Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 786: Một thằng béo chết tiệt



Chấp pháp phách mại đường!

Cái tên phách mại đường của chấp pháp giả đúng là rất dễ nhớ, dễ hiểu.

Trước mắt, trên tầng cao nhất của tòa lâu năm tầng, đã có mấy cẩm y nhân đứng ở đó, đưa mắt nhìn về phía xa.

"Ngũ Tân trấn loạn rồi!" Một người đứng trước, ba chỏm râu dài phất phơ trước ngực, khuôn mặt chính trực, hai tròng mắt thâm trầm, tinh quang chớp động: "Theo các ngươi, đại loạn lần này, là do nhà nào gây ra?"

"Chưa chắc đã là tam gia ở đây!" Một tên khác thân hình có chút béo tốt, khuôn mặt tựa hồ có hình tròn, giống như lúc nào cũng mang theo ý cười, nói: "Nếu nói tới phóng hỏa, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng vẫn tuân theo quy luật. Đó chính là bắt đầu từ mạn động, làm một vòng lớn, sau đó chấm dứt ở đông bắc. Từ kết quả báo cáo mà xem, lần phóng hỏa này xuất kỳ bất ý, tu vi người phóng hỏa vị tất đã cao bao nhiêu. Nhiều nhất là hoàng tọa ngũ lục cấp. Thậm chí cho dù là cửu phẩm vương tọa, cũng co the ẻlàm được."

"Đây chính là gây loạn." Một trung niên nhân mặt tròn kết luận.

"Vậy hỗn loạn lần này thì sao?" Người râu dài mỉm cười hỏi. Hiển nhiên rất hài lòng với suy đoán của cấp dưới.

"Trận hỗn loạn này tuy bất đồng, bất quá cũng có thể nhìn ra, đây vẫn là do một người gây nên! Từ đầu tới giờ, chịu thiệt hại, là cửa tiệm của mười chín nhà...."

Hắn vừa nói tới đây thì lại nghe bên dưới có người báo cáo: "Lại có cửa tiệm hai nhà bị cướp sạch, là Sở gia cùng Bảo gia."

"Là hai mươi mốt nhà. Hơn nữa vẫn còn tiếp tục chuyển biến xấu." Trung niên nhân mặt tròn lập tức sửa lại lời nói, nói: "Vậy tu vi người này, lại khá đáng sợ rồi. Cho dù so với lão đại ngươi... chỉ sợ là...."

Hắn còn chưa nói hết, nhưng ngụ ý, ai cũng có thể hiểu được.

Mấy ngân y nhân phía sau đều biến sắc. Đại ca mình có tu vi quân cấp lục phẩm, cũng chính là người tổng phụ trách chấp pháp giả toàn bộ Bình Sa Lĩnh này!

Tên hung đồ này, tu vi không ngờ lại cao hơn cả đại ca?

Người râu dài im lặng một hồi, nói: "Nói không sai, tốc độ, sự tàn nhẫn, tu vi người này, ta đều không phải là đối thủ của hắn!"

"Bất quá, chúng ta cũng không cần lo lắng. Nơi này là địa bàn của Tiêu gia. Ngươi nọ tuy không sợ Tiêu gia, nhưng trên toàn bộ đại lục này, ta vẫn chưa từng nghe nói qua, lại có kẻ nào dám đụng tới chấp pháp giả chúng ta!" Người mặt tròn cười ngạo nghễ.

"Vị tất...." Người râu dài trầm giọng nói: "Tất cả mọi vật phẩm, đã thu thập thỏa đáng chưa? Tất cả bảo vật quý giá, đưa hết vào mật thất?"

"Đã đưa hết vào mật thất!" Người mặt tròn cười ha hả nói: "Lão đại vẫn luôn cẩn thận, suy nghĩ chu toàn như vậy. Bất quá, tiểu đệ cho rằng... Lần này chỉ sợ lão đại lo xa quá rồi...."

