Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 909: Ông lầm rồi



Hạ Băng Bạc hài lòng gật đầu, nhìn Dương Minh một cái, cười nói: "Được rồi, cậu ăn cơm đi, tôi không ăn đâu, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Ngoài ra, tôi sẽ ký hiệp nghị giữ bí mật với cậu, còn cho cậu thành lập hồ sơ"

"Hiệp nghị giữ bí mật?" Dương Minh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hạ Băng Bạc, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ là ông lầm rồi"

Hạ Băng Bạc nhất thời sửng sốt, khó hiểu nhìn Dương Minh: "Lầm? Có ý gì? Người làm việc cho cục điều tra đều phải kí hiệp nghị giữ bí mật này"

Dương Minh nhìn Hạ Băng Bạc, lắc đầu nói: "Thứ nhất, tôi chỉ đáp ứng là sẽ giúp đỡ làm cái điều tra viên đặc biệt gì đó, quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp tác, quả thật mà nói ông đang cầu tôi làm việc, chứ không phải tôi đang cầu các ông. Tôi sẽ không kí hiệp nghị gì cả, nhưng tôi cũng sẽ không nhàm chán đến mức đem chuyện này nói ra ngoài, người khác biết tôi có dị năng thì sao?"

"Thứ hai, con người của tôi có thói quen tùy ý, về phần thành lập hồ sơ, ông có thể làm một cái lâm thời, nhưng đừng cho rằng tôi sẽ là cấp dưới hay cái gì cả, bởi vì tôi có quyền từ chối nhiệm vụ mà ông an bài cho tôi"

Nghe Dương Minh nói xong, Hạ Băng Bạc nhất thời cười khổ, lúc đầu còn tưởng Dương Minh dễ thu phục lắm, nhưng không ngờ đây mới chính là một người khó chơi.

Chẳng qua, Dương Minh đưa ra những yêu cầu này không tính là không thể thỏa mãn, bởi vì trong cục điều tra, những nhân viên đặc biệt đều có thân phận khác nhau, cũng có người đưa ra yêu cầu giống Dương Minh vậy, thậm chí là còn quá đáng hơn nữa, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt của cục điều tra, cho nên có thể thỏa mãn yêu cầu của những người này.

Thậm chí, có những điều tra viên đặc biệt không ở trong nước, thậm chí là ở trên núi cao rừng sâu hay ngoài biển rộng, lúc cần nhờ thì người không thấy đau, đối với những người này, cục điều tra cũng đành miễn cưỡng chấp nhận!

Ai kêu người ta có năng lực? Những người này rất là kiêu ngạo, trong lúc mọi người cần hỗ trợ thì điều làm khó làm dễ, có thể không đưa ra yêu cầu cao sao?

"Được rồi, vậy tôi sẽ cố làm." Hạ Băng Bạc ngoài mặt cũng đành phải đáp ứng.

Dương Minh gật đầu, đây chính là kết quả hắn muốn, giao tiếp với loại cơ cấu này, không nên quá thân cận, cũng không thể không nể mặt. Nếu để bọn họ tìm đến mình, nắm được bí mật của mình, mà mình không phối hợp, về sau còn phiền toái hơn nữa.

Nhưng phối hợp thì cũng không phải là điều mà Dương Minh muốn, dù sao Dương Minh cũng thích cách sống tự nhiên của mình hơn, hơn nữa, nếu gia nhập vào cơ cấu của họ, như vậy sẽ phải lo lắng đến thân phận của mình, không thể muốn làm gì thì làm như trước kia nữa.

Cho nên, sau khi suy tính, Dương Minh mới đồng ý hợp tác, nhưng không phải quan hệ nhân viên với sếp, các người có việc cầu tôi, nếu tôi có thể, sẽ giúp một tay, dù sao Dương Minh cũng là một người yêu nước mà.

Xoay người đi ra cửa, Hạ Băng Bạc buồn bực nhép môi mắng Dương Minh là" tiểu hồ ly", nhưng không phát ra thành tiếng, sợ Dương Minh ngeh được.

"Cáo già" Dương Minh cũng không quay đầu lại, mở miệng mắng một câu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Hạ Băng Bạc kinh ngạc đứng đơ ra trong phòng? Vừa rồi Dương Minh quay lưng về hướng mình, sao có thể thấy mình đang nói gì? Chẳng lẽ. hắn có thể nhìn thấy ở 360 độ?

