Sáng hôm sau các tờ báo loan tin vụ án Quỷ đã bị phá. Điều này làm quần chúng nhân dân thành phố Tùng Giang rất phấn chấn.
Mặc dù trước đó chính quyền thành phố cố gắng giấu tin tức nhưng vụ án vẫn truyền ra tạo thành ảnh hưởng xấu. Rất nhiều người dân cứ đến tối là không dám ra khỏi nhà, điều này ảnh hưởng xấu đến kinh tế đêm của Tùng Giang.
Bây giờ vụ án rốt cuộc đã được phá, hung thủ đã bị bắt. mặc dù tờ báo không nói rõ, chỉ nói hung thủ là người bị thần kinh, dùng công nghệ để tạo ảo ảnh, nhưng cũng không có mấy ai nghi ngờ.
Dù sao Cổ thuật quá thần bí, hầu hết mọi người không tin. Hơn nữa Cục Điều tra thần bí liệt đây vào mức độ bí mật cao, ngay cả cảnh sát địa phương cũng không biết.
Công lao lần này đã được rơi xuống đầu Hạ Tuyết.
Vụ án buôn lậu của Vương thị lần trước đã làm Hạ Tuyết nổi tiếng, bây giờ càng được các thanh niên sùng bái và yêu quý.
Ở một khu ngoại ô bên ngoài Tùng Giang, Hữu Trưởng lão mặt xám xanh nhìn tờ báo rồi hung hăng nói: "Hạ Tuyết, Hạ Tuyết, tao nhớ kỹ tên này. Làm hỏng chuyện tốt của tao, tao nhất định không tha cho mày. Theo tao thì sống, chống tao thì chết. Dát dát dát"
"Hữu Trưởng lão, tôi khuyên lão tỉnh táo một chút, đừng làm hỏng chuyện" Một người bịt mặt ngồi cạnh Hữu Trưởng lão lạnh lùng nói: "Theo cấp dưới của tôi báo lại thì chuyện lần này không đơn giản. Lão làm lớn chuyện như vậy đã khiến Cục Điều tra thần bí chú ý"
"Cái gì? Cục Điều tra thần bí? Bọn chúng?" Hữu Trưởng lão giật mình, hắn không khỏi hoảng sợ.
Người bịt mặt hừ lạnh một tiếng mà nói: "Lão khua chiêng gióng trống như vậy thì bọn họ không biết sao được? Hừ lúc đầu tìm lão để hợp tác đúng là chọn lầm người. Chẳng những không giúp tôi giết được Dương Minh, hơn nữa còn làm cho Tùng Giang bị lạn như vậy, ngay cả đám người đó cũng kéo tới. Tôi làm được gì bây giờ?"
"Anh cũng nói chúng ta chỉ là hợp tác, anh không được can thiệp vào việc của tôi" Hữu Trưởng lão lạnh lùng nói: "Tôi thừa nhận mình hơi gấp nhưng vì luyện thành Tà cổ mà thôi. Chỉ cần luyện thành thì mười thằng Dương Minh cũng dễ như trở bàn tay"
"Tôi không rảnh mà nghe lão bốc phét" người bịt mặt xua tay, thản nhiên nói: "Lão phải trốn khỏi Tùng Giang một thời gian. Lần này lớn chuyện rồi nên kế hoạch của tôi phải tạm dừng một thời gian. Đợi người của Cục Điều tra thần bí rút đi rồi nói"
Hữu Trưởng lão gật đầu nói: "Dù như thế nào thì tôi vẫn cảm ơn anh đã nói tin tức này cho tôi"
"Tôi chỉ sợ lão làm hỏng chuyện của tôi" người bịt mặt hừ một tiếng.
"Yên tâm, chuyện tôi đáp ứng thì nhất định sẽ làm được. Chờ tôi về thì hai tên Hạ Tuyết và Dương Minh kia sẽ chết. Dát dát dát"
"Cười khó nghe quá" người bịt mặt khinh thường nói.
.
Lúc này Dương Minh đang ngủ rất ngon không biết chuyện gì. hắn không biết Hữu Trưởng lão không những không mắc câu còn tuyên bố muốn trả thù hắn và Hạ Tuyết.
Chẳng qua dù Dương Minh biết cũng không sợ. Nếu sợ thì hắn đã không là Dương Minh.
Dương Minh dậy thì Trần Mộng Nghiên đã đi đâu rồi. Dương Minh cười cười, đúng là ôm người đẹp thì anh hùng cũng không muốn ra trận. Hai hôm nay mình toàn ngủ đến tận trưa.
Dương Minh mặc quần áo xuống lầu thì ngửi được mùi thơm ngào ngạt. Dương Minh đúng là hơi đói nên lững thững đi vào thì thấy Trần Mộng Nghiên đang đeo tạp dề nấu bữa sáng. Lý di ở một bên phụ giúp.
"Mộng Nghiên, sao em không ngủ thêm lát nữa mà đã xuống bếp rồi" Dương Minh nói.
"Anh đó, lười như lợn" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh: "Mau đi rửa mặt đi, bữa sáng làm xong rồi"
"Anh muốn thử xem Mộng Nghiên nhà ta nấu bữa sáng như thế nào" Dương Minh gật đầu rồi đi rửa mặt.
Dương Minh đột nhiên phát hiện trong nhà nếu như chỉ có mình Trần Mộng Nghiên, nàng sẽ đối xử rất tốt với mình. Chẳng những ngọt ngào, hơn nữa còn giống người vợ xuống nấu bữa sáng cho mình.
Khi Dương Minh về phòng ăn thì Trần Mộng Nghiên đã chuẩn bị xong đang đặt món lên bàn.
