Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 817: Chuẩn bị rời đi



Nhìn Tô Nhã biến mất trong tầm mắt, Dương Minh mới yên tâm rời khỏi Tống Nghệ Quán, nhớ lại một đêm thần kì này, có cảm giác giống như là cảnh tượng trong một giấc mơ vậy.

Tâm sự của mình liền được giải khai như vậy, chỉ cần một câu nói, tất cả đến thật sự quá đột ngột.

Hơn nữa, càng làm cho Dương Minh kinh ngạc hơn chính là Tô Nhã và Trần Mộng Nghiên đã sớm có liên hệ với nhau, hơn nữa còn phối hợp với nhau. Điều này làm cho Dương Minh bất ngờ, và đồng thời lại thấy khó hiểu, theo lý thuyết, với tính tình của Trần Mộng Nghiên thì làm sao mà dễ dàng chấp nhận Tô Nhã?

Dương Minh làm sao mà nghĩ rằng Trần Mộng Nghiên làm như vậy cũng vì không muốn nuốt lời, ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn chính là nàng ta hiểu được địa vị của Tô Nhã trong lòng Dương Minh. Lam Lăng, Lâm Chỉ Vận, thậm chí là Chu Giai Giai, nàng đều có thể lấy ra để gây chuyện với Dương Minh, nhưng chỉ riêng một mình Tô Nhã là nàng không thể làm loạn được.

Trở lại khách sạn, lúc mở cửa phòng ra, Dương Minh do dự một chút, rồi dùng dị năng nhìn thoáng qua phòng của Trương Tân, cũng may Trương Tân và Vương Mi đều không có đi, đang ôm nhau ngủ say.

Dương Minh không phải là loại người thích nhìn lén người khác, nhưng bây giờ cũng nên thận trọng một chút, nếu Trương Tân không có ở trong phòng, như vậy sẽ rất phiền toái.

Vừa rồi gặp Tô Nhã, tự nhiên như thế nào ấy mà tinh thần tươi tỉnh hẳn lên, cho nên lúc về khách sạn đã có chút buồn ngủ, vừa ngã xuống giường là quay sang ngủ vật vã.

Nhưng mà, ngủ không được bao lâu thì tiếng chuông báo thức không điện thoại vang lên, làm cho hắn choàng tỉnh dậy, nhìn thoáng qua điện thoại, thì ra là nhắc nhở trong máy.

Đột nhiên hắn nhớ ra, bữa nay chính là ngày phát hành tờ tạp chí kia, nói cách khác, hôm nay chính là tên sát thủ tiếp nhận nhiệm vụ lấy địa điểm ám sát của Trịnh Thiếu Bằng.

Nghĩ đến đây, Dương Minh không dám chậm trễ nữa, đây chính là một trong những nhiệm vụ đầu tiên mà Phương Thiên giao cho mình, tuy rằng chỉ bảo hắn đi điều tra rõ chân tướng, nhưng mà Dương Minh còn muốn rõ ràng hơn như vậy nhiều.

Đánh răng rửa mặt đơn giản xong, Dương Minh liền phóng đến quán cafe gần khách sạn bữa trước, Dương Minh vừa bước vào đã nhìn thấy người phục vụ lần trước.

Người phục vụ này rất có ấn tượng với Dương Minh, bởi vì Dương Minh đã boa cho hắn rất nhiều tiền, hắn muốn quên cũng không quên được, cho nên tươi cười nghênh đón: "Tiên sinh, ngài lại đến, hoan nghênh"

Dương Minh gật đầu, nếu người phục vụ này đã nhớ mình, vậy thì mình cũng không cần khách khí nữa, nói thẳng: "Tạp chí kia hôm nay phát hành phải không? Đưa cho tôi một tờ, thuận tiện đem cho tôi một ly cafe"

"Vâng, tiên sinh, xin chờ một chút" Người phục vụ tuy cười, nhưng trong lòng rất buồn bực, thế giới này quả thật rộng lớn, loại người nào cũng có, có người tự nhiên có hứng thú với mấy cuốn tạp chí quảng cáo mới đau lòng.

Người phục vụ đem cafe và tờ tạp chí số mới nhất đưa cho Dương Minh, Dương Minh tùy tay đưa cho hắn một trăm đồng, nói: "Cần lấy đi"

Người phục vụ vui vẻ cầm lấy tiền, nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.

Dương Minh không dám chậm trễ, mở tờ báo ra, lập tức đoạn mã chổ quảng cáo, quả nhiên vẫn vị trí ấy, đã xuất hiện đoạn mật mã khác.

