Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 884: Ý nghĩa của bó hoa



"Con bé này, còn có mặt mũi hỏi chị ư?" Lưu Đình nói: "Em có bạn trai từ bao giờ cũng không nói với chị. Chị phải nói cho em ư?"

"Em." Trần Mộng Nghiên không còn gì để nói. Nàng trước đó cũng không nói bạn trai với Lưu Đình mà. Mặc dù hai người thường xuyên gọi điện cho nhau, chẳng qua chủ yếu là nói về tình hình gần đây chứ không nhắc về chuyện tình cảm.

"Chị không nói cho em là cảm thấy trong mấy chị em thì em phát dục muộn nhất, ai nghĩ em mới năm đầu đã có bạn trai? Hay là hồi cấp ba đã có?" Lưu Đình nhìn chằm chằm Trần Mộng Nghiên mà trêu chọc.

Mộng Nghiên bị Lưu Đình nói vậy không khỏi đỏ mặt. nàng nghĩ đến năm lớp 12 giúp Dương Minh ở trong rạp, hai người coi như đã là. Vì vậy bị Lưu Đình nói trúng tim đen, Mộng Nghiên lại không giỏi nói dối nên rất xấu hổ.

"Sao? Bị chị nói trúng rồi hả? " Lưu Đình thấy Mộng Nghiên như vậy không khỏi ngẩn ra một chút. Lưu Đình vốn chỉ nói đùa nhưng không ngờ Mộng Nghiên lại xấu hổ như vậy.

"Đâu có, em và anh ấy vào đại học mới xác định quan hệ" Trần Mộng Nghiên cố tìm lý do để mình không phải là" yêu sớm"

"Vậy có nghĩa là trước đó rất mập mờ" Lưu Đình cười ha hả.

"Không có, quan hệ bọn em rất thuần khiết" Mộng Nghiên rất xấu hổ.

"Chị hiểu, chị hiểu." Lưu Đình vẫn không nhịn được mà cười.

"Thế thì sao nào?" Trần Mộng Nghiên bị Lưu Đình trêu nên tức, vì thế không thèm để ý. Mình yêu sớm thì sao chứ?

"Thì có sao đâu?" Lưu Đình mở to mắt nói: "Chị cũng có nói gì đâu?"

"Được rồi, Tam tỷ, chị trêu em" Trần Mộng Nghiên thấy Lưu Đình như vậy liền biết mình bị trêu. Nàng tức giận muốn đánh Lưu Đình.

"Được rồi, đừng làm loạn nữa" Lưu Đình thấy Trần Mộng Nghiên tức rồi nên vội vàng nói: "Chị chỉ nói đùa với em thôi mà. Lát nữa bạn trai Tam tỷ đến thì giới thiệu cho Mộng Nghiên"

"Được đó, em nhất định phải xem anh ta có xứng với Tam tỷ không?" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói.

"Bạn trai của chị rất bình thường, không đẹp trai. Chẳng qua chị cũng không phải mỹ nữ quá mà, tốt với chị là được" Lưu Đình cười nói: "Nhưng lát nữa chị phải cẩn thận kiểm tra bạn trai của em mới được, xem hắn có tốt không mà tán được Mộng Nghiên nhà ta. Mộng Nghiên, nếu bình thường thì chị không cho hắn ta mặt mũi đâu"

"Anh ấy. rất xuất sắc, cùng học đại học với em" Trần Mộng Nghiên tự nhiên cảm thấy Dương Minh là ưu tú nhất. Nàng không thể nói Dương Minh trước đây là vua đánh nhau mà.

"Trong mắt người yêu thì đối phương là xuất sắc nhất. Em nói vô dụng, lát nữa để chị quan sát. Nếu mà không được thì đừng trách chị nói chuyện không dễ nghe" Lưu Đình thẳng thắn nói.

Dương Minh vốn không muốn tham gia họp lớp của Trần Mộng Nghiên. Nhưng nếu Trần Mộng Nghiên gọi hắn đi, hơn nữa có bạn của nàng ở đó thì nếu hắn không đi thì Trần Mộng Nghiên sẽ mất mặt.

