Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 899: Bọn họ là hảo hán Lương Sơn



Bạo Tam Lập nhận được tin nhắn của Dương Minh, liền triệu tập mọi người lại, an toàn của ông chủ bị uy hiếp, Bạo Tam Lập làm sao mà không sốt ruột được? Chẳng qua trong tin nhắn của Dương Minh có ghi rằng hắn đừng có đi!

Dù sao Bạo Tam Lập bây giờ cũng là tổng giám đốc công ty bảo an, cũng có thể coi là một nhân vật có uy tín trong xã hội, loại chuyện đánh đánh giết giết này đừng lộ mặt thì tốt hơn.

Chẳng qua, không lộ mặt thì không lộ mặt, nhưng công việc thì vẫn muốn làm tốt, Bạo Tam Lập tìm đến vài thằng đệ đắc lực nhất, hỏi xem chuyện này nên giao cho ai làm là tốt nhất.

Sau đó được một người nhắc nhở, Bạo Tam Lập mới nhớ ra có một người tên là Trương Phún Bạch từ trong Tiên Nhân ra, lúc ấy bởi vì làm việc không tốt nên đã bị ông chủ của Tiên Nhân đuổi đi, trong lúc buồn bực thất bại đã gia nhập vào công ty bảo an Danh Dương, bây giờ đang là rất tốt, có thể nói cũng là nhân vật của một khu vực.

Kêu hắn đi làm chuyện này là không gì tốt hơn, vốn Trương Phún Bạch đã quen thuộc địa hình, ngoài ra còn có ân oán với cái khu Tiên Nhân này nữa! Vì thế, nghĩ đến đây, Bạo Tam Lập liền gọi điện cho Trương Phún Bạch, Trương Phún Bạch nhận được điện thoại của Bạo Tam Lập xong, liền không nhận triệu tập anh em, hướng về làng du lịch Tiên Nhân.

Sau khi làm việc cho công ty, địa vị càng cao, biết được càng nhiều thứ, lúc Trương Phún Bạch biết Bạo Tam Lập rất kính sợ Dương Minh, hắn thầm nghĩ may mắn, lúc trước mình trêu chọc Dương Minh mà vẫn còn có thể sống tốt đến bây giờ!

Cho nên, Trương Phún Bạch biết lần này là Dương Minh yêu cầu hỗ trợ, lập tức vô cùng lo lắng và mang theo một đám người chạy đến Tiên Nhân. Bảng số xe đã được đổi giả hết rồi, cho nên cứ phóng như điên, đèn đỏ một chiều lấn tuyến gì cứ bang hết, cho nên đã đến sớm hơn đám người của Ngụy Tiến.

Khi Dương Minh thấy đám người này đến, đầu tiên là không khỏi sửng sốt, không ngờ đám người của Ngụy Tiến lại đến nhanh như vậy, nhưng mà, khi nhìn rõ lại, liền cảm thấy an tâm, vả lại nghe Trương Phún Bạch nói câu kia, lại cảm thấy rất buồn cười, sao có cảm giác giống như đại hán gian Hồ Hán Tam nói quá vậy?

"Yên tâm đi, không phải người của Ngụy Tiến đâu" Dương Minh vỗ vỗ vai của Lưu Bảo Cường, cười nói.

"Đó là?" Nghe thấy không phải người của Ngụy Tiến, Lưu Bảo Cường cũng yên tâm hơn, chẳng qua lại có chút nghi hoặc, làm sao Dương Minh biết? Hơn nữa, một đám người đằng đằng sát khí như vậy, làm sao mà không làm cho người ta sợ được chứ?

"Haha, là một đám hảo hán của Lương Sơn đấy, biết Ngụy Tiến muốn đối phó với chúng ta, liền đến đễ hỗ trợ" Dương Minh cười nói.

"Hảo hán Lương Sơn?" Lưu Bảo Cường cảm thấy khó tin: "Không phải xã hội đen sao. những người này là cậu tìm đến?" Sau một hồi, Lưu Bảo Cường rốt cục đã rõ ràng, những người này đều là do Dương Minh gọi đến.

Dương Minh đương nhiên sẽ không thừa nhận mình có liên quan hay dính dáng đến cái gì gọi là xã hội đen cả, càng không muốn nói cho bọn họ biết đám người này thật chất là xã hội đen, nghe Lưu Bảo Cường nói xong, Dương Minh cười nói: "Đương nhiên không phải, những người này đều là người của công ty bảo an thôi, nghe tin chủ gặp nguy, bọn ho đương nhiên sẽ chạy đến giúp!"

Một câu nói của Dương Minh đã làm thân phận của đám người Trương Phún Bạch từ hắc đạo trở thành bạch đạo, từ xã hội đen trở thành người của công ty bảo an! Lưu Bảo Cường đương nhiên không nghi ngờ gì, nhất là khi đoán được trong nhà Dương Minh rất có tiền, liền cảm thấy rất đương nhiên! Người giàu có mời bảo vệ đến, đây tựa hồ cũng là một chuyện bình thường như cơm sườn.

