĩ, hay là gặp cướp chặn đường?
"Em cũng không biết" Lâm Chỉ Vận kinh ngạc, nhưng mà vẫn nói: "Hay là anh mở kính xe ra để em hỏi cho"
"Em hỏi không bằng cứ để anh hỏi" Dương Minh lắc đầu, ấn nút hạ cửa kính xuống.
Cửa kính vừa hạ xuống, người này liền vươn tay vào túm lấy cổ áo của Dương Minh, Dương Minh bực mình, nhanh chóng ấn nút cho cửa kính chạy lên lại, làm cho tay của người kia bị kẹt, kêu thảm một tiếng, vội vàng rút tay trở về.
Dương Minh lại hạ cửa kính xuống, nhưng lần này người nọ không dám lỗ mãng nữa, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Dương Minh, Dương Minh liền cảm thấy mất hứng, tao đã làm gì nên tội với mày?
"Để lại những thứ đáng giá trên người, bằng không thì hôm nay đừng nghĩ sẽ rời đi!" Người này uy hiếp.
"A." Dương Minh không khỏi cười nói: "Mày đang uy hiếp tao sao? Bây giờ tao lái xe đâm chết mày, mày có tin không?"
"Mày dám, như vậy mày cũng phải ngồi tù!" Người nọ trừng mắt nói: "Đừng giả bộ nữa, tao rất rõ loại người bất nhân như bọn mày, một đám nhát gan chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhanh chóng đưa tiền đây, tao sẽ không làm khó dễ mày!"" Mày có khùng không? Cả đám người bọn mày cầm cây cầm đồ đứng giữa đường cướp bóc, còn uy hiếp an toàn tính mạng và tài sản của tao, tao có đâm chết mày thì cũng chỉ là tự vệ!" Dương Minh cười nói: "Quên đi, tâm tình của tao hôm nay rất tốt, không làm khó dễ bọn mày, bọn mày đi đi, đừng để tao xuống xe, cút trở về đi!"
"Khẩu khí không nhỏ đấy" Người nọ hiển nhiên là không tin lời của Dương Minh rồi, cho rằng Dương Minh đang nổ với mình: "Tao nói cho mày biết, kiên nhẫn của bọn tao là có giới hạn, bây giờ mày chỉ có một con đường để đi, chính là ngoan ngoãn phối hợp. Đừng nói nhãm nữa, bằng không bọn tao giết chết mày, cũng không ai biết"
Dương Minh cũng lười đấu võ mồm với những người này, chậm rãi nhấn ga đi về phía trước. muốn đẩy lui những người này, thật sự là không xông qua được thì. phỏng chừng những người này cũng không chờ bị đâm chết đâu.
"Chờ một chút!" Lâm Chỉ Vận vội vàng nói: "Em biết người này!"
"Cái gì?" Dương Minh giẫm phanh, dừng xe lại.
"Anh là Tiểu Trung Ca của nhà Trương nãi nãi sao?" Lâm Chỉ Vận hỏi.
"Ơ? Cô là ai?" Người kia sửng sốt, vừa rồi hắn không chú ý đến người bên cạnh của Dương Minh, chỉ tùy tiện thấy đây là một cô gái mà thôi, cũng không quan tâm, không ngờ người này lại biết thân phận của mình.
"Em là Lâm Chỉ Vận, anh còn nhớ không? Lúc trước em trở về, có đến nhà của Trương nãi nãi ăn cơm đó!" Lâm Chỉ Vận nói.
"A, thì ra là em!" Trương Tiểu Trung lúc này mới thấy Lâm Chỉ Vận có vẻ quen mắt, lại nghe nói như vậy, lập tức nhớ ra, nói: "Em là cháu gái của Lâm gia gia?"
"Đúng vậy, là em!" Lâm Chỉ Vận mở cửa xe, Dương Minh lo lắng cho nên cũng xuống theo.
Chờ Trương Tiểu Trung hoàn toàn thấy rõ Lâm Chỉ Vận, liền phất tay với cả đám người, nói: "Mọi người ra đi, là người thôn mình, người quen!"
"Ồ?" Nghe Trương Tiểu Trung nói như vậy, tất cả đều đi ra hết.