Bữa sáng khá đơn giản, mì, bánh bao và trứng.
Dương Minh đúng là rất đói, bây giờ vừa thấy mấy món này liền ham ăn đưa tay ra cầm lấy bánh bao.
Trần Mộng Nghiên khẽ vỗ vỗ vào tay hắn: "Anh là người nguyên thủy à?"
"Hì hì" Dương Minh ho khan một tiếng rồi nói: "Anh muốn ăn mà"
"Muốn ăn cũng không được như vậy, cầm tay không vệ sinh" Trần Mộng Nghiên đưa đũa cho Dương Minh, sau đó ngồi ở một bên bàn ăn. Thấy Lý di bưng đồ lên nhưng không ngồi xuống, Trần Mộng Nghiên nói: "Lý di cùng ngồi xuống ăn đi"
"Dương tiên sinh, trần tiểu thư, hai người ăn đi, chờ hai người ăn xong thì tôi ăn cũng được" Lý di nói.
"Lý di, cùng ăn đi. Hôm nay không có mấy người mà, cô cứ ngồi xuống đi" Dương Minh nói.
"Dương tiên sinh, cảm ơn cậu. Nhưng bảo mẫu chúng tôi có quy định. Cậu đừng làm tôi phá hỏng quy định" Lý di lắc đầu nói.
Thấy Lý di kiên trì như vậy, Dương Minh không nói thêm gì nữa mà cùng Trần Mộng Nghiên ăn sáng. Hai người đứng dậy lên lầu thì Lý di mới ngồi xuống ăn.
"Dương Minh, chỉ có mỗi hai người chúng ta mà thôi" Vào phòng, Trần Mộng Nghiên nằm thẳng trên giường rồi hưng phấn nói.
"Đúng, chỉ hai chúng ta" Dương Minh không khỏi có chút áy náy. Đây vốn là quyền lợi của Trần Mộng Nghiên, nhưng bây giờ lại là hy vọng xa vời.
Dương Minh hoa mắt, Trần Mộng Nghiên biết quyến rũ người ư? Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên lúc này, mắt hắn liền như tóe lửa.
Trần Mộng Nghiên cười hì hì trốn sang bên rồi nói với Dương Minh: "Muốn em không?"
"Muốn." Dương Minh càng choáng váng, chưa bao giờ thấy Trần Mộng Nghiên như vậy.
"Muốn cũng không cho anh" Trần Mộng Nghiên đột nhiên nghiêm mặt lại, hừ lạnh nói: "Anh có nhiều bạn gái thế cơ mà? Tìm bọn họ đi, đừng tìm em"
"Cái này." Dương Minh sửng sốt và hiểu ra đây là Trần Mộng Nghiên cố ý. Nàng cố ý kích dục mình, nhưng làm mình không ăn được để trừng phạt hắn.
Bây giờ Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai không ở Tùng Giang, Lam Lăng ở tại Vân Nam, Tô Nhã thì đã đi lưu diễn toàn quốc. Chỉ là Trần Mộng Nghiên không biết mình còn Tiếu Tình, Tôn Khiết và Vương Tiếu Yên.
Nhưng Dương Minh không thể nói ra, nếu không trời mới biết Trần Mộng Nghiên có bỏ đi ngay không?
Thấy Dương Minh nhăn nhó như vậy, Trần Mộng Nghiên đột nhiên mềm lòng. Nàng nắm tay lại khẽ đấm Dương Minh: "Ai bảo anh háo sắc, anh háo sắc này. Em muốn ở một mình bên anh mà cũng không thể. Em cắn chết anh"
Vừa nói Trần Mộng Nghiên liền há miệng ra cắn vào tay Dương Minh. Dương Minh không tránh để cho nàng cắn mình. Hắn đang rất áy náy.
Một lúc sau Trần Mộng Nghiên thôi không quấy nữa. nàng há miệng nhìn vết răng trên tay Dương Minh, đau lòng nói: "Dương Minh, anh đau chứ."
"Không đau" Dương Minh lắc đầu nói: "Trong lòng của em nhất định còn đau hơn tay anh."
Nghe Dương Minh nói thế, Trần Mộng Nghiên liền khóc ròng: "Anh sao lại nói như vậy, muốn em khóc phải không? Anh thật đáng ghét. Em ghét anh nhưng em không thể ngăn mình yêu anh"
Dương Minh nghe thấy nàng nói vậy không khỏi loạn. Cái gì mà lúc ghét, lúc yêu. Phụ nữ đúng là động vật không thể giải thích. Chẳng qua không đợi Dương Minh hiểu ra, Trần Mộng Nghiên đã chủ động hôn hắn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ cửa Trần Mộng Nghiên, Dương Minh đau lòng ôm chặt nàng vào lòng. Nhưng Trần Mộng Nghiên lại đẩy hắn ra, hai tay bắt đầu cởi khuy áo Dương Minh, lẩm bẩm nói: "Dương Minh. yêu em đi"
Trần Mộng Nghiên làm như vậy là điều chưa từng có trước đây. Có lẽ nàng muốn phát tiết tất cả mọi thứ vẫn áp lực trong lòng mình.
Không ai quấy rầy bọn họ, không có khái niệm thời gian. Hai người trẻ tuổi không ngừng thổ lộ tình cảm mãnh liệt của bọn họ.
Đến khi trời dần tối, hai người mới ý thức được một ngày đã trôi qua.
Trần Mộng Nghiên lẳng lặng nằm trong lòng Dương Minh, ôm chặt hắn, nghe tiếng tim hắn đập.
"Dương Minh, sau này. hàng tháng anh đều phải dành một ngày cho riêng em, được không?" Trần Mộng Nghiên dịu dàng nói làm Dương Minh run lên.