Dương Minh cũng không thể lập tức đọc ra đoạn mật mã này, dù sao Dương Minh cũng chỉ mới tiếp xúc với lãnh vực này trong một thời gian ngắn, tuy rằng cũng đã nắm được nhiều thứ, nhưng mà vẫn chưa thử giải mã ngay đoạn này lậ tức, chỉ có thể đối chiếu với tự điển mà thôi.

Dương Minh lấy điện thoại ra lưu đoạn mã này lại xong, liền đứng dậy rời đi. Để lại người phục vụ đầy khó hiểu, lăc đầu nhìn vị khách này, ra tay rất hào phóng nhưng tính tình rất kì quái, tự nhiên có hứng thú với mấy thứ tào lao này?

Người phục vụ dọn dẹp cái bàn mà Dương Minh ngồi, cầm lấy tờ tạp chí mà Dương Minh vừa coi xong, cũng không có gì thấy hứng thú, tiện tay ném vào trong giỏ báo.

Dương Minh trở về khách sạn, liền lấy cái tự điển ra, sau đó tiến hành phiên dịch đoạn mật mã trong điện thoại ra, lấy thông tin đầy đủ nhất.

"Tám giờ tối, Trịnh Thiếu Bằng của sòng bạc Hoa Uy sẽ tham gia một cuộc trao đổi của các hiệp hội các sòng bạc, sau khi hội nghị kết thúc sẽ tham gia một vũ hội"

Đương nhiên, thời gian cụ thể của hội nghị và vũ hội chưa nhắc đến, đại khái chắc là không cố định, có khả năng là tổ chức lâm thời, chắc là thời cơ ra tay cũng phải tự quyết định.

Tám giờ tố, Dương Minh còn rất nhiều thời gian chuẩn bị, sau khi đọc xong tin tức này, Dương Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là lần ám sát này theo bề ngoài có vẻ không có quan hệ với Hoàng Nhạc Nhạc, bởi vì địa điểm ám sát không phải trong sòng bạc Hoa Uy, mà là thời điểm Trịnh Thiếu Bằng tham gia hoạt động bên ngoài.

Nhưng mà không phải nhằm vào sòng bạc gia đình Hoàng Nhạc Nhạc mới làm như vậy, thì Dương Minh có muốn đi điều tra, cũng không điều tra rõ ràng được cái gì. Nhưng mà mấy cái đó không quan trọng, chỉ cần Hoàng Nhạc Nhạc không chịu thương tổn là được.

Về phần Trịnh Thiếu Bằng kia? Mắc gì Dương Minh phải quan tâm?

Hắn không có thời gian đi quản sống chết của một người xa lạ.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dương Minh vội vàng tắt máy tính đi, rồi chuyển điện thoại sang chế độ chờ, mới đúng dậy đi ra mở cửa.

Trương Tân và Vương Mi đã tỉnh, vừa ăn sáng xong, Vương Mi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, chính là cha mẹ của nàng còn ở Macao, ngày hôm qua tâm tình của nàng không ổn định lắm, cho nên không suy nghĩ nhiều, hôm nay mới nhớ ra, nếu mình theo Trương Tân về Tùng Giang, vậy cha mẹ nên làm sao bây giơ?

Quan trọng nhất là, ngày hôm qua Dương Minh đã trêu chọc Lưu Cát Hạo một phen, nếu hắn không tìm thấy mình, rồi quay sang trả thù cha mẹ của mình thì sao? Tuy rằng Vương Minh chưa bao giờ dẫn Lưu Cát Hạo về nhà, nhưng cái này không phải là chuyện có thể giấu diếm, chỉ cần Lưu Cát Hạo đến hãng hàng không tra hồ sơ của mình, cũng có thể dễ dàng biết được chổ ở của cha mẹ.

"Lão đại, tao muốn về nhà của Mi Mi một chuyến, đưa cha mẹ nàng đến khách sạn" Vương Mi không dám mở miệng, cho nên Trương Tân đành nói thay.

Dương Minh nghe xong không khỏi nhíu mày, thời điểm này kiêng kị nhất là ra khỏi cửa. Nếu Lưu Cát Hạo không phải là đồ ngốc, vậy thi sẽ biết được, chi phiếu không có khả năng vô duyên vo cớ biến mất. Hắn không làm mất, vậy thì đương nhiên sẽ đoán được thôi.

Cho nên, nếu mà Trương Tân gặp nguy hiểm, mình sẽ vô cùng khó xử. Bởi vì hôm nay Dương Minh có một chuyện rất quan trọng phải làm, không thể phân thân.