"Tiểu Trung ca, sao anh lại đi ăn cướp vậy? Anh có biết đây là phạm pháp không? Trương nãi nãi có biết không? Sao có thể đồng ý được?" Lâm Chỉ Vận hỏi.
"Haha, cướp bóc? Cướp thì tính là gì?" Trương Tiểu Trung cũng không để ý, cười lạnh nói: "Bọn anh mà đi cướp, thì lão chủ kia tính là gì? Đã hơn một năm rồi, một đồng tiền cũng không trả, cái này có khác gì ăn cướp?"
Dương Minh âm thầm thở dài, lắc đầu, suy nghĩ của Trương Tiểu Trung quả thật có chút đạo lý, nhưng bản chất của hai chuyện này căn bản là khác nhau! Người ta có thể gọi là nợ tiền tương, còn các người rõ ràng là làm chuyện ác.
"Vậy anh cũng không thể đi cướp chứ!" Lâm Chỉ Vận có vẻ không hiểu tình hình của Trương Tiểu Trung cho lắm.
"Không cướp thì ăn cái gì mà sống? Mọi người làm việc cho lão chủ kia cả năm trời, gần đến lễ mừng năm mới rồi mà ông ta không trả cho bọn anh một đồng, tết năm nay sao bọn anh sống, trong nhà còn vợ trẻ con thơ đang chờ để nuôi kia!" Trương Tiểu Trung oán hận nói: "Trương nãi nãi của em lớn tuổi rồi, xem bệnh cũng phải tốn tiền, em nói anh không đi cướp thì làm gì bây giờ?"
"Dương Minh." Lâm Chỉ Vận quay đầu lại nhìn Dương Minh, muốn n1oi cái gì đó, nhưng mà lại thôi.
Dương Minh biết Lâm Chỉ Vận muốn hỏi là hắn có thể giúp những người này hay không, nhưng không tiện mở miệng. Tuy rằng chuyện này không có quan hệ quá lớn với mình, nhưng Dương Minh đã dạy dỗ Lâm Chỉ Vận thói quen là có chuyện gì thì cũng nên tìm hắn trước, cho nên Dương Minh đương nhiên là không thể bỏ mặc Lâm Chỉ Vận được, vì thế nói: "Cùng lên xe đi, sau đó từ từ nói"
Thấy vẻ mặt của Trương Tiểu Trung lộ vẻ kì quái, Dương Minh cười nói: "Tôi là bạn trai của Chỉ Vận, anh đem chuyện này kể cho tôi nghe, để xem tôi có thể giúp gì hay không"
Trương Tiểu Trung cũng kinh ngạc, hắn đương nhiên không tin rằng Dương Minh là người có thể giúp hắn giải quyết vấn đề, hơn nữa, đại đa số kẻ có tiền đều là những kẻ bất nhân. Đừng nói là lão chủ mà mình đang làm công, ở trong thôn này, cũng có một con nhỏ được gả cho một ông chủ có chút tiền trong phố, lúc đó em của cô ta có chuyện, nhờ cô ta hỗ trợ, hỏi xem chồng của nàng có thể giúp mình hay không, nhưng kết quả là chồng của cô ta liền quả quyết từ chối.
Thật ra, Trương Tiểu Trung cũng rất đơn giản, loại chuyện này, ai có thể nói được chứ? Cho dù có thể nói, thì cũng sẽ không đi nói? Bởi vì đây không chỉ là nhân tình, nếu ông chồng thật sự đồng ý trả tiền công, vậy thì sẽ trả bao nhiêu? Mấy vạn, hay mấy chục vạn, mấy trăm vạn?
Thấy không cần mình mở miệng mà Dương Minh vẫn hiểu được, Lâm Chỉ Vận vô cùng vui vẻ. Loại cảm giác ăn ý này vô cùng kỳ diệu, mà Dương Minh đã sảng khoái đáp ứng sẽ giúp những người này, làm cho Lâm Chỉ Vận lại cảm thấy rất tự hào về Dương Minh.
"Tiểu Trung a, Dương Minh nói có thể giúp, thì nhất định có biện pháp, nhanh lên xe đi!" Lâm Chỉ Vận liền vẫy tay với Trương Tiểu Trung.
