"Tiểu Cường, em nói với anh đó. Quan hệ giữa em và Mộng Nghiên rất tốt. Cô ấy mà không hài lòng với anh là hai ta lập tức chia tay" Lưu Đình dọa Lưu Bảo Cường.
"Hả?" Lưu Bảo Cường ngẩn ra rồi đáng thương nhìn Trần Mộng Nghiên. Hắn rất yêu Lưu Đình, sợ Lưu Đình vì vậy mà bỏ hắn.
Ở trong trường có không ít người theo đuổi Lưu Đình. Lưu Đình ở trong khoa cũng là người đẹp, đương nhiên phải so sánh với ai mới được. Ở trường đại học của Lưu Bảo Cường thì Lưu Đình là hoa khôi trong khoa không hề quá đáng.
Hơn nữa gần đây có hai thằng nhà giàu điều kiện tốt hơn Lưu Bảo Cường nhiều, bọn họ đang theo đuổi Lưu Đình. Lưu Bảo Cường sợ Lưu Đình không chịu được đạn bọc đường tấn công mà chia tay hắn.
"Em cảm thấy anh rể rất tốt. Tam tỷ, chị sau này hưởng phúc rồi" Trần Mộng Nghiên thấy Lưu Bảo Cường như vậy liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không thể làm khó hắn. Vì thế nói câu này khiến Lưu Bảo Cường vui vẻ.
"Hừ, nếu Mộng Nghiên nói anh được thì em kiểm tra anh một thời gian. Lúc đó phải xem tâm trạng của em đó" Lưu Đình trừng mắt nhìn Lưu Bảo Cường.
Lưu Bảo Cường thở phào nhẹ nhõm rồi cảm kích nhìn Trần Mộng Nghiên. Gia đình Lưu Bảo Cường thực ra không sai, bố là lãnh đạo của một công ty, mẹ mở một quán ăn nên điều kiện gia đình cũng ổn.
Hắn còn có một chiếc xe Santana 2000, ở trường cũng là một kẻ khiến các nữ sinh chú ý. Nhưng hai tên theo đuổi Lưu Đình còn có điều kiện tốt hơn hắn, nhà có tiền tốt hơn hắn. Xe cũng là xe BMW và Honda Accord.
Nhưng có lẽ bởi vì hắn thành thật, không ra vẻ ta đây như đám thiếu gia đó nên Lưu Đình mới lựa chọn hắn. Cho nên Lưu Bảo Cường cảm thấy rất may mắn.
"Ngoài lạnh lắm, hay là vào xe chờ chút" Lưu Bảo Cường biết Lưu Đình và Trần Mộng Nghiên đang đợi bạn trai của Trần Mộng Nghiên. Nhưng bây giờ đang là mùa đông nếu đứng ngoài sẽ lạnh. Lưu Bảo Cường sợ Lưu Đình bị cảm.
"Vâng, cũng được" Lưu Đình gật đầu kéo Trần Mộng Nghiên lên ghế sau xe Lưu Bảo Cường.
Lên xe, Lưu Bảo Cường bật điều hòa, chỗ ngồi cạnh hắn còn có một đóa hoa hồng. Lưu Bảo Cường đưa cho Lưu Đình rồi nói: "Đình Đình, tặng em"
Mặc dù Lưu Đình nói kiểm tra gì gì đó nhưng về cơ bản cô đã chấp nhận Lưu Bảo Cường. Nếu như không thích thì sao ở bên hắn lâu như vậy. Lúc này Lưu Bảo Cường tặng hoa cho cô trước mặt Trần Mộng Nghiên, Lưu Đình rất vui vẻ. Cầm lấy đóa hoa bỏ sang bên, nhưng ngoài miệng Lưu Đình lại nói: "Phí tiền, sau này phải theo anh cả đời thì tài sản cũng bị anh phá hết"
Nghe Lưu Đình nói muốn ở bên mình cả đời, Lưu Bảo Cường lập tức cười hạnh phúc.