Dương Minh lái xe về nhà tắm một chút. Bảo vệ lần này đã nhận ra Dương Minh, nhận ra xe của Dương Minh. Biển số xe này quá nổi mà B88B88.

Biển số xe này trước khi Dương Minh đi Macao thì không có, sau khi về Tùng Giang thì Bạo Tam Lập mới lấy được. Lúc trước xe vẫn chỉ đeo biển tạm thời, Bạo Tam Lập bỏ ra chút tiền mua lấy biển số xe này cho Dương Minh.

Dương Minh cảm thấy xe này hơi nổi, chẳng qua hắn cũng biết đây là ý tốt của Bạo Tam Lập. Vì thế hắn không nói gì. Nổi thì nổi, chờ sau này đổi xe khác là được, xe này để ở tập đoàn Danh Dương đi. Sau này khi tiếp đón khách quan trọng cũng thể hiện rõ thực lực của công ty mà.

Dương Minh do dự nếu đi họp lớp với Trần Mộng Nghiên thì không nên mặc quá tùy tiện. Chẳng qua cũng không thể mặc quá nghiêm chỉnh, dù sao đây cũng không phải là buổi tiệc của công ty mà.

Cho nên Dương Minh quyết định mặc một bộ jacket bình thường, làm cho mình là một sinh viên đầy sức sống. Mấy bộ véc mặc ở các buổi này rất dễ khiến người ta cho rằng hắn đang ra vẻ.

Tắm rửa xong, Dương Minh đi xuống lầu lái xe chạy đến nhà Trần Mộng Nghiên. Chẳng qua đi được một nửa, hắn cảm thấy có bạn của Mộng Nghiên ở đó thì phải thể hiện một chút.

Các cô gái đều rất thích mặt mũi. Dù mày ở sau lưng làm gì không biết, nhưng trước mặt phải dịu dàng. Việc này Dương Minh hiểu rõ.

Không nên trêu chọc cô nàng này, nếu không dừng hy vọng nàng lên giường với hắn.

Dương Minh liền chạy đến cửa hàng hoa.

Cửa hàng hoa này là nơi mà lần trước Dương Minh mua tặng Tôn Khiết. Khi Dương Minh đi vào, nhân viên bán hàng nhận ra hắn và nói: "Quý khách, anh lại tới"

"Ừ" Dương Minh gật đầu. Hắn không khỏi bội phục trí nhớ của cô bé này.

"Lần này anh đến mau hoa hay là muốn dùng dịch vụ tặng hoa?" nhân viên bán hàng thấy Dương Minh không nói gì liền hỏi.

Thực ra Dương Minh lúc này đang nhìn hoa hồng, hắn xem nên mua cho Trần Mộng Nghiên mấy bông. Dương Minh cũng không mấy khi mua hoa nên không biết mua bao nhiêu bông.

"Mua hoa hồng, tôi muốn tặng bạn gái thì tặng mấy bông là thích hợp nhất" Dương Minh hỏi.

Bình thường đều là 11 bông hoặc 99 bông" nhân viên bán hàng giải thích.

"
11 bông và 99 bông, có nghĩa gì?" Dương Minh hỏi.

"
11 bông đại biểu cho yêu nhất, anh chỉ quan tâm một mình em. Mà 99 bông đại biểu cho tình yêu vĩnh hằng" nhân viên bán hàng giải thích.

Anh chỉ yêu mình em? Dương Minh cười khổ một tiếng. Cho dù hắn nói như vậy, Mộng Nghiên cũng không tin. Hắn tặng như vậy không biết chừng làm nàng tức. Về phần 99 bông thì ổn đó, tình yêu vĩnh hằng không phải điều Dương Minh hy vọng sao? Vì vậy Dương Minh nói: "
Như vậy gói 99 bông cho tôi"

"
Vâng, anh chờ chút" nhân viên bán hàng nói xong liền vội vàng đi gói cho Dương Minh. Mỗi ngày đều làm chuyện như thế này nên không lâu sau đã có bó hoa tặng cho Dương Minh.