Nghĩ đến đây, Hạ Băng Bạc hưng phấn không thôi, nhân tài như vậy, có chút yêu cầu cũng là bình thường, không có yêu cầu mới là không bình thường.

Dương Minh làm như vậy, cũng chỉ vì muốn gia tăng lợi thế của bản thân, vừa rồi thái độ của hắn rất mạnh mẽ, nhưng hắn cũng muốn cho người ta biết, hắn mạnh mẽ như vậy, cũng bởi vì hắn có năng lực.

Hạ Băng Bạc không ở lại nhà Trần Phi ăn cơm, mà nói vài câu với Trần Phi, rồi rời đi nhanh, chuyện của Dương Minh có độ bí mật rất cao, ngay cả Trần Phi cũng không thể nói.

Chẳng qua, bên Hạ Tuyết thì Hạ Băng Bạc lại không kiêng dè, bởi vì Hạ Tuyết vốn có hiểu biết rất sâu sắc về cục điều tra sự kiện thần bí này, vốn dĩ ban đầu ông của Hạ Tuyết, muốn cho nàng gia nhập cục điều tra, nhưng mà, đưa Hạ Tuyết vào cái ngành một năm cũng chảng có nổi một vụ án, thế là nàng bực mình lên, liền xung phong đi làm cảnh sát luôn.

Mà cha của Hạ Tuyết thì lại muốn Hạ Tuyết đi đến công ty của gia đình làm việc, chẳng qua Hạ Tuyết cũng không đồng ý, thế là đã chọc tức hai người trong nhà luôn.

Hạ Băng Bạc cũng rất đau đầu trong vấn đề này, chẳng qua cũng không có biện pháp với cô em gái ngang bướng này.

Còn cái việc Hạ Tuyết vào làm chưa đến một năm mà đã thăng lên làm đội phó của đội cảnh sát hình sự, cũng là nhờ quan hệ của Hạ gia sau lưng cả thôi.

"Dương Minh, tiểu Hạ nói với con gì vậy?" Chờ Hạ Băng Bạc đi rồi, Trần Phi mới hỏi Dương Minh.

"Cũng không có gì, chỉ là ngày hôm qua con và Hạ Tuyết cùng nhau gặp bức tường quỷ trong truyền thuyết kia, nên ông ta muốn hỏi lại chuyện gì đã xảy ra ấy mà" Dương Minh đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, vì thế tùy tiện tìm một lý do.

Chuyện ngày hôm qua, Trần Phi cũng biết, cho nên cũng không nghi ngờ, gật đầu, thay đổi đề tài: "Dương Minh, đã lâu rồi không đến nhà chú nha"

"Đúng vậy, hôm bữa đi ra ngoài, không biết chú đã ra viện, nếu không con cũng đã đến thăm sớm rồi" Dương Minh cười nói: "Đúng rồi, chú Trần, chân của chú thế nào?"

"Còn phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chẳng qua đã có thể đi lại được" Trần Phi cười nói: "Bị thương một chút này thì tính là gì"

"Đúng rồi, chú Trần, con có một người bạc là trung y, cũng có nghiên cứu về gãy xương, trước kia đã cho con một phương thuốc trị gãy xương rất hữu hiệu, lát nữa con viết cho chú, dùng liên tục trong một tháng, cơ thể sẽ hồi phục lại như cũ" Cái Dương Minh nói đương nhiên là phương thuốc của Phương Thiên, chỉ là không thể nói rõ, cho nên liền lấy một người hư vô ra để nói.

"Ồ, thật sao? Còn có chuyện thần kì như vậy à?" Trần Phi kinh ngạc nói: "Bác sĩ trong bệnh viện nói, cần phải nghỉ ngơi ít nhất là một trăm ngày đó!" |

"Thật mà, bạn của con rất lợi hại, nghe nói tổ tiên là ngự y hay sao ấy" Dương Minh tiếp tục nói bừa.

Lần trước khi Trương Tân bị thương, Dương Minh đã từng chú ý đến phương diện này, chỉ là khi hắn lấy được phương thuốc từ tay Phương Thiên, thì Trương Tân đã khỏe rồi, cho nên hắn vẫn còn ghi nhớ phương thuốc ấy.

