Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 596: Kiếm đế đao hoàng



"Huynh đệ..." Đàm Đàm ôm đầu, đột nhiên thì thào thốt lên hai chữ. Hai chữ này, thanh âm hắn nói mang theo run rẩy, không hề có nửa điểm đặc hữu của giọng nói lúc trước, ngược lại tràn đầy tỉnh cảm tràn đầy tiếc nuối, tràn đầy cảm động.

Thương tâm tới cực điểm!

Tựa hồ hai chữ nay, chính là từ trái tim hắn, dùng tất cả cảm tình của hắn, hóa thành tiếng kêu gọi giống như tiếng rên rỉ này.. Một tiếng kêu gọi này, tựa như vượt qua ngàn vạn năm tháng, vượt qua vô tận thương hải tang điền, dùng đời đời kiếp kiếp, kêu lên hai chữ này....

"Huynh đệ...." Đàm Đàm cúi đầu, lại thốt lên một tiếng, trong đầu đột nhiên nổ ầm một tiếng, trong phút chốc đã trở nên trống rỗng...

Hắn muốn nói: Ta hổ thẹn làm vương của các ngươi... Các người có trách ta không?

Nhưng hắn lại không nói ra, nhưng những khuôn mặt cấp thiết chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, tựa như tinh vân trên trời cao, trong phút chốc đã tan thành mây khói.

Sau đó, Đàm Đàm hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, mất đi tất cả ý thức...

,,,,

Bảy ngày sau trận chiến đó.

Đêm khuya, mọi thanh âm đều biến mất, chỉ có tiếng côn trùng thi nhau rả rích. Một không khí tĩnh lặng khiến thân thể ở trong tĩnh mịch giống như mộng ảo, tựa hồ lòng mình cũng trở nên yên tĩnh, trầm xuống....

Trong bầu trời đêm, một cỗ sinh cơ khổng lồ đột nhiên bạo phát ra, chậm rãi tràn ngập khắp cả không trung, theo cỗ lực lượng sinh cơ này phát tán, một cỗ khí tức đột phá cũng chợt bùng nổ...

Sau đó, Sở Dương liền bước ra khỏi lều, chắp tay sau lưng, thản nhiên mà đi, chậm bước dưới sao trời.

Tối hôm nay, Sở Dương tăng liền tứ phẩm, nhất cử đột phá kiếm vương cửu phẩm! Mặc dù vẫn có không gian để tiếp tục đột phá, nhưng Sở Dương lại quả quyết đình chỉ.

Trước khi tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ tư, nếu như tăng tu vi của mình lên tới hoàng tọa, đó thực sự là một hành vi không khôn ngoan. Nếu như mình củng cố cảnh giới từ trước rồi mới phối hợp Cửu Kiếp kiếm, khó khăn và mất đi sẽ càng nhiều hơn.

Tâm tư Sở Dương có chút loạn, Đàm Đàm từ lần hôn mê đó, sau khi tỉnh lại, liền một mực ngồi yên trong trướng bồng, đã kéo dài mấy ngày rồi, tựa như tượng gỗ, không nói một lời.

Ở trên người hắn, căn bản không thể suy đoán chuyện gì xảy ra.

Nhưng Sở Dương rất lo lắng. Trong khoảng thời gian này, việc lạ trên người Đàm Đàm ùn ùn xuất hiện. Đầu tiên là ăn sống nội hạch cửu cấp linh thú, sau đó lại phát sốt, tiếp đó lại ăn nội hạch bỏ cả ăn cơm... Hiện giờ, lại xảy ra chuyện như vậy...

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Sở Dương khoanh tay bước đi, trong lòng đang không ngừng cân nhắc: Tình huống Đàm Đàm như vậy, rốt cuộc sẽ có thể tạo thành cái gì đây?

....

Không bao lâu sau, một cỗ khí tức đột phá bùng nổ, một cỗ đao khí mênh mông cuồn cuộn, xao động một chút rồi xông lên trời cao, xua tan mây mờ!