"Tam tỷ, một bó hoa đáng bao tiền chứ, sao có thể nói như vậy. Anh rể lãng mạn như vậy mà chị còn không thấy đủ ư?" Trần Mộng Nghiên ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng đang nghĩ không biết lát nữa Dương Minh có tặng hoa mình không?
Lưu Đình làm sao không nghĩ như vậy, chỉ là cô không muốn khen Lưu Bảo Cường mà thôi.
"Ừ, đúng rồi, Mộng Nghiên, bạn trai em cũng có xe chứ?" Lưu Đình hỏi câu này không phải có ý khoe khoang Lưu Bảo Cường có xe, chỉ là lo lắng cho hạnh phúc của Trần Mộng Nghiên mà thôi.
Tuy nói tìm bạn trai cũng không phải tìm người có tiền, nhưng ít nhất cũng phải suy nghĩ chứ? Nếu nghèo thì cho dù có yêu cũng không quá hạnh phúc, đây là tín niệm của Lưu Đình.
Chẳng qua may mắn chính là cô tìm được một người đàn ông coi như đủ các tiêu chuẩn. Chẳng những không ra vẻ ta đây như đám thiếu gia nhà giàu, hơn nữa cũng rất tốt với cô.
"Có" Trần Mộng Nghiên gật đầu nhưng không biết tại sao Lưu Đình hỏi thế: "Sao vậy chị?"
"Không có gì, chị chỉ cảm thấy Mộng Nghiên tìm bạn trai phải cao hơn chị. Nếu không chị cũng cảm thấy hối tiếc cho em" Lưu Đình nói.
Trần Mộng Nghiên cười nói: "Chị, em đâu tốt như chị nói? Giống như em cao lắm vậy?"
"Vốn là vậy mà. Công cháu của chúng ta năm đó hàng vạn người si mê" Lưu Đình nói: "Em quên à, năm đó Lý Nhất Tầm và Hồng Khải Đương lớp mình vẫn theo đuổi em sao?"
Trần Mộng Nghiên đỏ mặt nói: "Chị đừng nói linh tinh, em không nhớ"
Đang khi mấy người nói chuyện thì Dương Minh đã lái xe đến khu nhà Trần Mộng Nghiên. Hắn đi qua xe Santana của Lưu Bảo Cường rồi dừng lại cạnh bồn hoa không xa.
"Ngất mất. Mộng Nghiên, khu nhà em có ai ghê thế? Biển số xe kinh thật" Lưu Đình vô ý nhìn biển số xe BMW X5 trước mặt, không khỏi thở dài nói.
Trần Mộng Nghiên ngẩn ra. Nàng vừa nãy cũng thấy xe BMW X5 đi qua bên cạnh. Nàng vốn cho rằng đó là xe của Dương Minh, nhưng nghe Lưu Đình nói biển số xe liền xem một chút. nàng lại không dám xác định. Xe của Dương Minh vẫn chưa có biển mà.
Nhưng không lâu sau điện thoại di động của Trần Mộng Nghiên vang lên, nhìn thì thấy là Dương Minh gọi.
"Dương Minh? Anh đâu thế?" Mộng Nghiên nghe điện rồi nói.
"Anh ở dưới sân, không thấy em đâu cả?"
"Xe BMW ở dưới sân là của anh?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Là của anh, em ở đâu?" Dương Minh nói.
"Bọn em ở trong xe phía sau đó" Trần Mộng Nghiên đúng là toát mồ hôi. Không ngờ nhân vật mà Lưu Đình nói lại là Dương Minh. Nàng có chút tức giận, lấy biển số sao không nói với mình? Vừa nãy Lưu Đình hỏi nàng, nàng không nói, không biết Lưu Đình có nghĩ nàng trêu đùa không?
Trần Mộng Nghiên dập máy thì thấy Dương Minh cầm một bó hoa hồng từ trên xe đi xuống. Thấy Dương Minh cầm bó hoa trong tay, Trần Mộng Nghiên liền vui vẻ. Nàng vốn định mắng Dương Minh, bây giờ lại quên điều này rồi.