Trương Tiểu Trung tuy rằng cũng không tin tưởng, nhưng mà, có hy vọng thì luôn tốt hơn, vì thế vội vàng chui vào sau xe, hắn ta là lần đầu tiên được ngồi một chiếc xe xa hoa như vậy, cho nên tò mò nhìn xung quanh đánh giá mọi thứ.
Dương Minh khởi động xe, sau đó hỏi: "Rốt cục là thế nào? Anh nói đi!"
Trương Tiểu Trung không ngờ Dương Minh còn sốt ruột hơn so với mình. Hắn giật mình kinh sợ, bởi vì hắn nhận ra chiếc xe mà Dương Minh đang lái là BMW, cho nên cũng ý thức được Dương Minh là kẻ có tiền, nếu không cũng sẽ không cướp của Dương Minh. Nhưng mà, trong ý thức của hắn, những kẻ có tiền đều rất vênh váo, sẽ không chủ động giải quyết phiền toái này.
Thấy Trương Tiểu Trung ngây người, Lâm Chỉ Vận liền khẩn trương nói: "Tiểu Trung ca, anh mau nói đi!" Lâm Chỉ Vận sợ Dương Minh không đủ kiên nhẫn liền thay đổi chủ ý.
"Vậy tôi nói. thật ra thì mọi chuyện cũng rất đơn giản, tôi và những người trẻ tuổi trong thôn đi làm công nhân, vốn là làm một năm thì được hai vạn đồng, những khi đến lễ mừng năm mới về nhà, mỗi người chỉ có hai ngàn đồng, còn một vạn tám kia thì không trả, chúng tôi đòi, cũng không trả, còn uy hiếp chúng tôi rằng nếu chúng tôi còn lộn xộn sẽ cho người đánh chết chúng tôi. Trương Tiểu Trung kể: "Cậu nói xem, hắn không phải là cướp thì là gì? Hắn đoạt nhiều tiền của chúng tôi như vậy, chúng tôi chỉ cướp có năm ba ngàn, thì đã là gì đâu"
"cái này không giống, tính chất khác xa" Dương Minh lắc đầu nói: "Thừa dịp chưa tạo ra hậu quả gì, thì đừng nên làm loại chuyện gì nữa, về phần vấn đề sinh nhai của mỗi người, tôi sẽ nghĩ biện pháp"
"Cậu có thể nói chuyện với lão chủ sao? Cho chúng tôi tiền công?" Trương Tiểu Trung nghe Dương Minh nói xong, lập tức hưng phấn.
"Có thể nói hay không, tôi không dám chắc, ngay cả ông chủ của anh tôi còn không biết là ai, nhưng mà, công việc của mọi người năm nay, tôi có thể giải quyết giùm cho" Dương Minh nói.
"A." Trong mắt Trương Tiểu Trung không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, có thể giải quyết công việc đương nhiên là tốt, chỉ là, vấn đề mấu chốt bây giờ là làm sao mà sống? Bây giờ trong nhà cơ hồ đã hết đồ ăn rồi, mỗi ngày phải đi vay mượn người thân để sống qua ngày, nhưng mà người thân cũng không ai giàu có, mượn một lần thì được, mượn hoài thì người ta làm sao mà sống?
"Sao thế? Không muốn?" Dương Minh kì quái nhìn Trương Tiểu Trung.
"Không phải. không phải." Trương Tiểu Trung vội vàng lắc đầu: "Nhưng mà, bây giờ nhà tôi đang thiếu nợ rất nhiều, chỉ sợ không kịp tìm công việc mới."
"Cái này thì đơn giản thôi, tôi giới thiệu anh vào làm trong một công ty bảo an chính quy, kí hợp đồng là có thể ấn lượng hai tháng đầu, như vậy anh xem có thể giải quyết vấn đề hay không?" Công ty bảo an Danh Dương vốn là của Dương Minh, cho nên, Dương Minh nói thế nào là thế đó. Điều Dương Minh đang lo chính là, công việc làm ăn của công ty bảo an càng lúc càng tăng, nhân viên mỗi lúc một cần hơn, chỉ cần những người này trải qua một chút huấn luyện đơn giản là có thể đảm nhận những vị trí bảo vệ bình thường.
