Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 599: Cực hạn đào vong



Ngạo Tà Vân vừa nghĩ tới đây, đôi mắt lại thoáng đỏ lên.

Người bảo hộ mình, lần lượt chết đi, hiện giờ chỉ còn lại một mình mình! Mình đã hoàn toàn mất tất cả chỗ dựa rồi!

Gia tộc! Quá xa!

Hiện giờ, chỉ có một mình mình, chỉ có Ngạo Tà Vân! Không phải là đại công tử Ngạo thị gia tộc, không phải là đệ nhất cao thủ thanh niên! Cũng không phải là Tà công tử phong lưu phóng khoáng trước kia.

Chỉ là một kẻ bị đuổi giết, phải lẩn trốn đào vong! Trong nguy cơ phía sau, có mấy ngàn người, mấy ngàn cao thủ bao vây đuổi giết, muốn lấy mạng mình!

Bên trong tình huống ác liệt tới kịch đoan này, Ngạo Tà Vân ngược lại đã khai thác toàn bộ tiềm lực của mình!

Đỗ Thanh Vân đã anh dũng hi sinh mười lăm ngày rồi! Trong mười lăm ngày ngắn ngủi vừa qua, Ngạo Tà Vân đã vô số lần muốn khóc lớn một hồi, nhưng hắn biết mình không thể khóc. Cho dù là rơi lệ không một tiếng động. Mùi vị của nước mắt cũng không thể gạt được Âu Độc Tiếu xuất thân từ độc sát thế gia!

Hắn chỉ có thể vứt bỏ tất cả, bao gồm bi thương phẫn nộ, toàn lực chạy trối chết! Dùng tất cả trí tuệ của mình, đánh ra một con đường cầu sinh cho bản thân.

Mười lăm ngày này, đối với hắn cũng giống như mười lăm năm! Thậm chí, so với mười lăm năm còn dài hơn!

Hắn tựa như vô sự tự thông, biết làm sao để hao tổn ít thể lực nhất khi bỏ trốn, biết che lấp mùi mồ hôi trên cơ thể, biết cách vận dùng từng gốc cây ngọn cỏ, biết che dấu thân hình của mình, biết cách lợi dụng sự đặc sắc của sơn và thủy, biết lợi dụng ánh nắng phản xạ, tạo thành hình ảnh đánh lừa thị giác, từ đó thoát ly vòng vây....

Những điều này, trước kia hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Hiện giờ hắn mới biết được, cho dù Ngạo thị gia tộc là đệ nhất gia tộc, nhưng cũng không thể dọa được người! Ngạo thị gia tộc chẳng có gì là giỏi, mà mình, lại càng chẳng có gì hơn người!

Ngạo thị gia tộc bị phá hủy, cũng phải biến thành một đống đổ nát. Mà nếu như mình chết, cũng chỉ có thể biến thành một bộ thi thể hôi thối mà thôi! So với một tên khất cái mỗi ngày đều quỳ dưới chân người khác, tựa như cũng chẳng bằng được.

Ở trước mặt sinh tử, mỗi người đều chân chính ngang hàng!

Trong mười lăm ngày, Ngạo Tà Vân đã gặp phải hơn trăn lần vây công đuổi giết. Có mấy chục lần, hắn còn cho rằng mình tất phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đều từ trong hiểm tử mà chạy trốn thoát một mạng.

Giờ phút này, cảm thụ được dòng nước mát lạnh đang bao quanh thân thể chịu đủ mọi thương thế của mình, từ sâu trong nội tâm hắn rốt cuộc mới dâng lên một cảm giác an toàn. Cho dù cảm giác an toàn đó có vô cùng nhỏ bé!

Giờ phút này, hắn mới kịp nghĩ đến một chuyện.

Nhớ tới thời khắc cuối cùng khi Đỗ Thanh Vân và Tần Chiến chết trận. Đỗ Thanh Vân và Tần Chiến căn bản không cần chết sớm như vậy. Nhưng bọn hắn lại dứt khoát lựa chọn cái chết. là vì sao?

