Đi ra khỏi phòng, Dương Minh liền khôi phục lại diện mạo như cũ.
Trong phòng của Hoàng Nhạc Nhạc, Trương Quốc Tông đang chờ Dương Minh trở về, nếu người khác nói Trịnh Thiếu Bằng có vấn đề, Trương Quốc Tông sẽ chỉ cười trừ, hoặc cho rằng người ta châm ngồi ly gián. Nhưng bây giờ người nói là Dương Minh, mà Dương Minh là ai, là bạn trai của Hoàng Nhạc Nhạc!
Trương Quốc Tông cũng biết, một đại gia tộc như Hoàng gia, luôn quản giáo nghiêm khắc với con cái, nhất là với con gái. Nếu Hoàng Nhạc Nhạc và Dương Minh đã có mối quan hệ kia, thì chuyện này trên cơ bản đã định, Dương Minh chính là cô gia của Hoàng gia, cho nên, lời nói của Dương Minh, Trương Quốc Tông không thể coi thường được, vì thế lo lắng ngồi chờ kết quả gặp mặt của Dương Minh và Trịnh Thiếu Bằng.
Hoàng Nhạc Nhạc thì không nghĩ nhiều như vậy, sau khi tâm sự với Trương Quốc Tông xong, liền tiếp tục ngồi chơi game, Tiểu Hồ Tiên thấy bên Hoàng Nhạc Nhạc có cao thủ Bubble trợ giúp, nên cũng không chơi trò đó với nàng nữa, mà chuyển sang chơi trò khác.
"Haha, chú Trương, có lẽ là do con quá nhạy cảm, chuyện kia không liên quan đến Trịnh Thiếu Bằng" Dương Minh cười nói.
"Ồ, thật không? Không có là tốt rồi" Trương Quốc Tông nhất thời thở phào một hơi, bằng không, trong sòng bạc mà mình quản lý xảy ra vấn đề, và người này đã làm ở đây tám năm, thì khó có thể không làm cho Dương Minh nghi ngờ năng lực của mình.
"Đúng vậy, không có vấn đề là tốt nhất" Dương Minh cười cười nói: "Con cũng đã hỏi rõ ràng rồi, chú Trương không cần phải hỏi lại, để tránh làm hắn ám ảnh"
"Được, chú hiểu rồi" Trương Quốc Tông nói: "Vậy con và Nhạc Nhạc chơi đi, chú ra ngoài làm trước, có chuyện gì thì cứ việc gọi điện cho chú"
"Dạ, chú đi làm việc" Dương Minh nói.
Trương Quốc Tông vừa mới đứng dậy, thì ngoài cửa phòng Hoàng Nhạc Nhạc đã truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Trương Quốc Tông nhất thời nhíu mày, phòng của Hoàng Nhạc Nhạc là phòng đặc biệt, nhân viên sòng bạc không có chuyện gì thì không thể tùy tiện đến quấy rầy, bây giờ lại gõ cửa lớn như vậy, Trương Quốc Tông đương nhiên là tức giận: "Ai?"
"Trương tổng, là tôi" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của thư kí.
Trương Quốc Tông sửng sốt, ông ở trong phòng của Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ có thư kí riêng biết thôi, mà người thư kí này đã làm việc với mình nhiều năm, không hề lỗ mãng như vậy. Bây giờ vội vã tìm mình, khẳng định là có chuyện quan trọng.
Nghĩ đến đây, Trương Quốc Tông liền vội vả mở cửa hỏi: "Tiểu Lưu, có chuyện gấp gì sao?"
"Trương tổng, người của sòng bạc Nam Thành đến chọn bãi" Thư kí Lưu lo lắng nói.
"Cái gì?" Trương Quốc Tông nghe xong, nhất thời nhíu mày nói: "Là ai đến?"
"Là cố vấn Dư Đắc Ý của Nam Thành"
"Rồi sao? Hắn đến một mình?" Trương Quốc Tông lại nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày rồi hỏi: "Bây giờ hắn đang làm gì?"
"Lúc vào hắn mua một trăm ngàn thẻ, đang chơi tại đại sảnh, nhưng mà thẻ trong tay đã lên đến bốn triệu" Thư kí Lưu đáp.
"Mặc kệ hắn, lập tức thông báo cho cố vấn Trịnh, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến" Trương Quốc Tông nói.
