Trong các thành phố lớn luôn có những người không bao giờ tự giác chấp hành quy tắc giao thông, bọn họ thường xuyên vượt đèn đỏ, nhưng không bị bắt, và tự kêu là may mắn, mà cũng vì không bị bắt cho nên có những người dương dương tự đắc, tỏ vẻ nguy hiểm ra.
Trên đoạn đường này không có một bóng cây, cho nên cũng chẳng có cảnh sát thông giao trực, nhưng mà giao thông trên đoạn đường này có vẻ chật chội, mà chiếc xe phía trước dừng ngay tại chổ quẹo phải không chịu đi khi mà đèn đã chuyển sang màu xanh rồi.
"tin tin." Bạo Tam Lập nhấn còi vài lần, nhưng mà thằng cha lái xe kia có vẻ giống như bị điếc, thậm chí không có ý cử động luôn, cũng khó trách, bây giờ đoạn đường này không có cảnh sát giao thông, hắn dừng ở đây, ai làm gì được hắn. Nhưng mà hắn dừng xích lên một chút, tránh khỏi cái đèn đỏ này, tránh khỏi ngã quẹo này, thì hắn muốn dừng xe hay ngồi xốc lọ trong ấy cũng chẳng ai ý kiến.
Bạo Tam Lập nhìn thời gian của đèn giao thông, còn khoảng 30 giây, mà đoạn đường này không có cầu vượt, cho nên dòng xe đi rất chậm, mà thời gian mỗi lần rất lâu.
Không còn cách nào, Bạo Tam Lập đành lái xe leo lên lề, muốn lách giữa khe hở của chiếc xe phía trước để mà đi.
Tuy rằng đã chạy rất chậm, nhưng mà khi Bạo Tam Lập lái xe qua, vẫn nghe một tiếng ầm, quay đầu nhìn lại thì thấy đuôi của chiếc Mec đã quẹt vào đầu xe kia.
Vốn, nếu chỉ là va quẹt nhẹ như vậy, thì cũng chẳng có gì để nói, chỉ là khi Bạo Tam Lập quẹo phải, thì có chiếc xe khác đang chạy đến, buộc lòng Bạo Tam Lập phải quẹo gấp vào lề, và vì thế kéo cái đuôi chiếc Mec va chạm mạnh vào đầu chiếc xe kia.
Cho nên, chuyện gì đến nó sẽ đến, cái đầu xe kia nó nát ra luôn.
Xảy ra chuyện, Bạo Tam Lập đành phải ngừng xe lại, xin lỗi nói với Dương Minh: "Dương ca, xin lỗi, gấp quá nên đã xảy ra chuyện, không ngờ càng sốt ruột thì càng rối"
"Vô phương" Dương Minh bây giờ còn có gì để nói? Dù sao Bạo Tam Lập cũng có lòng tốt mà, vì thế khẽ cười nói: "Xử lý trước rồi nói sau"
Lúc này, người lái xe kia đã đi xuống, đang ngồi xem xét cái đầu xe của mình.
"Tôi xuống xem một chút" Bạo Tam Lập gật đầu, đi xuống.
"A? Khoan đã, hình như người lái xe kia là bạn học sơ trung của tôi" Trương Tân nhìn thấy người lái xe có chút quen mắt, vì thế nói: "Chờ tôi cùng xuống rồi nói chuyện"
Nói xong, Trương Tân liền xuống xe với Bạo Tam Lập.
"Anh có biết lái xe không vậy? Mẹ nó, như vậy mà cũng qua được à?"
Thấy đối phương xuống xe, người lái xe cũng bắt đầu chỉ trích, bởi vì hắn thấy đối phương lái xe dỏm, nếu mà Bạo Tam Lập lái chiếc Mercedes Benz xịn của mình đến thì phỏng chừng hắn sẽ không dám có thái độ này. (Hình như ý của tác giả là xe xịn tính theo biển số xe thì phải)
"Viên Cương Nghị? Là cậu sao?" Trương Tân đi qua, nói lớn.
Người lái xe thấy có người kêu tên mình, vì thế ngẩng đâu lên, nghi hoặc một chút, liền lập tức nói: "À, là Trương Tân"
"Haha, thật là cậu" Trương Tân cao hứng nói: "Bữa họp lớp lần trước, cậu không đi, tôi còn tưởng cậu không ở Tùng Giang nữa chứ"
"Haizzz, tại bận quá" Viên Cương Nghị gật đầu, ra vẻ là một người bận rộn.