Chẳng qua sau khi mở cửa xe, Trần Mộng Nghiên vẫn cau mày nói: "Xe anh có biển từ bao giờ vậy? Lại còn biển đẹp như thế?"
Dương Minh kinh ngạc rồi cười khổ một tiếng. Hắn đâu muốn như vậy. Nhưng đây là biển Bạo Tam Lập gắn vào mà. Hắn không thể tháo biển xuống mà?
"Mấy hôm trước anh không phải đi Macao sao. Xe anh để ở chỗ bạn, anh ta thật quá đáng lấy biển này cho anh" Dương Minh giả vờ đáng thương trước mặt Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười nói: "Biển số xe này sợ rằng tốn khá nhiều tiền. Anh đừng nói bạn anh như vậy"
Lưu Đình vốn chỉ biết Trần Mộng Nghiên không thích khoe khoang cho nên cũng không nghĩ Trần Mộng Nghiên không nói người đi chiếc xe BMW kia là bạn trai của cô, Lưu Đình không nghĩ là Mộng Nghiên trêu mình. Bây giờ thấy Trần Mộng Nghiên hỏi tội Dương Minh về chuyện này, mà Dương Minh cầm bó hoa trông rất tội nghiệp, Lưu Đình cười hì hì.
Chẳng qua Lưu Đình lại có chút tò mò. Bạn trai Trần Mộng Nghiên có thân phận gì chứ? Đi xe BMWX5, bạn giúp hắn đeo biển đẹp như vậy còn nói người ta quá đáng. Từ điểm này có thể thấy bạn trai của Trần Mộng Nghiên không thích biển số xe này, cũng không cảm thấy biển số này đẹp gì cả. Nói cách khác, hắn trên cơ bản không cần dùng biển số xe này chứng minh thân phận của mình.
Mà Trần Mộng Nghiên không ngờ còn tức như vậy. Lưu Đình lắc đầu. mấy hôm trước có một tên trong khoa theo đuổi mình lái chiếc xe BMWX3, có biển số với hai số 3 ở đuôi đã rất khoe khoang rồi.
"Mộng Nghiên, em đừng trách cậu ấy. Em nhìn em rể đẹp trai cầm hoa tặng em, lại bị em mắng nên như vậy đó" Lưu Đình rất ấn tượng với Dương Minh, cảm thấy người này nhất định có gia cảnh hơn Lưu Bảo Cường nhiều, nhưng không hề ra vẻ ta đây như đám thiếu gia bình thường.
Trần Mộng Nghiên cũng hiểu mình làm như vậy là không cho Dương Minh mặt mũi. Vì thế nàng cười cười đoạt lấy bó hoa trong tay Dương Minh, ngọt ngào nói: "Anh lần sau có chuyện gì phải nói hết với em đó"
"Anh nghĩ chuyện nhỏ này không cần nói"
"Dù việc to hay nhỏ đều không được giấu. Nếu không, hừ hừ, anh biết." Trần Mộng Nghiên tất nhiên muốn nói anh lừa cô nào vào cửa em sẽ không gật đầu? Chẳng qua chuyện này không thể nói trước mặt Lưu Đình.
"Được rồi, anh biết rồi. Lần sau anh trước khi đi Wc cũng nói với em" Dương Minh cười nói.
"Em rể, giới thiệu một chút chứ?" Lưu Đình thấy Trần Mộng Nghiên hà khắc với Dương Minh như vậy liền vội vàng giải vây.
Lưu Đình thầm nghĩ đúng là con gái. Vừa nãy cô ả còn nói giúp Lưu Bảo Cường hộ mình, bây giờ đến lượt cô ả không giống như vậy sao?
"Dương Minh, mình và Mộng Nghiên là bạn học hồi cấp hai. Bây giờ cùng học trường đại học" Dương Minh mỉm cười đưa tay ra.
"Lưu Đình, Tam tỷ của Mộng Nghiên. Vừa nãy chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại" Lưu Đình bắt tay Dương Minh rồi nói: "Cậu rất được, xem như không làm mất mặt công chúa chúng tôi"