Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 797: Hữu tình có lệ mới tiêu sái, cũng cười cũng khóc giải tâm ma!



Sở Dương khiếp sợ đứng lên, giờ khắc này, hắn không ngờ lại có chút thất thố. Hai mắt trừng thật lớn nhìn vị lão tổ tông này, chỉ cảm thấy trong lòng nổi sóng!

Kiếm linh trong ý niệm cũng không nhịn được mà cả người khẽ chấn động! Mở mắt, xuyên thấu qua thân thể Sở Dương mà nhìn vị lão tổ tông của Sở gia này. Trong hai mắt là một vẻ bất ngờ.

Ngay cả hắn cũng không ngờ tới, vị lão tổ tông Sở gia này, lại tu luyện hữu tình đạo nghịch thiên!

Hiện tại, Sở Dương có lẽ còn không biết hữu tình đạo chân chính là cái gì, hữu tình đạo chân chính gian nan bao nhiêu! Nhưng kiếm linh đã trải qua chín vạn năm chím nổi, lại biết rất rõ, hữu tình đạo... nếu muốn tu luyện thành công, so với lên trời còn khó hơn!

Nhưng vị lão tổ tông Sở gia này, không ngờ lại tu luyện hữu tình đạo, hơn nữa còn một đường đột phá tới thánh cấp ngũ phẩm đỉnh phong, thậm chí còn liều mạng áp chế tu vi, nếu không cũng phải đạt tới chí tôn nhị phẩm!

Hắn ở nơi này bảy trăm lẻ ba năm, nghe ý tứ trong lời hắn nói, tu vi thê tử hắn có vẻ không cao, nhiều nhất cũng chỉ trên dưới một ngàn tuổi. Vậy... hắn làm thế nào mà trong một thời gian cực ngắn như vậy mà tu luyện tới cảnh giới hiện tại?"

Hữu tình đạo... mỗi bước đều là tâm ma!

"Hữu tình đạo...." Lão nhân ngẩng đầu, thần sắc lộ ra một vẻ buồn bã. Sở Dương rõ ràng có thể nhìn ra, ở trên mặt hắn, giờ khắc này đang biến đổi không ngừng, tựa hồ ngàn năm qua, đang hóa thành bạch vân sương mù, lẳng lặng trôi qua trên mặt hắn.

Trên khuôn mặt gầy guộc, giờ khắc này chỉ tràn ngập tưởng niệm, là không hối hận, là thâm tình, duy chỉ không có đau thương tuyệt vọng...

Sở Dương kinh ngạc nhìn hắn, giờ khắc này, trước mắt hắn đột nhiên biến ảo, không mây không sương, thứ nhìn thấy là thời gian như điện, năm tháng thoi đưa, sinh lão bệnh tử thương hải tang điền....

Trong mơ hồ, Sở Dương tựa hồ nhìn thấy, hắn gặp gỡ thê tử trong vườn trà, khi đó, thiếu niên anh phát, ngọc thụ lâm phong, hồng nhan khuynh thành, nhu uyển thâm tình, bốn phía là thanh thanh bích thảo, lục lục trà viên, thanh phong từ lai, bạch vân huân túy...

Chỉ có bốn mắt nhìn nhau, đó là trái tim luân hãm lưới tình, đó là nhất kiến chung tình, từ nay về sau tình căn thâm chủng, không rời không bỏ, từ đó sinh tử gắn bó, tương cứu trong lúc hoạn nạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tựa hồ nhìn thấy, hắn gặp gỡ huynh đệ, từ đó về sau thúc ngựa giang hồ, gào thét tung hoành, sảng khoái ân cừu, quát tháo thiên hạ...

Khoái hoạt, cho dù chân trời góc biển, cũng ngày đêm kiêm trình, cùng mưu cùng say, chỉ vì bản thân muốn cùng chung hân hoan với huynh đệ. Nguy nan, ta vì ngươi mà chống đỡ, trái đẩy phải khuyên, nhưng cả đám đều không rời, cùng sinh cùng tử. Thống khổ, tất cả huynh đệ cùng nhau rơi lệ...

Vui thì cười, cười thế gian biến đổi khôn lường. Giận thì cuồng, cuồng chiến thiên hạ, huyết nhuộm giang hồ, giết một tên trời long đất lở, xé một tên biển gầm núi lở!

Bởi vì bên người có ngươi có ta. Ta không sợ!

Tựa hồ nhìn thấy ái thê bỏ mình, thống khổ, chúng huynh đệ cùng đi làm bạn, cùng ảm đạm, cùng bi thương....