Đao hoàng chi cảnh, xua tan mây mù thấy thanh thiên!

Lập tức, Đổng Vô Thương cũng lẳng lặng bước ra.

"Lão đại." Thân hình Đổng Vô Thương lại càng thêm khôi ngô cao lớn, khí thế thô hào hùng tráng đã biến thành trầm hùng, pha lẫn một chút phiêu dật!

Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, mặc dù vẫn còn vết tích có thể nhìn ra, nhưng đã là phong khinh vân đạm, ẩn ước hiện ra bộ dáng ban đầu của cái thế cao thủ! Bất luận kẻ nào nhìn thấy Đổng Vô Thương, đều sẽ lập tức nghĩ tới một cảnh tượng: Một người một đao, đối kháng ánh hùng khắp thế gian! Cái loại cảnh tương điên cuồng tuyệt thế này thật khiến người ta phải nhiệt huyết sôi trào!

Trầm ngưng như núi, bát ngát như biển cả!

Đao hoàng! Hoàng đế trong đao!

Ở trước mặt hắn, vạn đao phải cúi đầu!

Trung Tam Thiên, vị đao hoàng thuần thúy đầu tiên trong ba trăm năm.

Cửu Trọng Thiên nghìn năm qua, vị đao hoàng chỉ vẻn vẹn mười chín tuổi đầu tiên!

"Đột phá?" Sở Dương không quay đầu, cước bộ cũng không ngừng lại, chậm rãi di chuyển về phía trước, nhẹ giọng hỏi.

"Ừ!" Đổng Vô Thương gật đầu, lập tức đi tới bên cạnh Sở Dương, chậm rãi đạp lên cỏ xanh biếc, hít một hơi thật sâu, nói: "Trước khi gặp được lão đại, giấc mộng của ta chính là sớm ngày đột phá vương tọa. Khi đó, ta chỉ có thể sử dụng Mặc đao pháp quyết của gia tộc để tu luyện, để chiến đấu."

"Sau khi gặp được lão đại, ta đã thay đổi. Lão đại khiến nhị ca mang tới cho ta vố số cảm ngộ đao đạo, khiến trước mặt ta xuất hiện một con đường tu hành đao đạo, hơn nữa con đường này cũng rất thông thuận."

"Nhưng duy chỉ có tối nay, ngay tại lúc này, là một lần đột phá mà ta vui vẻ nhất!" Đổng Vô Thương khẽ cười, lắc lắc đầu nói: "Bởi vì loại đột phá này, chỉ thuộc vể chính là. Cho dù tiền nhân từng có loại cảm ngộ này từ trước, nhưng lần này ta đã có thể tự mình ngộ ra."

"Cho nên ta rất vui!" Ánh mắt Đổng Vô Thương lộ ra thần quang giống như đao phong: "Đây mới là đao của Đổng Vô Thương ta! Vô thương chi đao! Đao hoàng nhất phẩm!"

"Không sai!" Sở Dương khen ngợi: "Vô Thương chi đao... cái gì là vô vương chi đao?"

"Đao ra vô thương!" Đổng Vô Thương ngạo nghễ nói: "Chỉ có chết mà thôi!"

"Vô thương chi đao...." Sở Dương khẽ mỉm cười,nhưng không hề lên tiếng.

Vô thương chi đao, đương nhiên không phải là vì tử vong rồi! Đao đạo tu hành, cũng không hoàn toàn là vì đồ sát! Nhưng những lời này, Đổng Vô Thương biết, lại không hiểu. Chỉ khi hắn đạt tới một cảnh giới nhất định, mới có thể tự mình lĩnh ngộ ra.

Khi đó, vô thương chi đao của Đổng Vô Thương mới... xem như có chút thành tựu.

Nhưng Sở Dương đương nhiên sẽ không nói ra lúc này. Hắn muốn để Đổng Vô Thương tự mình lĩnh ngộ được! Lĩnh ngộ vô thương chi đao chân chính!

