Cố Phi đang trên đường đạp xe tới nhà Lưu Phàm, nửa đường thì điện thoại reo lên, cậu đeo tai nghe vào nghe máy, đầu bên kia truyền tới giọng của Đinh Trúc Tâm: “Được nha thằng nhỏ kia, thật không tới luôn?”
“Không phải, em… ” – Cố Phi bây giờ mới nhớ tới tin nhắn trước đó của Đinh Trúc Tâm – “Em quên, hay là bây giờ em qua, chị đang ở đâu?”
“Không sao, cũng chỉ đi rap đôi ba câu. Hồi nãy mới đốt lửa nên gọi em, giờ đang cùng bạn bè uống rượu rồi, nơi này em chắc chắn không biết đường qua đâu.”
“Ừm.” – Cố Phi đáp.
“Mới nãy vừa vào đã đụng mặt đám người Tiểu Băng.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Ca sĩ chính cũng đổi rồi.”
“Không kêu chị về sao?”
“Có kêu chị cũng không về” – Đinh Trúc Tâm bật cười – “Chị đây không dễ thương lượng mà.”
“Ngày đó chị ở chung với bọn họ là bước phát triển tốt nhất rồi, không cần phải vì em mà phân cao thấp với người ta, cũng ba năm rồi, hay thôi bỏ qua đi.”
“Vậy em “bỏ qua” rồi phải không?”
“Em ghi hận, chuyện này em ghim cả đời.”
“Thế sao lại không được?! Ngược lại không ghi hận, chị là ghê tởm… Đúng rồi, hôm nào rãnh tới giúp chị chụp mấy tấm hình đi!”
“Chị á?” – Cố Phi quẹo qua ngõ, thấy Lưu Phàm đang xách hai túi lớn đi trên đường, cậu tăng tốc, chạy tới huýt sáo.
“Mẹ bà mày!” – Lưu Phàm quay đầu – “Con mẹ nó tao còn đang nghĩ thằng ngu nào dám huýt sáo như vậy với ông đây.”
“Đi bộ tới lấy hả?” – Cố Phi hỏi.
“Có người đi giao tới ở đầu đường.” – Lưu Phàm nhìn cậu đang đeo tai nghe – “Gọi điện thoại à?”
“Ừm, chị Tâm.” – Cố Phi chân chống đất huơ huơ đầu ra phía sau – “Lên xe đi”.
“Không phải là chị muốn chụp hình” – Đinh Trúc Tâm nói – “Thợ chụp lúc trước của shop chị về quê kết hôn rồi, không biết khi nào mới trở lại, người mẫu bình thường chụp cũng….. Em mau qua cứu chị đi, còn cả đống quần áo còn chưa chụp đây nè”.
“Ừm, được. Người mẫu là em tìm luôn phải không?”
“Đúng đó. Tạm thời tìm một người tới chụp cho xong đống này là được, có điều đừng tìm đến Lưu Phàm, thân hình nó thì cũng được nhưng…… ”
“Mặt không được sao?” – Cố Phi cười.
“Không hợp yêu cầu. Hàng đợt này của chị có chút thiên về “hư hỏng”. Lưu Phàm quá thành thật rồi. Nó giống lão lưu manh hơn là bad kid. Em có người nào hợp không? Tại thời gian đang gấp, tiền công sẽ cao hơn hẳn bình thường”.
Bad kid?
“Để em tìm.” – Cố Phi nói. Khi Đinh Trúc Tâm nói tới hai từ bad kid, trước mắt Cố Phi không hiểu sao lại lóe lên khuôn mặt của Tưởng Thừa.
Trong những người Cố Phi quen, không “hư hỏng” không có mấy người. Nhưng không hiểu sao, nếu là từ “bad kid”, lại cảm thấy chỉ mỗi Tưởng Thừa là thích hợp nhất.
————————-
Chiến trận thi đấu của Cao trung số 4 rất lớn, buổi chiều tiết hai mới bắt đầu thi đấu, nhưng ngoài lớp 12 ra, lớp 10 cùng 11 mới tiết một đã không còn mấy người trong lớp, toàn bộ đều tụ tập tại sân bóng.