Trần Mộng Nghiên vốn định chất vấn Dương Minh là kiếm đâu ra những người nhìn chẳng lương thiện một chút nào hết vậy, nhưng khi nghe Dương Minh giải thích xong, cũng yên tâm lại. Thì ra là bảo vệ, diện mạo hung dữ là đương nhiên rồi, nếu không thì sẽ không có tác dụng làm cho người ta sợ.

Đang nói chuyện thì Trương Phún Bạch cũng đã nhìn thấy Dương Minh, bước nhanh lại trước mặt Dương Minh nói: "Dương ca! Tôi không đến muộn chứ?"

"Không có, người của Ngụy Tiến còn chưa đến, các người chờ chúng ở đây đi, chúng tôi đi trươc, thay tôi cản họ lại" Dương Minh lại làm trò trước mặt Trần Mộng Nghiên, hắn không nói rằng" Đập chết mẹ bọn nó cho tao", nhưng mà cũng đã nháy mắt với Trương Phún Bạch, tin rằng hắn ta có thể hiểu ý mình.

"Yên tâm đi Dương ca! Giao cho tôi!" Trương Phún Bạch làm sao mà không hiểu ý của Dương Minh được? Suy nghĩ đi, sống nhờ quan sát sắc mặt của người khác, thì làm sao mà không hiểu được?

"Ừ, vậy chúng tôi đi trước" Dương Minh nói xong, liền kéo tay Trần Mộng Nghiên đi ra bãi xe, Dương Minh cũng sợ đám người của Ngụy Tiến đến nhanh, làm cho Trần Mộng Nghiên thấy được cảnh đầu rơi máu chảy.

Lưu Bảo Cường cũng không muốn ở lại, dù sao lỡ như đám người của Dương Minh không cản được đám người của Ngụy Tiến thì bỏ mẹ.

Lưu Bảo Cường cũng biết được chút chút về Ngụy Tiến, cha già của hắn là ông chủ công ty bất động sản, dưới trướng có nuôi thêm phần tử xã hội đen, rất hoàng hành ngang ngược, mà đánh nhau cũng rất tàn nhẫn.

Chu Tiểu Minh nhận được điện thoại của Ngụy Tiến, kêu hắn nhanh đến Tiên Nhân để dạy dỗ vài người. Vốn, bình thường Chu Tiểu Minh không phải là loại người hành động thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng mà, người gọi đến là con traii độc nhất của Ngụy Tổng, cho nên Chu Tiểu Minh không có khả năng mặc kệ!

Hơn nữa, Chu Tiểu Minh còn là một người rất giỏi luồn cúi, hắn biết Ngụy Đức Khang rất yêu thương thằng con này, cho nên nếu làm cho Ngụy Tiến vui, thì sẽ chiếm được sự ưu ái của Ngụy Đức Khang, và một bước lên trời.

Vì thế, Chu Tiểu Minh không nghĩ nhiều, mang theo Trịnh Lư Tử, Ngưu Tiểu Ba còn có một vài người khác vội vã chạy đến khu du lịch Tiên Nhân.

Trước đó Chu Tiểu Minh cũng đã có chuyện tại trường đua, vô duyên vô cớ tốn hơn mười ngàn đồng, làm cho hắn rất đau lòng! Đó cũng là nguyên nhân khiến cho hắn đáp ứng Ngụy Tiến mà không do dự.

Với sự hiểu biết của hắn về Ngụy Tiến thì Ngụy thiếu gia chẳng bao giờ keo kiệt với đàn em cả, cho nên nếu mình đi chuyến này, ít nhất cũng có thể được mười ngàn đồng tiền thù lao, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng cũng có thể bù lỗ một chút tổn thất cho mình.

Chu Tiểu Minh lái chiếc xe bình thường của mình, sau lưng còn có một chiếc xe khách, chiếc xe khách này đã hết hạn đăng kí nên bị vứt bỏ, và được đám người này dùng để chuyên chở.

Chẳng qua, Chu Tiểu Minh không có được năng lực như Trương Phún Bạch, không dám tùy tiện đổi bảng số xe, vì thế chỉ có thể chấp hành quy tắc giao thông, cho nên đã đến trễ hơn đám người của Trương Phún Bạch mười phút.

Mà lúc này, đám người của Dương Minh đã đi khỏi nói Tây Tinh từ lâu rồi.

Trương Phún Bạch nhìn thấy có một chiếc xe hơi cùng với một chiếc xe khách đến, liền đoán rằng đây chính là người do tên Ngụy Tiến kêu đến.

