Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 795: Thiên tinh mộc



"Ngươi đã tới rồi." Lão tổ tông đứng trước bức họa, nói một câu lại tựa như thở dài.

"Ta tới rồi." Sở Dương biết những lời này không cần trả lời, nhưng giờ phút này cũng bị bầu không khí áp lực trong phòng khiến cho có chút khó chịu, đành lên tiếng phá vỡ loại gượng gạo này.

Bởi vì, lão tổ tông lên tiếng, ngay cả thanh âm cũng dung thành một thể với loại không khí này, không thể phân tách. Nếu như Sở Dương không lên tiếng, thì cứ im lặng mãi ở nơi này thôi.

Hơn nữa, Sở Dương dám đánh cuộc, chỉ cần mình không lên tiếng, vị lão tổ tông này lại có thể trầm mặc một lần nữa.

"Ừ...." Lão tổ tông ừ một tiếng, rồi lại rơi vào trầm tư, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Ngươi có biết, người trong bức họa là ai không?"

Người trong bức họa là ai?

Sở Dương trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ chẳng lẽ không phải là tổ nãi nãi Sở gia? Cái này thì cần gì phải đoán? Nhưng... lão tổ tông hỏi như vậy, là có dụng ý gì?

Nghĩ một lát, Sở Dương cân nhắc nói: "Người trong bức họa... chính là người trong lòng."

"Người trong bức họa... chính là người trong lòng...." Lão tổ tông tựa hồ vô thức lặp lại một lần, đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Sở Dương một cái thật sâu, buồn bã nói: "Người trong bức họa, chính là người trong lòng... Những lời này, rất có đạo lý a."

Sở Dương lạnh nhạt nói: "Đúng, người trong bức họa, chính là người trong lòng, cũng là người vương vấn trong tim, không quên được. Cho dù ngàn năm vạn năm, cho dù hồng nhan năm đó đã già đi, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi không quên, thường xuyên gặp gỡ trong mộng, vẫn là cái thủa trẻ tuổi lúc trước, thiếu nữ mơn mởn, vẫn là cái năm đó, vui buồn hờn giận lẫn nhau, phong tình vạn chủng...."

"Cho dù năm tháng trôi qua, cho dù bạch cốt thành tro, nhưng trí nhớ vẫn còn y nguyên, lại áp súc cả ngàn năm vạn năm, trở thành một bức họa trong lòng. Tuyệt không phai màu."

Sở Dương cúi đầu thở dài một tiếng: "Ta không biết người trong bức họa là ai. Nhưng ta biết bức họa này, là tâm."

Từ lúc Sở Dương bắt đầu nói chuyện, lão tổ tông đã chậm rãi xoay người lại, lẳng lặng nhìn hắn, thần quang trong mắt biến ảo, càng về sau, thậm chí còn có chút ướt át. Hốc mắt đã khô cạn mấy trăm năm, không ngờ lại lại một lần nữa có lệ!

Tâm sự mấy trăm năm, tưởng niệm đau đớn mấy trăm năm, lại bị mấy câu nói của Sở Dương khơi lên.

Hắn lắng nghe, ngẩng đầu lên, cố gắng nén mấy giọt lệ sắp chảy ra trở lại.

Khóe mắt dâng lên một tầng sương mù.

Trong phòng lại một lần chìm vào tĩnh lặng.

Thật lâu sau, lão tổ tông mới khẽ nói: "Xem ra mấy năm ở bên ngoài, ngươi cũng trải qua không ít."

Mấy câu nói của Sở Dương khơi lên tâm sự của hắn, nhưng hắn lại chỉ cần một câu đã dẫn ra được cay đắng ngọt bùi hai đời của Sở Dương. Sở Dương thở dài một tiếng thật sâu, nói: "Lẻ loi hiu quạnh, cô độc phiêu linh, tứ hải như một, không có gia môn. Ngày tháng như bèo không rễ, một lời khó nói hết."