"Ngày mai đi được không? Tao đưa đi, hôm nay tao có chuyện rất quan trọng phải làm" Dương Minh nhìn Trương Tân, hỏi.

"Nhưng mà, lão đại, tao sợ ngày mai Lưu Cát Hạo sẽ." Trương Tân khó xử nói.

Dương Minh cũng do dự, cũng biết Trương Tân nói đúng. Nếu Lưu Cát Hạo lấy cha mẹ của Vương Minh ra uy hiếp thì chuyện này liền trở nên vô cùng phiền toái, trầm ngâm nói: "Được rồi, mày đi nhanh đi, đừng lấy bất kì thứ gì trong nhà, dẫn người đi là được, đến Tùng Ging sẽ không thiếu thứ gì"

Dương Minh bây giờ chỉ có thể hy vọng Lưu Cát Hạo bị ngu một chút, thật ra Dương Minh cũng không phả tiếc mười triệu kia, mà chỉ là loại người như Lưu Cát Hạo thật sự không xứng đáng có mười triệu này.

"Em biết" Vương Mi gật đầu, bây giờ nàng cũng hiểu được tình huống này, không muốn tạo thêm phiền toái cho Dương Minh nữa. Hơn nữa Dương Minh nói đúng, trở về không cần phải mang theo bất kì thứ gì, đến Tùng Giang cái gì cũng có.

"Gặp phiền toái gì thì nhanh gọi cho tao" Dương Minh dặn.

Trương Tân và Vương Mi đều gật đầu rồi đi, Dương Minh cũng bắt đầu chuẩn bị cho chuyện tối nay. Trước đó Dương Minh tính toán là sẽ cẩn thận hóa trang một phen, vì hắn không muốn lộ thân phận thật của mình, dù sao chuyện hôm nay cũng không liên quan đến mình, không cần thiết để bị cuốn vào theo.

Nhưng bây giờ thì khác, không cần phải phiền như vậy, hắn bây giờ không cần dùng đồ trang sức gì đế thay đổi khuôn mặt. Nói thật, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến cặp kính của mình lại có công năng này.

Cho dù trước đó đã nghe Tô Hải Khoát nói rằng Tô Nhã thay đổi khuôn mặt cũng là do đeo cặp kính vào nhưng lúc ấy Dương Minh cứ tưởng rằng mỗi cặp mắt kính đều có công năng riêng, cho đến khi Tô Nhã nói cặp của nàng chỉ là mẫu thử nghiệm, còn chưa hoàn thiện, còn cặp của Dương Minh có thể là cặp kính đã hoàn thiện công năng.

Nếu dựa theo những ý nghĩ này, thì cặp kính của mình có lẽ không chỉ có bao nhiêu công năng này thôi, nhất định là còn những thứ khác mà mình không biết, chỉ là bây giờ Dương Minh không có biện pháp nắm giữ cảm giác đó thôi.

Dương Minh kéo màn cửa sổ lại, sau đó nhìn vào gương, bắt đầu thay đổi khuôn mặt của mình, sau khi thử biến đổi vài lần, Dương Minh cũng rất không hài lòng, bởi vì nó không xấu cũng không đẹp.

Đương nhiên, Dương Minh cũng không quan tâm đến xấu hay đẹp, dù sao thì nó cũng không phải là khuôn mặt thật của mình, làm một sát thủ, có khuôn mặt càng bình thường càng tốt, bình thường đến nổi tầm thường luôn, để cho người ta nhìn vào, chớp mắt một cái liền quên.

Cuối cùng, Dương Minh thử dung hợp khuôn mặt của nhiều người, làm ra một khuôn mặt bình thường không xấu cũng chẳng đẹp, tàm tạm và tầm thường.

Đến lúc này Dương Minh mới hài lòng gật đầu, rồi lấy ra một cặp kính đen trong hành lý, đeo lên mặt, che khuất hai mắt của mình. Một người cho dù có thay đổi khuôn mặt, thì ánh mắt cũng khó đổi, nên vì để an toàn, Dương Minh vẫn mang mắt kính.

Trước khi ra khỏi cửa, Dương Minh dùng dị năng quét khắp hành lang một cái, bây giờ không có phục vụ cũng như khách, mới nhanh chóng chuồn ra.

Đi xuống lầu, ra khỏi khách sạn, cũng không có người nào hoài nghi thân phận của Dương Minh, đơn giản vì trong khách sạn có rất nhiều người lui tới, nhất là khuôn mặt tầm thường như Dương Minh, càng có rất nhiều, nên chẳng ai hoài nghi.