"Chỉ mong là ta lo xa...." Người râu dài sắc mặt sầu lo, ánh mắt thâm trầm.

Bên trong truyền ra tiếng cấp báo, trong thanh âm tràn đầy khiếp sợ: "Ba cửa hàng lớn của Tiêu gia truyền tới tin tức, toàn bộ bị cướp sạch rồi!"

Mọi người lập tức biến sắc!

Người này, ngay cả Tiêu gia cũng cướp!

"Đề phòng! Người râu dài quả quyết hạ lệnh: "Mọi người lập tức tụ hợp!" Lời còn chưa dứt, một tiếng thét dài chấn không đã truyền tới, vang vọng không ngừng.

Người râu dài đại kinh, lạnh lùng quát lớn: "Ngay!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dưới bầu trời tràn ngập ánh lửa và khói bụi, có một thân ảnh lao vụt tới nhanh như một tia chớp!

Trong thời điểm đầu tiên, khi nhân ảnh kia thoáng hiện ở phía xa, thoạt nhìn chỉ lớn bằng con chim sẻ. Nhưng lần thứ hai thoáng hiện, đã lớn bằng đầu người. Lần thứ ba, đã khí định thần nhàn đứng dưới tòa lâu của Phách Mại đường. Một thân hắc y, đeo khăn che mặt, đang ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt sáng ngời, tựa như hai đạo thiểm điện phá không mà lên!

Không ngờ lại là một thằng béo chân tay ngắn choằn.

Chấp pháp giả ở nơi này đã có chín cao thủ, tính cả bốn người vừa rồi nữa tất cả là mười ba người, cùng đứng phía sau người râu dài. Ai nấy sắc mặt ngưng trọng, nhìn thằng béo dưới lầu, đều cảm thấy một cỗ khí thế bức nhân ập tới.

Một cỗ sát khí sắc bén!

"Ha ha, các vị chuẩn bị đội ngũ thật chỉnh tề ha!" Thằng béo phía dưới cười ha ha một tiếng, thanh âm vang vọng, khiến người ta nghe xong không tự chủ được lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Chỉ nghe hắn nói: "Xuống đây đi, lão hủ không có thói quen nghển cổ nói chuyện. Nếu các ngươi không muốn tòa lâu này sập, thì xuống đi!"

"Cuồng vọng!" Một vị cao thủ chấp pháp giả giật mình biến sắc.

"Đi xuống!" Người râu dài quát nhẹ một tiếng, cao giọng nói: "Các hạ từ xa tới, không tiếp đón chu toàn, xin thứ tội!" Nói xong liền thả người, phiêu diêu đáp xuống.

Hắn biết, đối phương không hề mạnh miệng một chút nào. Với tu vi đối phương, san bằng cả tòa lâu này trong nháy mắt, cũng không phải việc gì khó.

Những người khác thấy lão đại xuống rồi, đành phải lần lượt nhảy xuống.

Đứng trên đất bằng nhìn lại, thằng béo này đã thấp lại càng thấp. Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. chấp pháp giả quả nhiên đều là tuấn kiệt!"

Những lời này chẳng khác nào một cái bạt tai chính diện.

Rõ ràng đang nói xéo chấp pháp giả nhát gan!

Lập tức có mấy người nhẫn nhịn không nổi, đang định nhảy ra giáo huấn tên cuồng đồ này thì bị người râu dài ngăn cản.

"Xin hỏi các hạ là....." Người râu dài tiến lên trước một bước, mỉm cười hỏi. Phong độ lịch lãm bình tĩnh, không ngờ không hề tức giận.

"Ngươi không thấy lão tử che mặt à?" Thằng béo này cứng mềm đều không chịu, hét lớn một tiếng: "Vậy mà còn hỏi tên ta? Con mẹ nó, nếu có thể nói, ta còn che mặt làm đéo gì? Trong đầu ngươi, là bã đậu à?"