Lão tổ tông khẽ gật đầu: "Cũng từng trải qua không ít sinh tử?"

"Đúng." Sở Dương thẳng thắn thừa nhận.

"Càng từng có hồng nhân đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ?" Lão tổ tông lại hỏi.

"Đúng."

Lão tổ tông không nói, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài: "Khó trách."

Sau đó hắn liền xoay người, không đứng trước bức họa nữa, mà ngồi xuống ghế. Đối mặt với Sở Dương, cẩn thận dò xét, cuối cùng nói: "Ngươi, rất khá."

Sở Dương đứng im, không hé răng.

"Thương thế của ngươi, là ở thần hồn. Nhưng không phải thần hồn của ngươi hao tổn, mà là thần hồn quá vượng, họa tới kinh mạch." Lão tổ tông nhìn hắn, khẽ nói: "Đây không phải là thương thế, mà là phúc. Chỉ cần có thể tiêu hóa, tất cả bất lợi đều lập tức biến mất, mà ngươi, từ nay về sau sẽ có thần hồn lực cường đại!"

"Xem ra ngươi đã chiếm được kỳ ngộ truyền thừa không muốn người khác biết, chứ không phải bị thương." Lão tổ tông cụp mí mắt xuống, nói: "Có phải thế không?"

"Đúng." Sở Dương kinh dị, không thể tưởng được ánh mắt vị lão tổ tông này lại cường đại như thế, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bệnh trạng của mình.

"Lần này ta xuất quan, là vì trị liệu thương thế cho ngươi. Bất quá, tuy ngươi bây giờ không cần trị liệu, nhưng lão phu cũng không thất vọng!" Trong mắt lão tổ tông lộ ra vẻ hài lòng: "Có thể nhìn Sở gia sinh ra một nhân tài như vậy, lần bế quan này có gián đoạn, cũng coi như có thu hoạch lớn."

Sở Dương mỉm cười: "Lão tổ tông quá coi trọng ta rồi."

"Ngươi còn chưa đáng để ta đặc biệt coi trọng." Lão tổ tông hừ một tiếng nói: "Hậu nhân Sở gia, năm trăm sáu mươi năm nay, từ sau Sở Thương Hoàn, rốt cuộc cũng xuất hiện một nhân tài!"

Sở Thương Hoàn?

Sở Dương nhớ, khi mình tế tổ, từng thấy qua cái tên này trên bài vị. Chính là tổ tiên Sở gia đời thứ chín.

"Chỉ hi vọng ngươi không có tính tình ngạo mạn, cương liệt như Sở Thương Hoàn, hiểu được một chút hòa hợp, mới là chuyện tốt nhất." Lão tổ tông than thở một tiếng.

"Xin lão tổ tông chỉ điểm." Sở Dương khom người nói.

"Ngồi đi." lão tổ tông mỉm cười.

"Vâng." Sở Dương nhìn quanh bốn phía, không khỏi buồn bực trong lòng: Ngồi ở đâu đây?

Sở Dương nhíu mày, đột nhiên tiêu sái cười.

Ánh mắt lão tổ tông cũng lộ ra ý cười.

Hắn nhấc ấm trà trên bàn lên, mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp gỗ. Sở Dương liếc nhìn một cái, liền lắp bắp kinh hãi: Trên chiếc hộp gỗ này lấp lánh vô số ánh sao, tựa hồ toàn bộ vũ trụ đều được chứa bên trong!

Đây không ngờ chính là Thiên Tinh mộc!

Thiên Tinh mộc trong truyền thuyết, chỉ cần một chút bột phấn, cũng quý giá hơn tử tinh ngàn vạn lần!

Thiên Tinh mộc, chính là đệ nhất bảo được Cửu Trọng Thiên đại lục công nhận!

Ngàn năm một tấc, vạn năm không trưởng thành. Đó chính là miêu tả Thiên Tinh mộc. Một ngàn năm mới cao thêm một tấc, một vạn năm vẫn chưa trưởng thành. Nếu muốn đem dùng, phải có Thiên Tinh mộc mấy chục vạn năm mới được.