"Được, tôi đi trước" Thư kí Lưu không dám chậm trễ, nhận lệnh của Trương Quốc Tông xong liền bắt tay vào làm.
"Chú Trương, có chuyện gì thế?" Dương Minh cũng nghe thấy có người đòi chọn bãi này nọ, tò mò hỏi.
"Là người của sòng bạc Nam Thành" Trương Quốc Tông thấy Dương Minh hỏi, cũng không giấu diếm. Dương Minh bây giờ cũng coi như là người của Hoàng gia rồi, cho nên có thể đứng ra giải quyết vấn đề" Sòng bạc Nam Thành ở gần sòng bạc Hoa Uy, lúc đầu, Hoàng gia không chú trọng vào ngành đánh bạc, cho nên sòng bạc bên cạnh cũng không để ý nhiều. Nhưng mà những năm gần đây ngành cờ bạc phát triển không ngừng, chủ tịch Hoàng thấy đánh bạc kiếm lợi khá, cho nên đã xây dựng lại sòng bạc Hoa Uy. Vì thế mâu thuẫn liền xuất hiện, chính là vấn đề cạnh tranh. Hoa Uy phát triển, thì sinh ý của Nam Thành sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cả hai bây giờ như nước với lửa, nhưng không ngờ lần này bọn họ lại công khai phái người đến khiêu chiến"
"Là như thế à, vậy hậu quả là gì?" Dương Minh hỏi.
"Bây giờ còn không biết, nhưng nếu bọn họ đã khiêu chiến, thì khẳng định là sẽ đưa ra yêu cầu hà khắc" Trương Quốc Tông nói: "Yêu cầu cụ thể là gì, vậy thì phải đợi đến lúc đó mới biết, bây giờ cũng không rõ ràng"
"Nhạc Nhạc, sòng bạc nhà em có người quấy rối, chúng ta đi xem?" Nếu Dương Minh đã chấp nhận Hoàng Nhạc Nhạc, vậy thì chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc cũng là chuyện của hắn. Có người đến quậy sòng bạc của gia đình Hoàng Nhạc Nhạc, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Ồ, vậy đi xem thôi" Hoàng Nhạc Nhạc làm người của Hoàng gia, sinh ý gia tộc không thể không quản, bây giờ không có anh hai ở đây, nên mình đành phải đi xem.
Trương Quốc Tông cũng hơi an lòng một chút, tình huống bây giờ rất phức tạp, nếu sòng bạc Nam Thành đưa ra yêu cầu quá đáng, ông cũng không thể làm chủ được. Nhưng có Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc ở đây thì khác, chuyện này có thể để cho bọn họ giải quyết, bất luận là kết quả thế nào cũng không thể trách tội mình được.
Vì thế ba người cùng đi xuống lầu, lúc này, trong đại sảnh của sòng bạc cũng trở nên náo nhiệt rồi, một đám người đang vây lấy Dư Đắc Ý, bây giờ hắn ta đang ngồi chơi xì dách (BlackJack), thẻ tiền trước mặt đã lên đến sáu triệu.
"Đó chính là Dư Đắc Ý, tổng cố vấn của sòng bạc Nam Thành, là một cao thủ cờ bạc" Trương Quốc Tông chỉ vào người ngồi giữa, giới thiệu.
Tốc độ thắng của Dư Đắc Ý có thể nói là nhanh, khi Dương Minh nhìn được một lát thì hắn đã thắng thêm một triệu, tổng cộng hắn đã có bảy triệu rồi.
Nhưng mà hắn cũng không thắng hoài, chỉ là tỉ lệ thắng hơi bị cao thôi.
Đúng lúc này, Trịnh Thiếu Bằng xuất hiện, đi nhan đến, vừa đi vừa nói: "Dư huynh, anh làm vậy là có ý gì?"
Tuy rằng hai sòng bạc có mâu thuẫn, nhưng giữa các cố vấn cũng chẳng có ân oán riêng, ngày hôm qua trong hội nghị thảo luận Trịnh Thiếu Bằng và Dư Đắc Ý còn trò chuyện rất vui vẻ.