"Vậy. làm bảo an một tháng được bao nhiêu?" đây chính là điều mà Trương Tiểu Trung quan tâm nhất.
"Đại khái là hơn hai ngàn" Dương Minh cũng không biết cụ thể, chỉ có thể nói đại khái, nhớ lại lời của Bạo Tam Lập nói, chỉ là không biết bây giờ có tăng lương hay chưa.
"Thật sao?" Trương Tiểu Trung vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, nhưng mà, cậu không gạt tôi chứ?" Trương Tiểu Trung suy nghĩ, làm bảo an mà có thể lấy hơn hai ngàn mỗi tháng thì có vẻ quá nhiều sao? Mình tốn nhiều sức lực làm việc, mà mỗi tháng còn chưa kiếm được hai ngàn nữa, hơn nữa, quan trọng nhất là, vừa vào làm là có thể ấn lương hai tháng, không cần phải lo bị lừa, chỉ là, người này nói tin được không?
Phải biết rằng, nếu một mình mình thì thu xếp công việc sẽ không sao, nhưng mà, lần này là cả một đám người, thu xếp công việc, có thật sao?
"Tiểu Trung ca, anh cứ yên tâm, Dương Minh sẽ không gạt anh đâu" Lâm Chỉ Vận thấy người yêu bị nghi ngờ, liền vội vàng giải thích.
"Cái công ty bảo an mà tôi nói đang có thông báo tuyển dụng, tôi chỉ có thể nói giúp tôi, cho các người ưu tiên vào trước" Dương Minh nói: "Nhưng mà, nếu làm việc trễ nãi bị đuổi, thì tôi cũng không thể xen vào" " Vậy thì không có đâu!" Trương Tiểu Trung vội nói xen vào: "Những người trong thôn chúng tôi đã sớm chịu khổ quen rồi, huống chi, làm bảo an so với đi làm công nhân còn thoải mái hơn nhiều"
Xe vào thôn, Dương Minh kêu Trương Tiểu Trung nói ra những lời của mình cho mọi người nghe, nếu đồng ý thì ngày mai đến công ty bảo an Danh Dương đăng ký, không muốn thì cũng không sao.
Nhà của Trương Tiểu Trung ở sát bên cạnh nhà của bà Lâm Chỉ Vận, khi Trương Tiểu Trung trở về nhà, thì Dương Minh và Lâm Chỉ Vận cũng vào trong, sân vườn được bài trí rất sạch sẽ, Lâm Chỉ Vận thuần thục mở cái công tắc biến điện, công tắc được mở, đèn trong sân nhất thời bừng sáng lên.
"A, may quá, còn có điện, nhất định là chú hai thường xuyên đến thăm nom rồi" Lâm Chỉ Vận nói.
"Chú hai?" Dương Minh không biết Lâm Chỉ Vận còn có một người chú nữa.
"Dạ, nhà của chú hai em ở thôn bên cạnh, sống nhờ vào trồng trọt, cũng không có giàu có gì, cho nên lúc nhà em xảy ra chuyện, cũng không dám đi mượn họ, bởi vì nhà của họ một năm cũng chỉ kiếm được có một hai vạn thôi à" Lâm Chỉ Vận giải thích.
Dương Minh gật đầu, Lâm Chỉ Vận nói đúng, nếu chỉ dựa vào trồng trọt mà sống thì chẳng kiếm được boa nhiêu đâu, bây giờ những cái có thể kiếm tiền chỉ có nông trường hoặc là khu nông nghiệp thôi.
"Vào đi!" Lâm Chỉ Vận dùng chìa khóa mở cửa, sau đó nói với Dương Minh: "Em đi nhóm lửa bếp lò đã"
"Anh giúp em" tuy rằng Dương Minh không sống ở nông thôn lần nào, nhưng vẫn có thể xem trong TV, vì thế nói: "Trong nhà còn than tổ ong không?"
"Dạ còn, cẩn thận một chút, đừng làm dơ quần áo" Lâm Chỉ Vận gật đầu nói.
"Được rồi" Dương Minh gấp hai cục than rồi cùng Lâm Chỉ Vận đi vào trong phòng.