Mà trừ vạn năm bất hủ ra, đặc tính lớn nhất, cũng có thể nói là thần kỳ nhất của Thiên Tinh mộc chính là, dùng Thiên Tinh mộc làm đồ chứa, có thể dùng như một món đồ không gian, có thể cất chứa vạn vật. Hơn nữa Thiên Tinh mộc càng lâu năm, lại càng chứa được nhiều thứ.

Mà ngay cả bột phấn của Thiên Tinh mộc, nếu rơi vào trong tay chí tôn, lợi dụng chí tôn "khí thôn sơn hà chi pháp" luyện chế, là có thể tạo thành vật chứa không gian các loại hình dạng. Cho nên Thiên Tinh mộc trân quý ra sao, có thể nghĩ được.

Bao nhiêu năm như vậy, Thiên Tinh mộc của Cửu Trọng Thiên đại lục đã sớm tuyệt tích. Không nghĩ tới ở nơi này lại có một chiếc hộp lớn như vậy, hơn nữa còn biến thành một chiếc hộp đựng trà nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cái hộp này ước chừng lớn bằng cái đầu, trình độ quý hiếm, thực sự là Cửu Trọng Thiên hiếm thấy!

Tựa hồ phát hiện ra Sở Dương kinh ngạc, lão tổ tông cười nhạt một tiếng: "Kiến thức không tệ. Bất quá, ngươi cũng đừng nghĩ ta giàu có bao nhiêu. Trêc thực tế, vật trân quý nhất của ta, chính là cái hộp này đó."

Sở Dương cười ha ha.

Hộp gỗ vừa mới mở, một mùi hương trà chợt bay ra, xông vào mũi.

Lão nhân cực kỳ cẩn thận bốc một nhúm lá trà, bỏ vào trong ấm trà, lập tức vung hai tay lên, bên ngoài vù một tiếng bốc lên một cơn cuồng phong, nhưng nhìn kỹ lại, lại phát hiện cây cối không hề lay động mảy may.

Lão nhân khẽ vẫy tay, một cỗ thiên địa linh khí nồng đậm từ ngoài cửa cuồn cuộn tràn vào. Sau đó ngưng tụ lại, hóa thành một viên thủy cầu trong suốt, lấp lánh, vô thanh vô thức rơi vào trong ấm trà.

Lập tức, ấm trà trong tay lão nhân liền bốc lên hơi nước nhàn nhạt, chậm rãi sôi trào. Hương trà thấm vào ruột gan, càng lúc càng nồng đậm.

Gương mặt lão nhân rất trầm tĩnh, chuyên chú làm tất cả chuyện này.

Nhưng xuyên qua hơi nước, nhìn vào khuôn mặt đối diện, Sở Dương không ngờ lại dâng lên một cảm giác hư ảo, tựa hồ có chút thương cảm xa xăm.

Lúc này hắn mới chú ý tới, tuy nơi này không có ghế, cũng chỉ có một ấm trà, nhưng chén trà lại có tới năm.

"Đây chính là lá trà bảy trăm năm trước." Lão nhân khẽ mở mắt, nhìn lá trà chìm nổi không ngừng trong ấm, từ khô giòn, biến thành màu xanh nhạt. Ánh mắt hiền hòa nói: "Vì bảo tồn những lá trà này, cho nên ta mới đoạt lấy chiếc hộp Thiên Tinh mộc. Vì chiếc hộp gỗ này... ta... đã giết mgười bảy người của Lăng gia, cũng khiến Sở gia phải an phận một góc, không thể tiến thêm."

Sở Dương thầm tặc lưỡi.

Vì một cái hộp gỗ... giết mười bảy người của Lăng gia, một trong cửu đại thế gia chúa tể, không ngờ còn sống rất tốt...