Lại tựa hồ nhìn thấy, các huynh đệ ở bên cạnh hắn dần dần già đi, lần lượt nhắm mắt bên cạnh hắn, từ sinh long hoạt hổ, biến thành lạnh lẽo im lặng, cuối cùng hóa thành một nắm đất vàng. Tim hắn, lại một lần nữa tan vỡ...

Ẩn ước, trước mắt chợt xuất hiện mấy phần mộ mọc đầy cỏ xanh. Trời chiều ngả về tây, giữa thiên địa yên tĩnh trầm mặc đó, trước phần mộ, chỉ có một lão nhân thanh y cứ đứng ngây ngẩn, si ngốc, buồn bã....

Ánh mắt Sở Dương đã ươn ướt, giờ khắc này, đột nhiên xúc động vô cùng, trong lòng đau khổ buồn bã, không ngờ không thể ức chế!

Tách... Tách… Tách...

Khi vạn vật đều tĩnh lặng, tiếng nước mắt rơi trên mặt đất, không ngờ nhẹ nhàng vang lên, lại rõ ràng, chấn động như thế.

Sở Dương đột nhiên tỉnh lại, mới phát hiện mình đã lệ rơi đầy mặt. Nước mắt tí tách rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang khe khẽ.

Ngưng thần nhìn về phía đối diện, chỉ thấy lão nhân vẫn im lặng ngồi, đôi mắt hàm chứa cơ trí và thâm thúy vô hạn, đang nhìn mình.

Sở Dương muốn lên tiếng, nhưng lại chỉ cảm thấy cổ họng nghèn nhẹn, không ngờ một chữ cũng không nói nên lời. Muốn ngừng rơi lệ, nhưng thế nào cũng không thể ngăn được, đau khổ trong lòng càng ngày càng đậm, trong lúc nhất thời bi từ trong tâm, không thể cắt đứt...

Sau một hồi lâu, Sở Dương rốt cuộc ổn định lại được tâm thần, có chút ngượng ngùng lau mắt. Chính bản thân cũng không hiểu, vì sao ở nơi này, mình lại có thể khóc lóc như vậy...

Từ khi Mạc Khinh Vũ kiếp trước hương tiêu ngọc vẫn ngay trước mắt mình, Sở Dương thống khổ tới cực điểm, khóc lớn một hồi, cho tới khắc tối hậu, mình nhớ tới Mạc Khinh Vũ, rơi lệ, Sở Dương trùng sinh cho tới bây giờ, đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nhưng cũng chưa từng khóc như thế.

Nhưng giờ khắc này, Sở Dương lại cảm thấy mình khóc giống như một đứa trẻ.

"Ngươi đã tỉnh?" Thanh âm lão nhân khẽ truyền tới. Rõ ràng ngay tại trước mắt, nhưng thanh âm của hắn lại như vượt qua thiên sơn vạn thủy, từ trong mây mù phiêu đãng mờ mịt truyền tới, không ngờ tràn đầy hư ảo....

"Vâng." Sở Dương cúi đầu: "Tiểu tử hổ thẹn, không ngờ vừa rồi quá xúc động mà rơi lệ...."

"Rơi lệ có gì xấu hổ?" Lão nhân cười một tiếng: "Ta dùng tu vi ngàn năm, huyễn hóa Thương Hải Tang Điền đại pháp, ngưng tụ ngàn năm vào một khắc, hóa dĩ vãng thành hiện tại, đưa ngươi vào thế giới của ta, cho ngươi nhìn thấy thăng trầm trong đời ta, cay đắng ngọt bùi một đời, cô đơn hào khí một đời, thâm tình si tâm một đời...."

Hắn chậm rãi nói: "Không ngờ ngươi lại xấu hổ chỉ vì mình rơi lệ?"

Sở Dương khiếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt không thể nào tin nổi, nhìn lão nhân: "Lão tổ tông?"

Chẳng lẽ những gì ta nhìn thấy vừa rồi, là sự thực sao?

Không ngờ lão tổ tông đã dùng thần công thông thiên triệt địa tạo ra một loại ảo giác? Sau đó đưa mình vào trong? Tái hiện quá khứ trong hiện tại?

Lão nhân khẽ gật đầu, khẳng định suy đoán của Sở Dương.

"Khóc rồi, có thoải mái hơn không?" Lão nhân lẳng lặng nhìn hắn.