Vì thế, Trương Phún Bạch vung tay lên, trực tiếp bao vây chiếc xe hơi lại.

Chu Tiểu Minh xuống xe, còn chưa rõ là chuyện gì, thì đã thấy một đám người bu quanh chiếc xe của mình, nhất thời kinh hãi, không biết những người này muốn làm gì.

"Mày là do tên Ngụy Tiến kia tìm đến?" Trương Phún Bạch hỏi.

"Tao. bọn mày là ai?" Chu Tiểu Minh không dám trực tiếp trả lời Trương Phún Bạch, mà hỏi ngược lại.

Trương Phún Bạch thấy thái độ ấp a ấp úng của Chu Tiểu Minh, liền vung tay lên nói: "Chính là hắn! Đập hắn cho tao!"

"Vậy còn chiếc xe phía sau?" Trương Phún Bạch quả thật mang rất nhiều người đến, vừa dứt lời, đã có một số người bu lại vung tay múa chân với Chu Tiểu Minh, còn những người không thể lao vào vòng chiến thì bắt đầu chú ý đến chiếc xe khách.

"Cũng đánh cho tao!" Trương Phún Bạch gật đầu nói.

Vì thế, một đám người ào ào xông đến, những người trên chiếc xe khách còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống xe, đập cho một trận, bị đánh đến nỗi ngay cả bọn họ cũng không nhận ra được khuôn mặt của mình.

Đám người này chỉ biết khi dễ trẻ nhỏ và người già sức yếu mà thôi, thấy được đám người của Trương Phún Bạch, quả thật giống như là một đám bất lực, bị đánh thì kêu gào ầm lên, chứ chẳng dám đánh lại.

Đám người của Trương Phún Bạch vốn là đánh nhau giành chén cơm, bây giờ lại được huấn luyện trong công ty bảo an, rất có trật tự và kỉ luật, một đám này đám xong, thì một đám khác tiếp tục đánh, cứ thay phiên nhau như vậy, làm cho đám người nằm trên mặt đất không biết thở ô xi bao nhiêu lần.

Đương nhiên, Trương Phún Bạch sẽ không đánh chết người, cùng lắm là đánh cho chết khiếp thôi, chẳng qua, cho dù không như vậy, thì đám người kia cho dù không nằm sáu tháng một năm thì cũng đừng mong đứng dậy.

Nhất là Chu Tiểu Minh, bị đánh gãy hai tay hai chân, còn thảm hơn cả Mã Phong Tử. Còn Trịnh Lư Tử và Ngưu Tiểu Ba cũng chẳng tốt đẹp gì, hai tên một người thì toàn bộ xương sườn đã bị đạp gãy, tên còn lại thì bị người ta xé một mảng da đầu.

Trương Phún Bạch hành sự đúng theo quy tắc của công ty, chưa đến mười phút đã giải quyết xong mọi chuyện, sau đó ném cả đám người sống nửa chết nửa xuống đất, nghênh ngang lái xe rời đi.

Khi Dương Minh đi không lâu, những kẻ nịnh nọt Ngụy Tiến liền đi tìm phục vụ, phục vụ vừa thấy Ngụy thiếu gia bị đánh, vội vàng thông báo cho Tùy Dược Dân.

Tùy Dược Dân nghe nói Ngụy Tiến bị đánh, lập tức hoảng sợ, mang người cuống quít chạy đến, thấy Ngụy Tiến ngã trong đống máu, cả kinh nói: "Là ai làm? Người nào?"

"Chính là Dương Minh! Bạn trai của Trần Mộng Nghiên." Mọi người nhao nhao lên nói.

Dương Minh? Tùy Dược Dân sửng sốt, lập tức nhớ lại, Dương Minh chính là người khi nãy mà ngay cả Long cả cũng phải nể tình, nhất thời trợn tròn mắt ra!

Điền Long là ai? Có bao nhiêu năng lực? Tùy Dược Dân rất rõ ràng! Đừng nói là hắn, ngay cả Tùy gia Tĩnh Sơn, em trai Tùy Dược Tiến cũng chưa dám chọc đến!

Nghe đến đây, khẩu khí của Tùy Dược Dân đã không còn mạnh mẽ như trước, chỉ hỏi: "Hắn đâu?"

"Đã đi rồi!" Trâu Nhược Quang thấy Tùy Dược Dân đến, vịn tường đứng dậy khỏi đống nước tiểu, nói: "Chẳng qua, em họ đã tìm người đến, có lẽ đã chặn chúng ngoài cửa!"

Tìm người? Tùy Dược Dân ngạc nhiên, lập tức nghĩ, không ổn rồi, không biết Điền Long và Dương Minh có quan hệ thế nào, Điền Long làm cái gì và là loại người như thế nào Tùy Dược Dân đều rất rõ ràng! Tìm người thì sao, tìm người có lợi hại như Điền Long không?