Có bốn sân bóng, toàn bộ đều đông nghẹt người.
Ngoài những người vì tạm thời có thi đấu mà đối với bóng rổ lại đang có hứng thú đánh bóng lung tung ra, không ít đội ngũ của các lớp đã bắt đầu làm nóng người… hay có thể nói, đã bắt đầu ở trên sân làm màu.
Quả nhiên quần áo Cố Phi đem tới so với áo nhà tù hay chợ nông nghiệp gì đó trông ngon lành hơn nhiều, đồ màu đỏ, phía sau lưng ngoại trừ số, chỉ in một chữ “Phi” ( 飞) với hiệu ứng ngọn lửa đang cháy.
“Lấy tên cậu đặt cho đội bóng à?” – Vương Húc cởi quần áo mình ra, lấy một bộ mặc vào – “Rất ngầu.”
Tưởng Thừa vội vàng nhìn bốn phía, trong lớp ngoại trừ đội bên cậu cũng không còn ai nữa, mọi người đều đã tới sân bóng.
“Tôi kiến nghị cậu mặc thêm cái T-shirt bên trong đi.” – Cố Phi nhìn Tưởng Thừa – “Nếu không hồi nữa thi đấu còn chưa bắt đầu, đội trưởng đã bị lạnh chết rồi.”
“Thay quần áo hết đi, Cố Phi và Tưởng Thừa mặc kín đáo một chút.” – Vương Húc vừa thay đồ vừa nói – “Hồi nữa hai người họ không lên, vũ khí bí mật vẫn nên tận lực giấu kỹ, khi nào không được rồi thì hai người tụi nó mới ra sân.”
Vương Húc luôn nghĩ sẽ để dành “vũ khí bí mật” cho đến phút cuối cùng. Nhưng hôm qua danh sách thi đấu vừa công bố, Vương Húc ngay tức khắc không còn lời nào để nói. Vòng loại đầu tiên, bọn họ đấu với lớp 5. Trình độ kỹ thuật của lớp 5 và lớp 2 không phân cao thấp. Lớp 2 năm ngoái có khi còn có thể thắng được đội bóng lớp 11, nhưng lại xém chút nữa đã bại dưới tay lớp 5.
“Tôi thấy là” – Quách Húc có chút do dự – “Hay là đừng để quá lâu mới ra sân, chơi một hồi cũng không dễ theo kịp điểm số đâu, là lớp 5 đó, đội mạnh như vậy!”
Vương Húc không nói, ngẫm nghĩ lại cực kỳ phiền muộn, vỗ xuống bàn một cái: “Đệt! Danh sách này không biết làm sao mà lập ra được nữa! Bóc thăm cứ coi như đội mạnh yếu tách ra bóc đi, nhưng ít nhất cũng phải là một đội mạnh đấu với một đội yếu chứ! Như vậy mới bảo toàn những trận sau hay được.”
“Đội trưởng, vụ bóc thăm vốn không có vấn đề gì, đội mạnh là lớp 5.” – Cố Phi thay xong quần áo mặc thêm áo ngoài, chỉ chỉ đám người bên cạnh – “Bọn mình mới là đội yếu.”
“Bọn mình….. ” – Vương Húc rướn cổ lên, nửa ngày trời mới thở dài một tiếng – “Ày—-!”
Thầy Từ cũng rất kích động, chạy tới phòng học giục bọn họ mau ra sân bóng.
Lúc cả đám ra khỏi phòng học, Tưởng Thừa đi phía sau cùng, cảm thấy từng người bọn họ lúc đi ra đều như mang theo hơi gió bên người, cơ hồ cứ như mấy vị hòa thượng quét lá đa trong chùa trước giờ luôn bị người đời xem thường, hôm nay lại sắp sửa được vang danh thiên hạ…
“Trung phong của lớp 5 giỏi lắm.” – Cố Phi đi bên cạnh Tưởng Thừa, nhỏ giọng nói – “To hơn Lư Hiểu Bân một vòng, giống cái tháp, bóng vào tay cậu ta là xem như tụi mình không có cơ hội lấy lại.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu, nhìn Lư Hiểu Bân đang đi ở trước mặt, tưởng tượng ra thử dáng người của trung phong kia – “Cậu chỉ cần lo việc đi tới rổ, phần yểm trợ để tôi lo… ”
“Lúc chuyền bóng tôi có cần phải nhìn xem cậu ở đâu không?” – “Cố Phi hỏi.