Xem ra vị lão tổ tông này năm đó cũng là một người vô pháp vô thiên.

"Đừng cho rằng ta lợi hại. Khi đó vừa vặn đúng là lúc cửu đại gia tộc chúa tể cùng chấp pháp giả ký kết hiệp nghị. Tất cả cao thủ chí tôn cùng thánh cấp thất phẩm trở lên đều tới chấp pháp điện. Nhờ vậy ta mới có thể thành công."

Lão nhân cười ha hả.

Sở Dương bĩu môi, thầm nghĩ, dám đi Lăng gia trộm thứ này, hơn nữa Lăng gia còn không trả thù ngươi, để cho ngươi sống tới bây giờ, hơn nữa còn không đoạt thứ này lại, cũng đủ để chứng minh rất nhiều điều rồi... ngươi khiêm tốn thì có lợi ích gì chứ?

"Số lá trà này... là tổ nãi nãi ngươi năm đó lưu lại. Ta trộm Thiên Tinh mộc, cũng là vì bảo quản số lá trà này. Vốn định không thành, thì cũng chết luôn ở đó. Nhưng không nghĩ tới lại thành..." Lão nhân miêu tả hời hợt, giống như không hề để ý lắm.

Sở Dương thở dài, biết ý tứ những lời này: Ái thê bỏ mình, cho nên mới đi trộm thứ này về, bảo tồn vĩnh cữu những thứ ái thê lưu lại. Nếu như bất thành, thì cứ vậy là đi theo ái thê... Đây là tình nghĩa bậc nào chứ!

Trong mắt lão nhân chỉ còn lại hồi ức, cười hiền hòa: "... Khi đó, nhà nàng có một vườn trà... Ta gặp nàng, cũng là trong vườn trà đó. Nàng đang hái trà, bạch y kim hoàn, tay áo bồng bềnh...."

Trong hương trà phiêu lãng, lão nhân lộ ra một vẻ trầm mê: "Khi đó, ta hỏi, trà thơm hay là ngươi thơm? Nàng nói...."

Nói tới đây, đột nhiên tỉnh lại, cười ha hả: "Già rồi, người già thật sự lúc nào cũng hồi ức."

"Ta nghe thực xúc động." Sở Dương cười ha hả: "Vậy, vì bảo tồn những lá trà này, ngài đã khiến Sở gia lâm vào cục diện bây giờ, ngài có hối hận không?"

Lão nhân lắc đầu, khẽ cười: "Tâm an, có gì mà hối hận?"

Sở Dương cười ha ha.

Lão nhân nhấc ấm trà lên, rót vào trong chén. Nước trà xanh biếc, hương khí bốn phía. Hắn tựa hồ đã quên, tựa hồ lơ đãng thần trí, không ngờ rót đầy toàn bộ năm chén trà.

Sau đó lấy cho mình một chén, do dự một hồi lâu mới chọn lấy một chén trà đưa cho Sở Dương.

"Ta từng có ba huynh đệ, bọn họ thường tới đây uống trà. Lần nào, phu nhân cũng ngồi ở bên cạnh ta, tự mình pha trà cho chúng ta uống. Chén trà ngươi cầm hiện tại, chính là của nhị đệ ta...."

Lão nhân có chút không nỡ, nhìn chén trà: "Bên trên có một chỗ khuyết, là nhị đệ dùng móng tay làm vỡ... Hiện giờ, ngươi cũng đã không còn, chỉ còn chén trà ở đây. Nhưng trong lòng ta, chén trà còn, cũng giống như ái thê và bọn họ còn ở đây...."

Ánh mắt lão nhân lưu luyến nhìn sang ba chén trà đang nghi ngút hơi nước, thản nhiên nói: "Nhìn chén trà, ta lại có cảm giác bọn họ vẫn còn sống, vẫn còn ngồi ở nơi này, cười nói. Cho nên mỗi lần pha nước trà, ta đều rót đầy cho bọn họ, bằng không lại nói ta keo kiệt."