"Haha, cũng tốt, không ngờ lại gặp cậu ở đây, nếu đã là người quen, tôi thấy bỏ qua đi nha?" Trương Tân cũng đem hiểu biết giao thông ra nói: "Hơn nữa, cậu đậu xe như vậy là sai rồi, nếu chờ cảnh sát đến thì cậu cũng bị phạt"
"Trương Tân, cậu nói như vậy là không đúng rồi, chúng ta bạn là bạn, nhưng chuyện này là chuyện này. Chiếc xe này cũng đâu phải do cậu lái. Nếu là cậu lái thì không sao. Nhưng bây giờ người lái không phải là cậu, cho nên chuyện này cậu đừng động vào" Sắc mặt của Viên Cương Nghị trầm xuống, sau đó khoát tay nói với Trương Tân.
Trương Tân bị nói như vậy, nhất thời khó xử, vốn tưởng rằng mọi người là bạn học thời sơ trung, thì chuyện này coi như bỏ qua, nhưng không ngờ Viên Cương Nghị lại không nể mặt mình.
"Viên Cương Nghị, ý của cậu là sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu có thể đậu xe ở đây, cậu không có chút trách nhiệm?" Trương Tân bắt đầu tức giận nói.
"Xe của tôi đương nhiên là có thể đậu ở đây rồi" Viên Cương Nghị nói.
Sau đó, móc ra một tờ giấy, nói: "Nhìn cho rõ đi, đây là đặc quyền của xe tôi"
Trương Tân nhìn thoáng qua tờ giấy, trên mặt có viết: "Phóng viên tin tức, dừng xe tùy thời"
Trương Tân nh1u mày, không ngờ lại có đặc quyền này nữa. Bây giờ mấy cái loại đặc quyền này rất nhiều, có nhiều chiếc xe chỉ cần kẹp tờ giấy này vào cửa kính, là liền trở thành xe đặc biệt, và có thể hưởng đặc quyền giao thông.
Tạm thời không bàn đến tờ giấy của hắn là thật hay giả, cho dù là thật, cũng không phải để cho hắn tùy tiện sử dụng, phỏng chừng chỉ để dùng trong một số trường hợp thôi, chứ không có khuếch đại đặc quyền lên như vậy đâu.
Nếu không phải Dương Minh đang ở trên xe quan sát, thì Bạo Tam Lập thật sự muốn đạp thằng ngu ngốc này lọt bánh xe quá. Đối với Bạo Tam Lập, chỉ cần lên tiếng, xe kiểu như vậy không biết tự đưa đến cửa bao nhiêu chiếc.
"Nói đi, đền bao nhiêu?" Bạo Tam Lập cũng không muốn tốn thời gian với người như vậy, muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.
"Hắc hắc, vậy là anh bạn này biết đều, nhưng mà, nếu đã là bạn của Trương Tân, thì tôi cũng không ép anh, ba ngàn thôi, ý tứ một chút là được" Viên Cương Nghị nói.
Ba ngàn đồng? Bạo Tam Lập xém tí đã chết người, chiếc xe này chẳng đáng giá bao nhiêu, nước sơn càng chẳng đáng kể, đem vào trong xưởng phun sơn cùng lắm thì chỉ vài chục động, thật sự là biết nói đùa.
Sắc mặt của Trương Tân cũng biến đổi: "Viên Cương Nghị, đừng nói giỡn"
"Cho mày năm trăm" Bạo Tam Lập nhìn vết xước, trong lòng đánh giá một chút, nếu đưa năm trăm cũng không nhiều.
"Mày đang bố thí hả?" Viên Cương Nghị nghe xong, nhíu mày nói với Bạo Tam Lập: "Tao nói cho mày biết, lấy của mày ba ngàn là đã nể mặt Trương Tân lắm rồi, nếu không, hôm nay mày đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây, tin không?"
Bạo Tam Lập đã nhịn hết mức rồi, bây giờ đã muốn bùng nổ, vả lại hắn cũng rất nóng tính, bây giờ chịu thương lượng với người này, thứ nhất vì người này là bạn học sơ trung của Trương Tân, thứ hai là Dương Minh đang có việc gấp, hắn không muốn làm chậm trễ thời gian ở đây.