Tưởng Thừa quay đầu nhìn cậu ta, một hồi sau mới nói: “Không cần, tôi chạy tới được.”
Cố Phi dựng lên ngón cái cho cậu.
Lớp 8 của đội Tưởng Thừa trước giờ luôn mang hình tượng con gà cùi bắp, đội lớp khác lúc ra sân đều gây ra một chấn động nho nhỏ và được vây quanh, còn lúc bọn họ đi ra, chỉ có mỗi lớp của mình, dưới sự hướng dẫn của lớp trưởng Dung Tĩnh đang quơ quơ tay.
Quần chúng xem ra không có hứng thú với thành viên của đội trưởng Vương Húc… Cũng không chính xác, vẫn còn có người làm cho bọn họ thấy hứng thú – Cố Phi.
Vì phải chấp hành theo kế hoạch “vũ khí bí mật” của đội trưởng Vương Húc, Tưởng Thừa và Cố Phi không cùng đội viên của mình đi chung. Lúc ra sân đấu, có mấy nữ sinh giơ điện thoại lên, một chút che giấu cũng không có mà chụp hình Cố Phi.
“Cậu tránh xa tôi ra một chút.” – Tưởng Thừa có hơi khó chịu. Ở trường học cũ của cậu, nữ sinh cũng thích tụ tập thảo luận người nào ở lớp nào, ai với ai đẹp trai, cậu cũng thường hay bị chụp, nhưng mấy nữ sinh đó ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng, chụp cũng là chụp lén, ít ra còn giả bộ đang selfie.
Bây giờ một lần tới năm sáu cái điện thoại giơ lên, Tưởng Thừa lập tức cảm thấy có phần không được thoải mái.
“Cũng không phải chỉ chụp mình tôi.” – Cố Phi không quan tâm, cười cười – “Cậu không biết lúc cậu vừa mới tới đây có hai ngày, trên baidu của trường đã có người hỏi thăm cậu rồi à?”
“… Trường cậu còn có baidu?” – Tưởng Thừa rất kinh ngạc, chủ đề đều bị lệch sang hướng khác.
“Có chứ, cậu có thể đi xem thử. Rất náo nhiệt, đủ loại tin đồn, hẹn đánh nhau, làm màu, còn có cả làm màu thất bại.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa ngồi lên ghế bên sân.
“Đứng lên, đứng lên” – Vương Húc đi tới hất hất tay với cậu, một mặt đắc ý – “Đây là chỗ nghỉ ngơi của đội viên, khán giả đi qua bên kia ngồi.”
“Ts?” – Tưởng Thừa nhìn Vương Húc.
“Vũ khí bí mật.” – Vương Húc nháy mắt với cậu, cố gắng nhép nhép miệng không để người khác thấy – “Hợp tác chút đi”.
“Ày—” – Tưởng Thừa đành thở dài, ra phía sau tìm một hàng ghế.
Trường học cũ của cậu có khán đài, sân bóng của Cao trung số 4 tuy nhiều, nhưng muốn ngồi xem bóng phải tự mình vác ghế tới. Cũng may dù đội lớp Tưởng Thừa không được lắm, nhưng hậu cần mạnh, đem ghế tới rất nhiều.
“Chút nữa mà không xong thì Tưởng Thừa lên trước.” – Vương Húc đứng bên cạnh cậu nhìn về phía trước, vừa khởi động tay chân vừa nói.
“Không được.” – Tưởng Thừa nói – “Tôi với Cố Phi phải cùng nhau lên, tôi một mình lên phối hợp không được, không có hiệu quả”.