Khi mình đi ngược lên phương hắc, địch nhân vẫn điên cuồng đuổi giết như trước. Đỗ Thanh Vân và Tần Chiến chỉ biết, lần này tất chết không phải nghi ngờ.

Cho nên trước khi chết, bọn họ muốn xúc tiến Ngạo Tà Vân trưởng thành một lần cuối cùng!

Ba người bỏ trốn, dù sao cũng không bằng một người mục tiêu nhỏ bé.

Chỉ cần Ngạo Tà Vân có thể chạy thoát, là được rồi!

Nhưng có hai người bọn họ bên người, cho dù Ngạo Tà Vân căn bản không muốn dựa vào họ, nhưng trong lúc vô hình lại vẫn có một loại dựa dẫm. Căn bản không thể kích phát ra tiềm năng của hắn! Cứ như vậy, đến khi địch nhân thật sự đuổi tới sơn cùng thủy tận, thì tất cả đều xong đời rồi.

Cho nên Đỗ Thanh Vân và Tần Chiến bắt đầu dùng thực chiến và tự chủ đào vong để ma luyện Ngạo Tà Vân! Chỉ cần Ngạo Tà Vân có thể lĩnh ngộ, có thể nắm giữ được chân lý bên trong, hi vọng một mình hắn trốn thoát so với ba người cùng đi một chỗ sẽ lớn hợp gấp bội!

Cho nên Đỗ Thanh Vân mới có thể hoàn toàn không để ý tới sinh tử, lựa chọn tìm tới cái chết!

Chỉ để lại một mình thiếu chủ!

Khi có hi vọng, chúng ta vứt bỏ ngươi, là bất trung! Nhưng khi hoàn toàn không có hi vọng, chúng ta để ngươi chết đi... lại càng thêm đáng trách!

Dùng nhiệt huyết của chúng ta, để thiêu đốt linh hồn ngươi! Dùng sinh tử của chúng ta, đều kích phát tiềm năng của ngươi!

Đây là điều nhị lão căn bản không hề nói, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra, nhưng hiện tại, Ngạo Tà Vân lại có thể nghe được từ trong lòng mình.

Nước mắt lặng lẽ chạy xuống, tan vào trong nước. Cũng chỉ có trong ban đêm, trong hoàn cảnh thế này, Ngạo Tà Vân mới dám để nước mắt chảy ra không chút cố kỵ.

Trong cuộc đào vong này, cho dù có rơi lệ, cũng là một loại xa xỉ!

Nước sông chảy ào ào, Ngạo Tà Vân cực lực thả lỏng thân thể của mình, kiệt lực khôi phục thương thế, khôi phục từng điểm từng điểm thể lực.

Đột nhiên một cảm giác nguy hiểm ập tới trên đỉnh đầu, Ngạo Tà Vân lập tức ngừng hô hấp, thân hịnh lặng lẽ không một tiếng động chìm xuống đáy nước. Mũi chân chợt cứng ngắc, tựa hồ chạm vào một tảng đá lớn dưới đáy nước. Ngạo Tà Vân trong lòng chợt động, không một tiếng động bơi tới, đưa tay sờ soạng, quả nhiên là một tảng đá lớn chìm dưới đáy nước, hơn nữa phía dưới còn có một cái hốc nho nhỏ, nước sông hình thành một vòng xoáy nhỏ ở chỗ này, sau đó tiếp tục chảy đi.

Ngạo Tà Vân thật cẩn thận khống chế thân thể, hoàn toàn lợi dụng lực trùng kích của dòng nước, đem thân thể của mình, cố gắng lắm mới chui được vào phía dưới tảng đá. Sau đó lại thật cẩn thận đem thân cây sậy từng điểm từng điểm đẩy lên mặt nước... rồi yên lặng bất động.

Theo nước sông bơi đi, sớm muốn gì cũng gặp phải chỗ nước cạn, vạn nhất bị phát hiện, thì đúng là hữu tử vô sinh. huống chi trời sắp sáng, một khi có ánh sáng mặt trời, mình ở giữa sông chính là một cái bia sống!