Khi Dương Minh đi trả tiền liền suy nghĩ một chút: "
Lần trước tặng hoa thì cứ tiếp tục, tôi trả thêm tiền"

"
Vâng" nhân viên bán hàng gật đầu nói: "Đúng, lần trước người khách kia cùng đặt hoa với anh đã đến hạn. Anh xem có nên thông báo cho anh ta giúp tôi không?"

"
" Dương Minh lúc này mới nhớ đến Lý Nhất Tầm cũng mua hoa tặng Vương Tiếu Yên khi đó. Hắn do dự một chút rồi quyết định trả luôn tiền: "Bao tiền, tôi trả luôn"

"
Vâng, em tính đã" nhân viên bán hàng nói: "Đúng rồi, nội dung thiệp sắp dùng hết, anh xem"

"
Ồ, thiếp không cần dùng, cứ tặng luôn là được" Dương Minh cảm thấy quan hệ giữa hắn và Tôn Khiết bây giờ đã không cần viết thiếp nữa.

Thanh toán tiền, Dương Minh ôm bó hoa hồng chạy đến nhà Trần Mộng Nghiên. Đi ngang qua hàng rửa xe, Dương Minh chạy vào rửa một chút.

Trên đường hắn nhận được điện chảo Mộng Nghiên: "
Dương Minh, anh đến chưa thế?"

"
Ừ, anh đang trên đường, sốt ruột à?" Dương Minh vốn đã đến được nhà Trần Mộng Nghiên nhưng vì đi mua hoa và rửa xe nên chậm.

"
Không phải, bạn trai của Tam tỷ đã đến. Em và Lưu Đình chuẩn bị xuống. Em ở dưới lầu đợi anh" Trần Mộng Nghiên giải thích.

"
Ừ, anh lập tức tới, đợi anh một chút" Dương Minh vừa nói liền tăng tốc xe, chẳng qua trong nội thành muốn mau hơn cũng chẳng được bao nhiêu.

Lưu Đình nhận được điện thoại của bạn trai là Lưu Bảo Cường gọi tới. Lưu Bảo Cường nói đã đến dưới khu nhà Trần Mộng Nghiên. Lưu Đình không gọi Lưu Bảo Cường lên lầu. Cô là nữ sinh nên đến nhà Trần Mộng Nghiên thì không sao, nhưng Lưu Bảo Cường lên nhà Trần Mộng Nghiên thì không ổn. Vì thế Lưu Đình và Trần Mộng Nghiên cùng đi xuống.

Lưu Bảo Cường quả nhiên như lời Lưu Đình, trông khá bình thường, mặt tròn khá thân thiện. Thấy Lưu Đình và Trần Mộng Nghiên đi tới, Lưu Bảo Cường vội vàng ra ngoài xe rồi nói: "
Đình Đình"

"
Tiểu Cường, đây là cô em tốt của em hồi cấp 2 – Trần Mộng Nghiên. Trước kia đã nói với anh. Anh cũng thấy ảnh cô ấy ở nhà em rồi. Sao, đẹp không?" Lưu Đình giới thiệu Trần Mộng Nghiên với Lưu Bảo Cường.

"
Chào em" Lưu Bảo Cường ngại ngùng đưa tay ra, chẳng qua đột nhiên nhớ tới mình bắt tay một cô gái xa lạ rất không lễ phép, vì thế thu lại rồi lùng túng nói: "Anh là bạn trai kiêm lái xe và vệ sĩ của Đình Đình. Anh tên Lưu Bảo Cường, gọi anh là Tiểu Cường"

Trần Mộng Nghiên thấy Lưu Bảo Cường như vậy không khỏi buồn cười. Người này nói chuyện thật buồn cười, lái xe kiêm vệ sĩ. Hì hì, xem ra bạn trai của Lưu Đình rất được.