"Độc Hành cũng sắp đột phá rồi!" Sở Dương hít thật sâu một hơi, nói: "Huynh đệ chúng ta, trong ba ngày nay, cho tới hiện tại, mới xem như chân chính có một chút năng lực tự bảo vệ mình!"

"Phần năng lực này, đều nhờ lão đại ngươi mang tới mới có!" Đổng Vô Thương dừng cước bộ lại, nhìn bóng lưng Sở Dương, ánh mắt lộ ra một vẻ cảm kích và bội phục không thể che giấu.

"Ta càng hi vọng có thể mang tới cho các ngươi tương lai huy hoàng vô hạn!" Sở Dương thản nhiên nói: "Còn có...tự tin, tự mình cố gắng. Cho dù đến một ngày, trên đời này không còn Sở Dương ta nữa, các ngươi cũng có thể quật khởi Cửu Trọng Thiên! Đó mới là hi vọng của ta...."

"Không còn Sở Dương ngươi? Lão đại, những lời này là ý gì?" Đổng Vô Thương thoáng rùng mình, hai mắt nhíu lại, thần quang trong mắt lập tức ngưng tụ. Một cỗ khí tức nguy hiểm ẩn ước từ trong thân thể tràn ra.

Đao khí di thiên!

"Chỉ là tỷ dụ mà thôi. Không cần khẩn trương như thế." Sở Dương cười ha hả, nói: "Kỳ thật nên nói thế này... Nếu trên đời này, huynh đệ chúng ta không còn nữa, cho dù chỉ còn lại một người... cũng phải độc bá Cửu Trọng Thiên! Đứng ở trên đỉnh phong, viết lại truyền kỳ của chúng ta hôm nay!"

Chẳng biết tại sao, sau lần đột phá này, Sở Dương đột nhiên có một loại cảm giác khó hiểu, tựa hồ tương lai biến thành một đám sương mù, không nhìn thấy rõ, cũng không thể nói rõ...

Đổng Vô Thương nhíu mày lại, giống như hai thanh tuyệt thế bảo đao, đột nhiên ngang trời nhảy ra, thanh âm hắn thản nhiên nói: "Nếu như lão đại có khó khăn, Đổng Vô Thương ta đây có tiếc gì cái mạng này?"

Những lời này tùy hời hợt, nhưng lại ẩn chứa một tình huynh đệ nồng hậu tới cực điểm, lại giống như đại thảo nguyên, trong nháy mắt đã tràn ngập ngàn vạn dặm!

Hai người cùng đứng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong thiên không, vô số ánh sáo chớp động.

Sở Dương trong lòng cảm khái, không khỏi cúi đầu thở dài một tiếng, nói: "Không biết ở trên tinh không kia, là một thế giới như thế nào?"

Một thanh âm khẽ nói: "Nếu như chí lão đại ở tinh không, vậy huynh đệ chúng ta cùng đi lên đó."

Đây là một giọng nói lạnh lùng, nhưng bên trong đó lại có một nỗi kích động không thể nào áp chế nổi. Đó là một kích động vô hạn vì tâm nguyên rốt cuộc cũng được hoàn thành!

Hai người đồng thời quay lại. Bên dưới tinh không, Cố Độc Hành hắc ý bồng bềnh, chậm rãi bước tới. Thân hình giống như một thanh thần kiếm ẩn hiện. Tuy cô độc lạnh lùng, tuy tịch mịch siêu nhiên, nhưng giờ phút này. bỗng nhiên lại có thêm một loại khí tức hoàng giả!

Tựa hồ ở trước mặt hắn, thế gian vạn kiếm, đều phải cúi đầu xưng thần!

Nhất phẩm kiếm đế!

Trở thành kiếm đế, đón Tiểu Diệu tỷ ra, cùng Tiểu Diệu tỷ thành thân!