Hắn vừa ẩn mình xong, đột nhiên sưu sưu sưu mất tiếng, mấy người đã xuất hiện ở trên bờ. Ngay sau đó, tiếng quần áo phần phật vang lên, ít nhất có mấy chục ngươi tới chỗ này.

"Có phát hiện gì không?" Một thanh âm trầm thấp hỏi. Thanh âm này xuyên qua dòng nước, truyền tới tai Ngạo Tà Vân, đã có vẻ hơi biến dạng, nhưng Ngạo Tà Vân vẫn có thể nghe ra được là thanh âm của ai!

Hắc Ma!

Thanh âm thiếu niên Hắc Ma!

"Quả nhiên là ngươi!" Ngạo Tà Vân nấp dưới tảng đá lớn đáy nước, âm thầm cắn răng. Nhưng một cử động cũng không dám có, thậm chí ngay cả nhịp tim mạch đập cũng khống chế cực kỳ chậm rãi.

Hiện tại, đám sinh tử cừu gia đang ở ngay trên đỉnh đầu mình, một khi bị phát hiện, thật đúng là lên trời không đường!

"Không phát hiện được gì." Một người khác hồi đáp, trong thanh âm tràn đầy vẻ nghi hoặc. Ngay cả cách một tầng nước sông, Ngạo Tà Vân vẫn có thể từ thanh âm này mà tưởng tượng ra được bộ dáng nhíu mày, kinh ngạc không thôi của người này.

Âu Độc Tiếu!

Dưới nước, Ngạo Tà Vân thầm rít gào trong lòng!

Đây từng là bằng hữu, đồng bạn của mình...

"Không phải ngươi nói không có chút sơ hở sao? Đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi?" Một thanh âm khác hừ một tiếng.

Mộng Lạc!

"Chuyện này quả thực rất kỳ quái! Vốn mỗi khi ta ở cùng với Ngạo Tà Vân, cứ cách một đoạn thời gian, lại đưa một chút Thiên Nhật Lưu Ngân lên người hắn. Mặc dù không khoa trương tới một ngàn ngày, nhưng trong vòng một năm, cái mùi này tuyệt đối sẽ không biến mất. Mà cái loại mùi này, những người khác căn bản không thể ngửi ra được... Trong khoảng thời gian này, chúng ta lợi dụng nó, giết sạch tất cả những người bên cạnh hắn, như thế nào mà Ngạo Tà Vân lại đột nhiên mất đi thứ mùi này?" Âu Độc Tiếu nghi hoặc nói

Dưới nước, Ngạo Tà Vân gần như không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi.

Thì ra tất cả đều là vì mình!

Thì ra từ trước kia, Âu Độc Tiếu đã chuẩn bị đối phó mình rồi. Trăm phương ngàn kế như vậy, tính toán âu dài như thế...

Khó trách ở nơi nào hắn cũng có thể 'xảo hợp' gặp mình. Sau đó còn cùng làm một chuyện gì đó... Mình vẫn còn cho rằng là mình và hắn có duyên, hơn nữa Âu Độc Tiếu khi đó cũng có vẻ rất chân thành, lúc nào cũng như thiên lôi của mình, sai đâu đánh đó, còn luôn cân nhắc vì mình. Cho nên bất kể là có chuyện tốt gì, mình đều sẽ gọi hắn. Tỷ như canh bạc Định Quân Sơn... Nguồn: http://truyenfull.vn

Tuy lần đó đánh cược thua lỗ vốn, nhưng lòng tốt của mình cũng không thể nghi ngờ!

Không thể tưởng được, tất cả những điều đó chỉ đổi lấy được hãm hại đuổi giết vô tình! Mà tất cả trùng hợp, đuổi giết chuẩn xác... Tất cả những căn nguyên, đều được Âu Độc Tiếu giải thích rõ ràng rành mạch: Cứ cách một đoạn thời gian, lại rắc lên người hắn một ít Thiên nhật lưu ngân!