"Vậy tại hạ không hỏi nữa." Người râu dài thong dong cười, nói: "Xin hỏi các hạ tới đây là có chuyện gì? Xin hãy nói rõ, chỉ cần lão hủ làm được, rất hi vọng có thể kết giao bằng hữu với các hạ."

"Ta cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là thiếu một số thứ, cho nên mới tới chơi, xem có hay không?" Thấy đối phương vẫn nho nhã lễ độ, thằng béo tựa hồ cũng trở nên văn nhã.

"Xin hỏi huynh đài thiếu thứ gì?" Người râu dài ôn hòa nói: "Tại hạ Tần Bảo Thiện, bất tài, chỉ là người phụ trách chấp pháp giả ở Bình Sa Lĩnh này. Tin tưởng có thể giúp được các hạ. Xin nói rõ."

"Tốt lắm! Lão tử dạo qua mấy nhà rồi, chỉ thấy có mình ngươi là hiểu biết." Thằng béo cười to: "Kỳ thật cũng không có gì, lão phu thu hai tên đồ đệ, hiện tại tu vi tiến cảnh quá chậm, mà tử tinh trong tay lại dùng hết rồi, đành phải đi kiếm chút tử tinh dùng tạm. Không cần nhiều, tám trăm một ngàn khối là được. Hơn nữa, thiên tài địa bảo khuyết thiếu, ta cũng không cần nhiều, bất kể là độc dược hay là bổ dược, mỗi một loại trên dưới trăm gốc là đủ rồi!"

Sắc mặt Tần Bảo Thiện trầm xuống.

Yêu cầu của ngươi thật không cao? Tám trăm một ngàn khối tử tinh, thiên tài địa bảo độc dược bổ dược, mỗi một loại trên dưới trăm gốc...

Toàn bộ Phách Mại đường cũng không có nhiều như vậy. Ngươi thuần thúy là muốn mạng chúng ta!

"Yêu cầu của huynh đài, có chút làm khó người ta." Tần Bảo Thiện hít sâu một hơi, nói: "Trước mắt tiểu đệ không lấy đâu ra nhiều như vậy... Bất quá, nếu như huynh đài cần gấp... tại hạ cùng huynh đài thương lượng một chút, thế nào?"

"Thương lượng cái gì?" Thằng béo chớp chớp mắt mấy cái.

"Tiểu đệ có thể làm chủ, tặng cho huynh đài ba mươi khối tử tinh! Đây là hạn ngạch lớn nhất ta có thể vận dụng!" Tần Bảo Thiện chân thành nói: "Hi vọng huynh đài nghĩ cho chúng ta một chút, cho huynh đệ một con đường sống."

Mười ba người phía sau đều cực kỳ kinh ngạc: Lão đại mềm mỏng như vậy từ khi nào thế? Không ngờ còn cầu xin này nọ? Mọi người cùng nhau xông lên, làm thịt thằng béo chết tiệt này thì không phải xong rồi sao?

Bọn họ nào biết rằng, từ khẩu khí và thân pháp của đối phương, Tần Bảo Thiện đã đoán ra được, người trước mắt này, thấp nhất cũng phải là quân cấp cửu phẩm! Nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ người bên mình không có ai may mắn sống sót!

Cho nên hắn chỉ có thể hạ mình, nói năng mềm mỏng, chỉ cầu có thể ứng phó tạm thời với tên sát tinh này. Tần Bảo Thiện cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, lại cộng thêm thân phận chấp pháp giả, từ trước tới nay đều hoành hành ngang ngược.

Nhưng hắn hoành hành ngang ngược, cũng có lựa chọn đối tượng. Cho nên mới có thể sống lâu như vậy. Thằng béo trước mắt này, rõ ràng không coi chấp pháp giả ra gì!

"Ba mươi khối? Ngươi cho rằng lão tử tới xin cơm à?" Thằng béo giận dữ: "Tần Bảo Thiện, ta còn cho rằng ngươi có chút hiểu biết, không nghĩ tới ngươi lại vũ nhục ta như vậy! Bớt nói nhảm đi, để ta tự mình tới lấy vậy!"