Đem cục than bỏ vào trong bếp lò, sau đó Lâm Chỉ Vận tìm mấy tờ báo cũ, dẫn lửa, đốt than lên, trong phòng nhất thời ấm hơn.
"Hi." Lâm Chỉ Vận cười, sau đó vui vẻ nói: "Được rồi, em dẫn anh đi xem nha"
Từ cửa vào quẹo phải, là một cái phòng nhỏ, Lâm Chỉ Vận chỉ vận đẩy cửa ra, đập vào mắt là một gian phòng nhỏ, nhưng mà vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một giường nhỏ, chăn nệm trên mặt đã không còn, cách cái giường không xa là một cái bàn nhỏ, trên bàn còn có một cái radio từ thời xưa.
"Trước kia ở đây có rất nhiều đồ chơi được bà nội tự tay may cho em, nhưng mà, sau này đều không còn." Lâm Chỉ Vận tiếc nuối nói: "Thế nào, có thoải mái không?"
"Không gian nhỏ rất tốt, thật không ngờ, thời thơ ấu của em lại ở đây" Dương Minh nói: "Mang anh đi gặp bà nội của em đi"
"Về sau cũng là bà nội của anh" Lâm Chỉ Vận nói.
"Haha, đúng vậy" Dương Minh gật đầu: "Vậy cùng đi gặp bà nội đi"
"Dạ, anh đi theo em" Lâm Chỉ Vận mang Dương Minh ra khỏi phòng, đi vào bên trong, đến gian phòng cuối cùng, đẩy cửa ra, nói: "Đây là phòng của bà nội em trước kia."
Dương Minh đi theo Lâm Chỉ Vận vào phòng, đập vào mắt hắn là một di ảnh của một bà lão trên bàn thờ.
Dương Minh hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng cung kính đứng trước bàn thờ, cúi đầu khấn ba cái, sau đó mới nói: "Bà nội, con là bạn trai của Chỉ Vận, Dương Minh, Chỉ Vận dẫn con đến gặp bà"
Lâm Chỉ Vận thấ vẻ nghiêm túc cẩn thận của Dương Minh, rất vui mừng, đến thắp nhan, cũng khấn ba cái, sau đó lặng lẽ nói.
"Xem ra, chú hai của em cũng là một hiếu tử, nơi này rất sạch sẽ, hiển nhiên là thường xuyên đến quét dọn" Dương Minh sờ sờ mặt bàn, sau đó nói.
"Dạ, nhà chú hai cũng gần, cho nên thường đến đây" Lâm Chỉ Vận gật đầu: "Chú hai tốt lắm, có cơ hội em sẽ dẫn anh đến nhà chú chơi"
"Tốt" Dương Minh gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, rồi đèn nhà Trương nãi nãi cũng thắp sáng lên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Chỉ Vận kì quái hỏi.
"Không biết, chúng ta ra ngoài xem thử" Dương Minh thật ra đã nhìn đại khái rồi, chỉ là không nói ra thôi, bằng không, Lâm Chỉ Vận hỏi làm sao hắn biết, thì hắn thật đúng là không thể giải thích được.
"Tiểu Trung, không tốt rồi, em trai của anh và mấy người khác đi gặp ông chủ đòi tiền công, bị đánh vào bệnh viện luôn!" Một người con gái chạy vào, nói với Trương Tiểu Trung.
"Vương Thẩm Nhi, dì nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức bà nội của tôi, rốt cục là thế nào, tiểu Nghĩa sao lại bị người ta đánh?" Trương Tiểu Trung vội vàng hỏi.
"Còn không phải là do nó thấy anh cầm cây đón đường cướp xe không tốt, liền tự ý cùng mấy đứa trong thôn đi gặp ông chủ đòi tiền, kết quả là bị ông chủ kêu người đánh, bị thương không nhẹ" Vương Thẩm Nhi nói.
"Tao liều mạng với lão! Cùng lắm là một mạng thí một mạng!" Trương Tiểu Trung tức đến tím mặt, cả người run lên.
Liền bị mấy người trong thôn cản lại, nói: "Tiểu Trung, con bình tĩnh lại nào, sao con có thể đấu lại người ta? Người ta đều là xã hội đẹn, con đi cũng là chịu chết!"