Thì ra là ta! là ta hại bọn họ!

Nghĩ đến mỗi lần chạy trối chết, truy binh lại có thể nhanh chóng đuổi tới, Ngạo Tà Vân hối hận gần như muốn nhỏ máu trong lòng! Vì sao mình không nghĩ tới thật sớm chứ?

Chỉ nghe thấy bên trên có thanh âm nói: "Quả nhiên không hổ là độc sát. Ngạo Tà Vân đời này có thể kết giao bằng hữu như ngươi, thật sự là tam sinh hữu hạnh! Chắc chắn lúc trước, Âu huynh phải vỗ mông ngựa Ngạo Tà Vân không ít nhỉ? Ha ha, Ngạo Tà Vân luôn luôn tự phụ trí kế vô song, không nghĩ tới lại bị Âu huynh đùa bỡn trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy mà không tỉnh. Âu huynh thật là nhân tài đó."

Thanh âm này có chút càn rỡ, chính là thiếu gia chủ Đồ thị gia tộc Đồ Thiên Hào.

Thanh âm Âu Độc Tiếu có chút tức giận, nói: "Nói nhảm!Ở loại tình trạng như chúng ta, ai mà không đề phòng một tay? Chúng ta vô ý một lần, cũng có thể phải trả giá bằng cả gia tộc bị diệt! Ai dám khinh suất hành sự? Ngươi chỉ biết ta âm thầm hạ thủ Ngạo Tà Vân, chẳng lẽ Ngạo Tà Vân thật sự coi ta là huynh đệ sao?"

Hắn phẫn nộ nói: "Cho dù hiện giờ chúng ta cùng đứng chung một chỗ, nhưng có ai dám xoay lưng mình về phía kẻ khác? Đồ Thiên Hào, ngươi nói như vậy là có ý gì?"

Đồ Thiên Hào hừ một tiếng, đang định lên tiếng thì Mộng Lạc vội vàng cướp lời nói: "Âu huynh làm như vậy, cũng không có gì đáng trách. Dù sao hết thảy cũng là vì gia tộc. Huống chi, hiện giờ cũng nhờ hành động vô ý của Âu huynh lúc trước, chúng ta mới có thể đuổi giết thuận lợi như thế. Ít nhất cũng lập công lớn rồi."

Đồ Thiên Hào lúc này mới không nói nữa.

Dưới đáy nươc, Ngạo Tà Vân khẽ thở dài, cười tự giễu: "Âu Độc Tiếu, ta không coi ngươi là huynh đệ chân chính, nhưng có một thời gian ngắn, ta đã từng thật tâm muốn kết giao với ngươi...."

"Nhưng hiện tại Ngạo Tà Vân đã không thấy đâu. Âu huynh biết rõ Thiên Nhật Lưu Ngân, không ngại phỏng đoán một chút, trong tình huống nào, loại Thiên Nhật Lưu Ngân này mới có thể biến mất?"

Chỉ nghe Âu Độc Tiếu phía trên nói: "Phát sinh loại tình huống này, trừ có được giải dược ra, ít nhất hắn cũng phải ngâm ở trong nước hơn một ngày thời gian, Thiên Nhật Lưu Ngân mới có thể bị xóa bỏ! Bởi vì mùi đã xâm nhập vào trong da thịt, cùng với thân thể hợp làm một rồi."

"Còn có một khả năng, chính là ẩn mình trong nước, để nước ngăn cách mùi truyền đi. Mà chúng ta một đường đuổi theo, Ngạo Tà Vân căn bản không có thời gian ngâm trong nước một ngày. Căn cứ vào các loại biểu hiện, Ngạo Tà Vân từ bên kia sườn núi lăn xuống, hẳn là lập tức rơi vào trong nước... Nơi này có một con sông, Ngạo Tà Vân hẳn là ở ngay dưới sông, mới có thể khiến ta hoàn toàn mất đi cảm ứng!"

Dưới đáy nước, trái tim Ngạo Tà Vân lập tức nhảy thót lên, sắc mặt trắng bệch!