"Trương lão đệ, ngại quá" Dư Đắc Ý thấy Trương Quốc Tông đến, thản nhiên cười nói: "Các vi kì chủ, chỉ có thể đắc tội" (Làm việc cho chủ, hình như là vậy)
Trịnh Thiếu Bằng ngẩn ngơ, đúng vậy, các vi kì chủ, bây giờ Dư Đắc Ý đại biểu cho sòng bạc Nam Thành, mà mình thì đại biểu cho Hoa Uy, hai người trở thành đối thủ cũng là điều không thể tránh khỏi, vì thế bình tĩnh nói: "Nếu đã như vậy, có bản lĩnh gì cứ xuất ra, tôi sẽ tiếp đãi"
"Được, ở chổ anh còn thiếu ba triệu, để anh gôm đủ mười triệu rồi chúng ta bắt đầu" Dư Đắc Ý chỉ vào đống thẻ trước mặt, nói.
"Lấy cho hắn ba triệu cho đủ mười triệu" Trịnh Thiếu Bằng nói với người chia bàn.
Người chia bài vội vàng đưa ba triệu qua, để cho đủ mười triệu.
"Vậy, cảm ơn trước, đỡ tốn thời gian của anh" Dư Đắc Ý cũng không từ chối, hắn ta vốn đến đây quậy, còn khách khí cái gì? Từ lúc bước vòa cửa, Dư Đắc Ý đã biết quan hệ của mình và Trịnh Thiếu Bằng không có khả năng hòa hợp. Tuy rằng nói là các vi kì chủ, nhưng giữa hai người nhất định cũng sinh ra khoảng cách.
"Đi thôi, lên phòng khách quý trên lầu" Trịnh Thiếu Bằng nói.
Dư Đắc Ý gật đầu, để lại đống thẻ trên bàn, đứng lên đi theo Trịnh Thiếu Bằng lên lầu.
Còn Trương Quốc Tông và bọn Dương Minh cũng đi theo, cả đám người thấy bọn họ đi lên lầu, cũng tản ra, bởi vì phòng khách trên lầu không mở cửa tự do, cho nên cao thủ quyết đấu với nhau, bọn họ không có phúc để nhìn.
"Lão đại, mày đến rồi à" Trương Tân và Vương Mi vừa rồi cũng đứng quan sát Dư Đắc Ý, Trương Tân vốn có máu cờ bạc, nhìn thấy cao thủ, đương nhiên trong lòng ngứa rồi, muốn được đi nhìn, lúc này nhìn thấy Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc, vậy thì không còn vấn đề, sòng bạc này là của nhà Hoàng Nhạc Nhạc mở, đi xem cuộc chiến hẳn là không có vấn đề.
"Ừ, mày thế nào?" Dương Minh nhìn thấy hai tay rỗng tuếch của Trương Tân, cũng biết tên này nhất định là thua sạch.
"Hắc hắc, tao thua sạch rồi" Trương Tân cười gượng nói: "Mẹ nó, một triệu đó, tao đau lòng quá, nhưng mà cũng may là của Nhạc Nhạc cho, cuối cùng lại trở về trong sòng bạc của gia đình Nhạc Nhạc"
"Được rồi, tay mày thúi quá, về sau đừng chơi nữa, đánh bạc thì làm sao có thể thắng?" Dương Minh nói: "Mày không cần lấn sâu vào"
"Tao hiểu rồi, nhưng mà người kia quả thật rất ghê, thật sự quá lợi hại, một trăm ngàn mà lập tức biến thành bảy triệu" Trương Tân hâm mộ nói.
"Người ta kiếm cơm nhờ cái này, mày hâm mộ cũng vô ích" Dương Minh nói: "Hơn nữa, đều có kỹ xảo, mày không cần thấy người ta thắng là tưởng mình cũng có thể thắng"
"Yên tâm đi lão đại, tao đâu có ngốc như vậy" Trương Tân ngượng ngùng cười nói: "Tao chỉ thấy lả, cái cảm giác này thật tuyệt, ngồi ở một chổ mà tiền tự động chạy vào túi"
Dương Minh cười cười, vỗ vai Trương Tân nói: "Đi thôi, lên lầu cùng xem"
Trương Tân cầu còn không được nữa là, Dương Minh vừa nói xong, liền vui mừng đi theo lên lầu.
Cả đoàn người đi lên phòng khách quý xa hoa trên lầu hai, nơi này bình thường không mở cửa, chỉ có những trận đấu quan trọng mới tiến hành ở đây.