“Căng thẳng cái gì?” – Tưởng Thừa nhìn bộ dạng của Vương Húc có chút buồn cười.
“Vì tôi đột nhiên có cảm giác là có khi chơi chưa được 10 phút hai cậu đã phải ra sân.” – Vương Húc nói.
“Cậu cứ tranh thủ thời gian mà trình diễn thần thái.” – Cố Phi nói.
“Ừm!” – Vương Húc gật gật đầu, nhảy nhảy bước nhỏ đứng tới bên sân đấu, hướng mặt qua bên kia cố gắng bày ra đủ loại tư thế làm nóng người.
Tưởng Thừa vừa nhìn qua bên đó liền bật cười. Bên kia đang có một người cầm camera xoanh quanh sân bóng chụp hình.
Hôm nay là khai trận, đại khái vì muốn hấp dẫn mọi người, sắp xếp thi đấu của lớp 11 cũng là hai đội mạnh nhất. Sân thứ nhất là của lớp 5, sân thứ hai lại là lớp 2. Đối thủ theo thứ tự là đội gà cùi bắp hạng nhất – lớp 8, cùng với đội vừa so sánh với lớp 8 là không còn gà như vậy nữa – lớp 3.
Ngay sau khi chọn xong sân chơi, trận đấu bắt đầu.
Người của lớp 5 vừa la hét vừa vỗ tay, nhìn qua lớp 8 của Tưởng Thừa đã thấy khí thế yếu hơn nhiều. Có lẽ vì vũ khí bí mật giấu quá kỹ, ngay cả người của lớp Tưởng Thừa cũng không có một tia hy vọng nào.
Chỉ có thầy Từ chống nạnh đứng ở bên sân, la lên với Vương Húc – “Cứ chơi tốt! Cứ chơi như trình độ của các em——- Cho bọn họ biết một chút tài năng của các em——-”
Tưởng Thửa cảm thấy thật bái phục thầy Từ, trong bầu không khí dường như mọi người chỉ tới để xem lớp 5 biểu diễn, có thể la tới mức phảng phất như lớp 8 của mình mới là quán quân.
“Cứ chơi thoải mái! Cứ thả lỏng mà chơi!” – Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng loa.
Âm thanh rất lớn, Tưởng Thừa giật nảy mình. Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy thầy Lỗ đang cầm mic lúc dạy học đứng ở hàng sau.
“Thầy Lỗ!” – Người ở ghế trọng tài kêu lên – “Thầy Lỗ! Không cần dùng loa, sẽ quấy rầy trận đấu.”
“Cũng chưa bắt đầu trận đấu mà!” – Thầy Lỗ để miệng ngay mic nói.
“Ông để xuống, để xuống.” – thầy Từ chỉ chỉ thầy Lỗ – “Xem đấu đàng hoàng đi”.
“Ông có muốn dùng cái này không?” – Thầy Lỗ vẫn cầm mic nói như cũ.
Dung Tĩnh đứng lên, đi tới bên cạnh thầy Lỗ, cười nói mấy câu, thầy Lỗ liền cầm mic và máy phóng thanh đưa cho Dung Tĩnh, đi qua đứng chống nạnh bên cạnh thầy Từ.
“Thầy Lỗ cũng rất xem trọng tụi Vương Húc à?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Ổng với thầy Từ có quan hệ tốt.” – Cố Phi nói – “Luôn cộng tác, nếu thầy Từ là chủ nhiệm lớp 5, chắc chắn là hiện ổng đang coi trọng lớp 5”.
Trận đấu bắt đầu, giành bóng là Lư Hiểu Bân và cậu chàng như cái ‘tháp’ kia.
Cậu chàng cái ‘tháp’ kia có tên hẳn hoi, Cố Phi nói qua một lần nhưng Tưởng Thừa không nhớ được.
Lúc bóng được ném lên không trung, Tưởng Thừa mới nhìn đã biết Lư Hiểu Bân chắc chắn không chạm được bóng. Cậu ‘tháp’ kia dáng người tuy to nhưng không hề chậm chạp mà còn cao hơn Lư Hiểu Bân gần nửa cái đầu.