"Lão Trần, Dương Minh nói đúng đấy!" Trần mẫu tiếp lời: "Trung y của chúng ta bác đại tinh thâm, có vài người nói rằng trung y không bằng tây y, nhưng thật ra là do bọn họ chưa gặp qua trung y lợi hại, hơn nữa bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo mở phòng khám trung y, vô tình tiến hành lừa dối mọi người. cha của Tiểu Lưu trong cơ quan của em, bị di chứng từ xuất huyết não thành liệt nửa người, bệnh viện tây y cũng bó tay, nhưng nàng ta dẫn cha đến chổ một vị lão trung y châm cứu, châm cứu được nửa năm, liền khôi phục lại, bây giờ cũng trở lại giống người bình thường rồi"

Bởi vì đã tự mình tiếp xúc, cho nên Trần mẫu vô cùng tin tưởng trung y.

"Vậy thử đi!" Trần Phi cũng có chút động tâm, dù sao uống thuốc này cũng không chết, chờ khi Dương Minh viết phương thuốc xong, ra tiệm thuốc hỏi nếu hỗn hợp này không sinh ra kịch động, Trần Phi liền quyết định thử một chút.

"Được, vậy lát ăn cơm xong con sẽ viết phương thuốc cho chú" Dương Minh gật đầu nói.

Sau khi ăn xong, Dương Minh lại bị Trần Phi gọi vào trong phòng sách, điều này làm cho Dương Minh chột da, không biết Trần Phi có phải muốn tiếp tục hỏi về đề tài của Hạ Băng Bạc không?

"Chú Trần, chú tìm con." Dương Minh luôn kính sợ vị trưởng bối này.

"Ừ, Dương Minh, con viết phương thuốc trước đi, sau đó chú có chuyện muốn nói với con" Trần Phi không ngồi trên ghế sau bàn nữa, mà ngồi trên xe lăn nói.

Dương Minh không biết Trần Phi muốn nói cái gì, có chút khẩn trương, nhưng vẫn tự mình viết phương thuốc ra, đưa cho Trần Phi, nói: "Chú Trần, phương thuốc cùng với cách dùng con đã viết rõ ràng, cứ dùng y chang như vậy là được"

Trần Phi cầm lấy phương thuốc, nhìn nhìn, sau đó cất vào túi, ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói với Dương Minh: "Dương Minh, con và Mộng Nghiên có phải đã."

Trong lòng Dương Minh nhất thời cả kinh! Không ngờ Trần Phi tìm mình lại nói chuyện này! Tuy rằng Trần Phi nói không rõ ràng, nhưng Dương Minh không ngốc, Trần Phi nhất định là muốn nói mình và Trần Mộng Nghiên đã có quan hệ rồi.

Không ngờ ánh mắt của Trần Phi lại lợi hại như vậy, chuyện này muốn giấu là không có khả năng rồi, chẳng qua, làm thì cũng đã làm, Dương Minh cũng không muốn giấu, đành xấu hổ gật đầu.

Trần Phi thấy Dương Minh thừa nhận, không khỏi thở dài nói: "Trước đó, chú không phải đã nói với con rồi sao, các con bây giờ còn quá nhỏ, tốt nhất là không cần sa vào những chuyện nam nữ quá sớm"

"chú Trần, chú cũng biết. có đôi khi, chuyện này là thân bất do kỷ." Dương Minh cười khổ nói: "Con và Mộng Nghiên, thật ra đều là nước chảy thành sông, nếu mà kìm chế, sợ rằng cả hai đều không dễ chịu."

Trần Phi nghe Dương Minh nói xong, không khỏi buồn cười, chẳng qua cũng thấy Dương Minh nói có đạo lý, vì thế gật đầu nói: "Ừ, chú cũng không phải muốn trách con, nhưng mà, việc này nên khống chế một chút, không cần phải làm quá thường xuyên, hơn nữa, nhất định phải an toàn, cái này không cần chú nhiều lời chứ?"

Dương Minh gật đầu, tỏ vẻ đã nghe hiểu.

"Được rồi, vậy chú không nói chuyện này nữa" Trần Phi cười nói: "Các con cũng đã lớn, tự mình chú ý là được"

Dương Minh cười cười, cũng hiểu được. Đúng vậy, Trần Phi là cha của Trần Mộng Nghiên, quan tâm con gái là điều bình thường, không quan tâm mới là bất thường đó.