Đây vốn là giấc mộng suốt đời của Cố Độc Hành! Thậm chí ngay cả Sở Dương cũng không nghĩ tới, Cố Độc Hành ở thời điểm trẻ tuổi thế này, lại có được tu vi như vậy!

Ánh mắt Đổng Vô Thương cùng Cố Độc Hành thoáng chạm vào nhau, lập tức có điên quang chớp động vô hình.

Tựa như một thanh tuyệt thế bảo đao, đột nhiên đụng phải một thanh tuyệt thế lợi kiếm! Vào giờ khắc này, tóe lên hoa lửa sáng lạn!

"Nhị ca, chúc mừng. Vị kiếm đế đầu tiên của Trung Tam Thiên sau ba trăm năm!" Trong mắt Đổng Vô Thương bộc phát chiến ý vô tận: "Đánh với ta một trận, thế nào?"

Cố Độc Hành cười ha hả, ánh mắt lăng lệ chiếu thẳng lại đây, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Đổng Vô Thương. Đổng Vô Thương lập tức cảm thấy trên mặt có cảm giác đau rát.

Sau một hồi lâu, ánh mắt Cố Độc Hành dần dần trở nên rét lạnh giống như băng tuyết, thản nhiên nói: "Một trận chiến, được thôi!"

Một chữ cuối cùng vừa thốt ra, kiếm khí lập tức trùng thiên!

Trong cổ họng Đổng Vô Thương phát ra một tiếng gầm trầm thấp, thân hình vừa tiến lên một bước, đại đao đã nằm trong tay, đao khí di thiên!

Từng đợt từng đợt kiếm khí ánh đao đối đầu. Trong vô hình, khí thế không ngờ va chạm nhau tạo ra sát khí lạnh thấu xương! Nổ ầm ầm, tựa hồ muốn phá tan toàn bộ bầu trời đêm tĩnh lặng!

Sở Dương khoanh tay đứng một bên, nhìn hai huynh đệ khí thế mãnh liệt, trong lòng không nhịn được cảm khái: Đao hoàng kiếm đế này, cũng không phải là hoàng tọa bình thường. Chính xác là bất đồng! Rất bất đồng!

Nhất phẩm hoàng tọa bình thường, nếu như chống lại đao hoàng, chỉ sợ trong một chiêu cũng phân ra thắng bại rồi!

Đổng Vô Thương, do với mấy vị đao hoàng trong trí nhớ Sở Dương, lại có chỗ bất đồng.

Mấy người kia tuy phẩm cấp đều cao hơn Đổng Vô Thương, nhưng luận tới đao đạo thuần thúy, thì còn xa mới bằng được! Bởi vì mấy người kia ngay từ đầu đã tu luyện song song nhiều thứ, cho tới một cảnh giới nhất định, mới bắt đầu lấy đao làm chủ!

Nhưng Đổng Vô Thương từ nhỏ trong lòng đã chỉ có đao! Trừ đao ra, không còn bất cứ thì nào khác! Cho nên, từ nhỏ tới giờ, tất cả tâm lực, tất cả trí tuệ, tất cả tính toán của hắn, đều dồn lên hết một thanh đao!

Cho nên, Đổng Vô Thương mới thực là một đao hoàng thuần thúy!

Cố Độc Hành cũng thế!

Sở Dương đến giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi Cố Độc Hành mới tới Thiên Binh các, nhìn thấy kiếm của mình, đã lộ ra một loại cuồng nhiệt tới cực hạn.

Mà loại cuồng nhiệt đó, cũng có thể nhìn thấy được ở trên người Đổng Vô Thương. Nguồn: http://truyenfull.vn

Khi Sở Dương còn đang suy nghĩ, hai người kia đã lần lượt xuất đao xuất kiếm!

Lập tức bóng người tung hoành, đao quang kiếm ảnh, tràn ngập bầu trời đêm!

La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc không biết từ lúc nào đã xuất hiện, có chút hâm mộ nhìn Đổng Vô Thương và Cố Độc Hành.