Lúc bóng rơi xuống, quả nhiên bị người của lớp 5 lấy được, sau đó phóng tới ném vào rổ đối diện, học sinh lớp 5 lập tức hét lên.
Tưởng Thừa có chút không nói nên lời nhìn bóng bị người ta dễ dàng ném vào rổ trong tình huống gần như không hề có phòng thủ mà ghi 2 điểm.
“Chu Kính” – Cố Phi đá đá ghế của Chu Kính đang điên cuồng vỗ đùi ở phía trước – “Đi la lên, kêu bọn họ canh người.”
“Được.” – Chu Kính nhanh chóng đi qua mấy hàng ghế, hướng vào sân đấu rống lên – “Canh người! Các cậu canh người! Trở về phải nhanh! Đoạt bóng phải liều một chút!”
Chu Kính rất ra sức rống lên một tràng.
Nhưng bọn Vương Húc ngay từ lúc bắt đầu đã trông rất căng thẳng, không thả lỏng được, đối phương mới mười mấy giây đã vào bóng, cả đám đã bị chèn ép, người ở bên sân đấu đều đang la hét, tụi nó lại như không nghe nổi câu nào, chơi tới mức bị dồn cục ở giữa.
Chưa tới 5 phút, lớp 5 đã vào bốn trái, bọn Vương Húc không cách nào lấy được bóng của cậu ‘tháp’ kia, cũng không ngăn được người ta vào bóng. Vừa dễ dàng lấy bóng được một lần, lúc đem tới dưới rổ, lớp 5 đã nhanh chóng vây bốn phía, bóng còn chưa ném ra đã bị người ta cướp lấy.
“Móa!” – Tưởng Thừa nhìn bảng thời gian cùng tỷ số – “Bình thường chơi cũng không tàn tạ tới mức này.”
“Lý Á Đông hiện tại đang là trung tuyến cắm thẳng vào rổ, không ai có thể ngăn cản cậu ta, lối chơi khá là hống hách.” – Cố Phi ôm tay dựa vào phía sau ghế – “Hơn nửa hiệp mà cứ thế này, đám Vương Húc trứng cũng đánh ra được luôn”.
“Hồi nữa cậu cũng là trung tuyến.” – Tưởng Thừa nhìn phe Vương Húc càng chơi càng căng – “Đập nát lòng huênh hoang của bọn họ nha”.
“Trung tuyến tôi hai bên đều bị đe dọa.” – Cố Phi nói.
“Có tôi đây” – Tưởng Thừa nói.
Lúc Vương Húc nhìn qua Cố Phi lần thứ ba, Cố Phi đứng dậy.
Vương Húc nhanh chóng làm ra kí hiệu tay cho thầy Từ yêu cầu tạm ngừng.
Tuy chưa tới thời điểm để tạm nghỉ nhưng mấy người trên sân thấy được Vương Húc làm kí hiệu tay xong liền như bị kim đâm tim, chạy so với lúc trước càng nhanh hơn.
Cố Phi đứng lên chưa được 2 giây, phía đối diện cùng khán giả bốn phía đã phát hiện ra, có người la lên: “Trời ơi là trời! Lớp 8 lần này có Cố Phi?”
“Cố Phi, Tưởng Thừa, chuẩn bị.” – Lúc này Thầy Từ mới nói một câu.
Học sinh trong lớp lúc này mới phản ứng lại, lập tức hoan hô, toàn bộ đều đứng dậy bắt đầu la hét.
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút kích động, lúc trước thi đấu ở trường cũ cũng chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ.
Đại khái là khoảng thời gian này bị Vương Húc không ngừng tẩy não về vụ “vũ khí bí mật”, Tưởng Thừa lúc đứng dậy liền có loại cảm giác, cậu cùng Cố Phi đang mang trên vai sứ mệnh lịch sử trọng đại như thế nào.
Tiếng la tạm ngừng, Tưởng Thừa vừa cởi quần vừa cảm thấy thật sự xúi quẩy.