Tần Bảo Thiện kêu lên: "Huynh đài chậm đã! Huynh đài rốt cuộc muốn bao nhiêu? Có thể thì thương lượng một chút. Đương nhiên, huynh đài cũng biết, trên dưới một ngàn khối tử tinh, chỉ bằng vào nơi hẻo lánh thế này, tuyệt đối không có. Nếu như huynh đài không có ý định đối nghịch với chấp pháp giả thì xin hãy thành tâm thành ý nói chuyện!! Làm việc, chung quy cũng phải chú ý tới thành tín...: "

"Thành tín?" Thằng béo cười ha hả: "Được rồi, ta cũng không làm khó các ngươi. Tần Bảo Thiện, hôm nay ngươi cũng coi như nhẫn nhịn cầu toàn, ta cũng không muốn ép các ngươi. Chỉ cần ngươi xuất ra ba trăm khối tử tinh! Ta lập tức quay đầu đi ngay!"

"Ba trăm khối tử tinh...." Nếp nhăn trên mặt Tần Bảo Thiện tựa hồ càng sâu thêm

Ba trăm khối tử tinh, lấy thì cũng lấy được, nhưng đây lại không phải của mình, mà là của tổ chức. Nếu vô duyên vô cớ đem cho người khác... cho dù mình giữ được tính mạng thì cũng khó tránh khỏi bị tổ chức nghiêm trị.

"Tần Bảo Thiện, ngươi còn do dự cái gì? Ngươi nên biết, điều kiện của ta đã phi thường khoan dung rồi!" Ánh mắt thằng béo chớp động hung quang.

Điểm này, Tần Bảo Thiện đương nhiên biết. Đối phương chuyển biến từ ăn cướp cho tới thái độ bình tĩnh hiện giờ, đối với một kẻ cướp mà nói, đã là rất khoan dung rồi. Hơn nữa, từ điểm này cũng có thể chứng minh: Đối phương không có ý định sống chết với chấp pháp giả!

"Được rồi!" Ánh mắt Tần Bảo Thiện chợt lóe lên, nói: "Tại hạ cùng huynh đài nghiệm chứng một phen. Nếu như huynh đài thắng, ba trăm khối tử tinh, chắp hai tay dâng lên! Còn nếu các hạ bại... Các hạ cũng nên biết, ba trăm khối tử tinh, là phi thường bỏng tay đấy!"

Tần Bảo Thiện vừa nói xong, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, lập tức minh bạch.

Tần Bảo Thiện chiến bại, giao ra tử tinh, cho dù là tổ chức cũng không thể nói gì cả. Hơn nữa còn bảo toàn được tính mạng mười ba vị huynh đệ.... vì nếu Tần Bảo Thiện cũng bại rồi, bọn họ có cùng lên thì cũng chỉ có nước toi mạng mà thôi.

Thằng béo cười ha hả: "Tần Bảo Thiện, ngươi là người thông minh, tới đi!"

Cười lớn một tiếng, Tần Bảo Thiện tung mình lao tới. Nhân ảnh trước mắt nhoáng lên một cái, thân thể núc ních mỡ của thằng béo đã phiêu đãng như một đám mây đen, lượn quanh người Tần Bảo Thiện không ngừng. Hết vòng này tới vòng khác, sau ba vòng, đã biến thành một đám hắc vụ!

Tần Bảo Thiện thương một tiếng rút ra trường kiếm, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, tay cầm trường kiếm, im lặng bất động.

Địch không động ta không động!

"Chấp pháp giả quả nhiên có cao thủ!" Thằng béo khen ngợi một câu, đột nhiên hô một tiếng, đám hắc vụ cấp tốc tụ lại vào bên trong. Tựa như trường kình hấp thủy, trong nháy mắt đã biến mất toàn bộ.

Không ngờ hút toàn bộ không gian quanh mình, thành một vùng chân không!