Nhưng mà có một số việc cũng không nên ép người quá đáng! Cho năm trăm đã là nhịn lắm rồi." Tao không tin!" Bạo Tam Lập cười hỏi ngược lại: "Cho mày năm trăm mày không cần, được, vậy hôm nay tao không cho mày một cắc, tao xem mày làm gì được tao?"
"Được là mày nói đó, mày chờ đi!" Viên Cương Nghị nói xong liền móc điện thoại ra, bấm một dãy số, nói nói mấy câu, sau đó cúp điện thoại nói: "Có năng lực thì chờ mười phút đi"
Nói xong, Viên Cương Nghị liền nhảy lên xe, vì sợ Bạo Tam Lập lái xe bỏ chạy, cho nên trực tiếp lái chiếc xe của mình chặn ngang đầu của xe Bạo Tam Lập, như vậy, cho dù Bạo Tam Lập muốn chạy, thì cũng sẽ tốn rất nhiều sức. Sau khi làm xong, Viên Cương Nghị nhàn nhã ngồi trong xe, mở radio lên nghe nhạc.
"Trương ca, chúng ta lên xe" Bạo Tam Lập lạnh lùng nhìn Viên Cương Nghị một cái, sau đó nói với Trương Tân." Dương ca, vừa rồi." Sau khi lên xe, Bạo Tam Lập liền muốn mở miệng giải thích, nhưng Dương Minh đã cười khoát tay nói: "Không cần phải nói, tôi ở trên xe thấy rõ rồi, muốn làm thế nào thì làm đi. Có đôi khi loại người như vậy không chấn chỉnh một chút, thì người ta sẽ không biết điều đâu"
Thật ra thì Dương Minh muốn mượn cơ hội này để phô trương một ít thực lực của mình tại Tùng Giang, việc này cũng không thể gạt được Trương Tân. Nếu đã quyết định nói cho hắn biết, thì cũng nên báo trước một tiếng.
Bạo Tam Lập lập tức hiểu ý của Dương Minh, thì ra là Dương Minh cũng khó chịu với tên Viên Cương Nghị kia, muốn dạy dỗ hắn một chút, Bạo Tam Lập liền gật đầu, móc điện thoại ra gọi.
"Lão đại, Viên Cương Nghị hình như đã gọi người, chúng ta." Trương Tân không biết thân phận của Bạo Tam Lập, cho nên lo lắng nói.
"Không sao cả, hắn gọi người, chúng ta không biết gọi sao?" Dương Minh cười nói: "Đợi lát nữa xem kịch vi đi, nhưng mà, ta sẽ không nể mặt thằng bạn sơ trung của mày đâu"
Không nói thì thôi, nhắc đến là thấy giận, Trương Tân tức giận mắng: "Mặt mũi? Mẹ kiếp, cái thá gì chứ, có thằng bạn học như vậy, thật sự đáng giận"
Không lâu sau khi Viên Cương Nghị gọi điện thoại, có bốn năm tên lưu manh đến, Viên Cương Nghị nhìn thấy chúng, liền vội vàng xuống xe, đi lại nói chuyện với một người có vẻ giống đại ca: "Quá ca, ở dây, xe của em bị bọn chúng làm trầy, đám người đó còn hâm dọa em, anh xem xem"
"Ồ? Xe nào?" Người được gọi là Quá ca ngẩng đầu lên nhìn, liền chỉ vào chiếc Mecs dởm của Bạo Tam Lập, nói: "Chính là chiếc đó?"" Đúng vậy, chính nó!" Viên Cương Nghị gật đầu.
Quá ca vung tay lên, cùng mấy thằng loi choi sau lưng đi lại, sau đó vươn tay lên, gõ mạnh vào cửa kính xe: "Người bên trong xe, xuống nhanh, nhanh lên!"
Bạo Tam Lập nhìn về phía Dương Minh, thấy Dương Minh gật đầu, mới cau mày mở cửa xe nói: "Bọn mày ở khu nào?"
Bạo Tam Lập không xác định được mấy tên lưu manh này có nhận ra mình hay không, bởi vì Bạo Tam Lập chỉ quản lý lão đại của chúng mà thôi, cho nên liền trực tiếp hỏi là ở khu nào.
Bạo Tam Lập không biết chúng, nhưng không có nghĩa là chúng không biết Bạo Tam Lập, Quá ca thấy cửa xe mở ra, đang muốn bắt người, nhưng nhìn thấy lão đại của lão đại của lão đại nhô đầu ra, nhất thời bị dọa không nhẹ, ngơ ngác không biết nên làm thế nào.