Cố Phi ở trường được tính là nhân vật cừ khôi mang theo sắc thái thần bí, một lão đại dạo chơi thiên ngoại, không làm gì với người khác cũng không có người dám tới chọc, từ trước tới giờ cũng chưa từng tham gia hoạt động tập thể nào, thế nhưng bây giờ lại sắp ra sân thi đấu.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đã ném qua đây hết, người chụp hình cũng đã trực tiếp tới bên hai người bọn họ, còn có mấy cái điện thoại nhắm vào.
Mà lúc này Tưởng Thừa và Cố Phi đang đứng ở hàng ghế thứ hai tuột quần xuống.
Cảm tưởng này thật đúng là quá hay ho……..
“Tôi đi phát bóng” – Tưởng Thừa nói – “Vương Húc đi qua lấy bóng, cứ phối hợp như lúc trước, chạy nhiều chỗ vào, kèm chặt người, Lư Hiểu Bân, cậu vịn chân cái ‘tháp’ kia, cậu thể lực tốt, cậu ta ở đâu cậu liền chạy tới đó ngay, không cần lo tới bóng.”
“Tháp?” – Lư Hiểu Bân hỏi, Lư Hiểu Bân thể lực đúng là tốt thật, giờ phút này vẫn là thở không ra hơi.
“Lý Á Đông.” – Cố Phi nói.
“Ừm.” – Lư Hiểu Bân gật gật đầu.
“Chuyền bóng đều phải từ bên dưới.” – Tưởng Thừa nói – “Chiều cao bên phe tụi mình không có ưu thế như lớp 5”.
Công việc của đội trưởng Vương Húc lúc này đều bị Tưởng Thừa giành nói hết, cũng không có một câu oán hận gì, đang ở một bên liều mạng gật đầu, lúc sắp ra sân cũng không thèm để ý nói câu tổng kết như bình thường.
Cố Phi cùng Tưởng Thừa vừa ra sân, thành viên của hai đội cùng khán giả ở hai bên bầu không khí đều khẩn trương lên.
Lớp 5 không rõ trình độ của Tưởng Thừa, nhưng Cố Phi chơi bóng như thế nào bọn họ đều biết, người của những lớp không thi đấu đều đã chen chúc tới sân bóng thứ nhất.
Phía ngoài sân lập tức đông nghẹt người, tiếng cổ vũ vang lên liên tục không ngớt, lúc này những người coi lớp 2 như đối thủ, đều la lên ủng hộ cho lớp 8.
“Đội trưởng.” – Tưởng Thừa sau lưng Vương Húc kêu một tiếng.
“Quả này rất quan trọng.” – Tưởng Thừa nói – “Trông cậy vào cậu.”
“Yên tâm.” – Vương Húc một mặt chính chắn nói.
Tưởng Thừa đứng tới biên tuyến, lấy bóng từ tay trọng tài, đập bóng xuống đất mấy cái thử cảm giác, cũng không tệ.
Lúc tiếng còi vang lên, Vương Húc bỏ qua một đối thủ, xông về hướng của Tưởng Thừa, Tưởng Thừa cầm banh định chuyền cho Vương Húc, đội viên nhỏ nhất của lớp 5 đã đột nhiên vẹo tới xuyên vào, chặn ở trước mặt Vương Húc.
Phong cách của người này rất giống Lý Viêm, tốc độ nhanh, linh hoạt, quả này không còn cách nào chuyền cho Vương Húc, Tưởng Thừa giương mắt nhìn chỗ giữa sân bóng, Cố Phi đang bị ‘tháp’ quấn lấy.
Nhưng Lư Hiểu Bân rốt cuộc cũng rất làm tròn trách nhiệm, cấp tốc xen vào.
Cố Phi lấy được bóng liền như lúc trước đã bàn cẩn thận, xoay người đem bóng chạy xông tới dưới rổ.
Âm thanh hai bên sân bóng lập tức cao lên ít nhất 20 đề-xi-ben, hét như sóng vỡ dâng trào.
Tưởng Thừa gia tăng tốc độ đuổi theo, Vương Húc ở sau lưng cậu rất đau lòng kêu lên: “chó chết, sao không chuyền cho tôi!”