Trương Tiểu Trung bây giờ cũng bình tĩnh lại, hắn cũng biết mình đi cũng vô ý, căn bản không phỉa là đối thủ của người ta, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Em trai của tôi ở đâu?"
"Trong bệnh viện của trấn, để tôi dẫn anh đi!"
"Được, được, để tôi dón xe!" Trương Tiểu Trung vội vàng nói.
"Tiểu Trung ca, ngồi xe của bọn em đi" Lâm Chỉ Vận được Dương Minh nhắc, liền nói.
"A, cái này. thật sự là cảm ơn bọn em." Trương Tiểu Trung giật mình, hắn cũng muốn mượn xe của Lâm Chỉ Vận, chỉ là không thể làm phiền người ta, lúc này, Lâm Chỉ Vận chủ động nói ra, làm cho hắn vô cùng cảm kích.
"Đây là." Vương Thẩm Nhi kì quái nhìn Lâm Chỉ Vận và Dương Minh, những người trong thôn, cơ bản là ai cũng biết mặt, nhưng bà ta không nhận ra Lâm Chỉ Vận và Dương Minh là ai.
"Hàng xóm của tôi, là cháu gái của Lâm gia gia, hôm nay về thăm" Trương Tiểu Trung liền giải thích.
"A, tôi nhớ ra rồi, là Lâm Chỉ Vận phải không?" Trí nhớ của Vương Thẩm Nhi rất tốt: "Vừa đúng lúc, thằng con của chú hai cô cũng đi, và cũng bị người ta đánh!"
"A? Em của mình cũng bị thương?" Lâm Chỉ Vận cả kinh, nhìn Vương Thẩm Nhi: "Sao em của mình lại tham dự?"
"Bọn anh đều làm chung một chổ." Trương Tiểu Trung bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chỉ là, em trai của anh và em của em đều chỉ làm nửa năm, có thể lãnh được hai ngàn đồng là đã nhiều rồi, anh không ngờ là bọn nó lại đi quậy như vậy."
"Không phải bởi vì anh sao, nếu không thì sao em của anh lại đi!" Vương Thẩm Nhi oán trách nói: "Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi đến bệnh viện thôi!"
Thấy xe của Dương Minh, Vương Thẩm Nhi liền kinh ngạc, sao bạn trai của Lâm Chỉ Vận lại giàu thế? Vậy bọn họ còn đi quậy để làm gì? Nhưng mà, bởi vì không quen biết, cho nên cũng không mở miệng hỏi nhiều.
Theo chỉ dẫn của Vương Thẩm Nhi, cả nhà đi đến một bệnh viện nhỏ, bốn người vội vã xuống xe, sau đó chạy vào trong phòng cấp cứu, cũng may, bị thương cũng không nặng lắm, sau khi băng bó xong, đang nằm trong phòng chờ thôi.
"Tiểu Dịch, em thế nào?" Lâm Chỉ Vận vừa vào trong phòng bệnh, thấy em trai mình bị băng nguyên cả cánh tay.
Lâm Dịch nghe thấy giọng nói của Lâm Chỉ Vận, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không nhịn được kinh ngạc, nói: "Chị, sao chị lại đến đây?"
"Sao em lại thế này, không biết làm như vậy là chú hai lo lắng sao, còn đi gây phiền toái?" Lâm Chỉ Vận thấy bộ dáng của Lâm Dịch không sao, cũng nhẹ nhàng thở phào.
"Em không sao." Lâm Dịch cúi đầu: "Chị, chị đừng nói cho cha em biết? Ông ta mà biết khẳng định là sẽ rất giận"
"Em đó, chị không nói cho chú hai biết, chú hai không tự nhìn sao?" Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Thấy Lâm Chỉ Vận bình thường ngoan ngoãn bỗng nhiên trở thành một người chị chu đáo, Dương Minh cảm thấy rất mới mẻ, hứng thứ đứng quan sát.
Bên kia, Trương Tiểu Trung đang vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Trương Tiểu Nghĩa: "Sao mày lại đi tìm ông chủ làm gì? Mày có bao nhiêu cân lượng? Người ta đều là xã hội đen, mày đi không phải tìm chết sao?"