“Cùng qua đi!” – Tưởng Thừa nói.
Vương Húc như bị đạp một cước, đột nhiên gia tăng tốc độ, từ sau lưng Tưởng Thừa mang theo gió chạy xông qua, tới phía sau Cố Phi, cùng hai người đang phòng ngự Cố Phi ‘cậu chen tôi, tôi chen cậu’ mà dây dưa.
Lớp 5 trở về thủ rất nhanh, so với lớp 8 khi nãy quả thực như tốc độ ánh sáng, lúc Cố Phi đang khá là mang thần thái trung tuyến xông thẳng tới rổ, người của lớp Tưởng Thừa đã toàn bộ bị ép tới khu vục ba điểm.
Đường đi bóng của Cố Phi đã bị hai người phong kín, cùng lúc đó liền lui ra ngoài chuyền bóng ra phía sau, Tưởng Thừa một bước chân tới liền chụp được bóng, đem bóng vút qua Lý Viêm version 2.0 và một người khác, tìm thời cơ có khe hở, lần nữa chuyền bóng lại cho Cố Phi.
Không thể không nói, ‘tháp’ của lớp 5 mạnh hơn ‘tháp’ lớp bọn họ nhiều, Lư Hiểu Bân cũng sắp sửa ôm lấy cậu ‘tháp’ kia rồi nhưng cuối cùng vẫn để cậu ta thoát ra được.
Lúc Cố Phi đoạt được bóng lại như có một tấm mền chùm phía trước mình.
Tưởng Thừa cấp tốc di chuyển, phòng hờ có người kèm mình, Tưởng Thừa xem bảng tính giờ, vẫn còn thời gian, lúc này Cố Phi hẳn là nên đem bóng chuyền đi.
Nhưng sau một giây, Cố Phi lại bỗng nhiên nhảy lấy đà.
Đệt! Tưởng Thừa lập tức chuẩn bị chặn banh và quay về thủ, cậu ‘tháp’ kia như Thái Sơn đè đầu nhảy lên cùng với Cố Phi, nếu như lúc này Cố Phi ném đi, màn chặn bóng này của ‘tháp’ kia chắc chắn thành công.
Hoặc là…. Nếu cậu ta đang lừa đối thủ, như vậy vẫn còn cơ hội.
Quả nhiên, tay Cố Phi trên không trung đột ngột hạ xuống.
Chỉ còn cần từ dưới cánh tay của ‘tháp’ luồn qua, bóng có khả năng sẽ vào rổ.
Ghi hai điểm này cực kỳ quan trọng, có thể kích khởi tinh thần của lớp 8 bọn họ.
Nhưng động tác tiếp theo của Cố Phi lại làm cho Tưởng Thừa muốn mắng một câu con chó vàng, thế mà lại là chuyền bóng!
Tuy lúc bóng từ tay Cố Phi bay qua, Tưởng Thừa đã hiểu ý của cậu ta, nhưng vẫn là nhịn không được muốn mắng.
“Đệt!” – Tưởng Thừa chụp được bóng, cấp tốc lùi một bước tới vạch 3 điểm, không hề do dự đem bóng ném lên cao.
Trong phút chốc bóng lọt vào lưới, cả sân bóng lại lần nữa như sóng vỡ bờ, người của lớp 8 đồng loạt bật dậy la hét tới cổ họng cũng muốn vỡ ra.
“Đẹp!” – thầy Lỗ không biết từ lúc nào đã cầm loa phóng thanh trên tay – “Quả này rất đẹp!”
“Đệt!” – Vương Húc kích động đi tới bên tai Tưởng Thừa rống lên – “Con mẹ nó đã quá!”
Phối hợp lần này ghi được 3 điểm, lập tức liền đem tất cả mọi người như bị đánh thuốc mà high lên, lúc trở về thủ, chân người nào người nấy y như gắn lò xo bên dưới.
“Có ý kiến gì không?” – Cố Phi lúc chạy tới bên người Tưởng Thừa hỏi.