Kể từ khi Mạc Khinh Vũ kiếp trước bỏ mình, Sở Dương vẫn có một cảm giác buồn bực, phát tiết không ra. Mãi cho tới kiếp này, vẫn là như thế, trầm trọng vô cùng, không thể giải quyết. Hơn nữa, kiếp này, trên người mình còn có quá nhiều bí mật không thể nói với người khác, trải qua một thời gian dài đè nén, trong lòng lại càng ngày càng nặng nề...

Nhưng giờ phút này, sau khi nghe xong những lời này, mới đột nhiên phát hiện, cái cảm giác trầm trọng buồn bực trong lòng mình, không ngờ trong bất tri bất giác đã tiêu tán hơn phân nửa rồi...

Sở Dương không khỏi buồn bực, đây là chuyện gì?

"Nước mắt, là thứ tốt! Khóc, cũng là tốt." Lão nhân có chút thương yêu nhìn hắn: "Hài tử, ngươi quá nhiều tâm sự, đè nén trong lòng. Vừa rồi thống thống khoái khoái rơi lệ, khiến áp lực trong lòng ngươi phát tiết không ít rồi."

Sở Dương cúi đầu trầm tư, rơi lệ, có thể giảm bớt sức ép?

"Ngươi, vì sao phải khóc? Là để thư giải tâm tình. Khi nên khóc mà không khóc, trong lòng sẽ nặng nề. Ngươi cho rằng sự tình đã trôi qua, nhưng không, ngươi đang tích lũy chúng lại, càng ngày càng nhiều, cuối cùng phản phệ, lại càng lợi hại."

Lão nhân nói: "Thiếu niên, cứ nghĩ rằng nam nhi lưu huyết không lưu lệ. Rơi lệ, chính là hành vi của kẻ nhu nhược. Cho nên, mặc dù chém một đao lên người, đau đớn muốn khóc, nhưng lại cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. Duy trì bộ dáng thiết huyết rắn rỏi... Kỳ thật, đây mới là ngu xuẩn."

"Bởi vì chút uất nghẹn này sẽ không bùng phát ngay lập tức, Chờ đến khi người già đi, bản tính của con người, sẽ làm ngươi hoài cựu. Mà đến lúc đó, theo độ tuổi lớn dần, càng ngày càng hoài cựu, chuyện ngưng đọng cả đời trong lòng ngươi, sẽ phản phệ lại, biến thành tra tấn thống khổ nhất đối với ngươi... Lấy võ đạo mà nói, đó chính là tâm ma!"

Lão nhân nói: "Hơn nữa, loại tâm ma này, không thể khắc chế! Vì thế tu vi cả đời võ giả, cũng dừng ở chỗ này! Vì thế tuổi thọ cả đời người thường, cũng dừng tại chỗ này!

Sở Dương có chút tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế."

"Cho nên, người sống, phải tận tình thoải mái. Khi đắc ý thì nên cuồng tiếu, khi đau thương nát lòng cũng không nên keo kiệt nước mắt. Nên khóc thì khóc, nên cười thì cười. Đó mới là sống tiêu sái chân chính."

Lão nhân mỉm cười nhìn hắn: "Sở Dương, kỳ thật... cái loại hình tượng "nam nhi thiết huyết" mà người ta vẫn cố gắng duy trì, không hề đáng giá. Cực kỳ không đáng tiền! Nam nhi thiết huyết chân chính, phải là khí thôn sơn hà, hùng bá thiên hạ, chân tâm chân tình, đó mới là nam nhi giang hồ thiết huyết chân chính!"

"Vâng!" Sở Dương tâm phục khẩu phục nói: "Tiểu tử nhớ kỹ."

Trong lòng trầm tư, đối với dĩ vãng bản thân, đối với tương lai của mình, Sở Dương cẩn thận suy ngẫm. Dĩ váng mình từng làm bao nhiêu chuyện, hiện tại nhớ lại, lúc đó thật sự là gàn bướng, thật sự có chút ngây thơ tới buồn cười. Bệnh chung của thiếu niên a....

Sở Dương ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại một vẻ sáng ngời.

Lão nhân vui mừng mỉm cười.

Lão nhân không biết, mình huyễn hóa quá khứ một lần, diễn hóa thương hải tang điền dạy bảo, đã khiến cho thái độ đối với nhân sinh của Sở Dương xảy ra thay đổi long trời lở đất!

Sở Dương cung kính ngồi nguyên tại chỗ, chờ lão tổ tông dạy dỗ. Hai đời kiệt ngạo bất tuân, đây là lần đầu tiên hắn khâm phục một người như thế.

Lão nhân khẽ mỉm cười, nói: "Sở Dương, ngươi có thể còn chưa biết tên ta. Tên lão phu là Sở Tiếu Tâm." Hắn cười ha hả: "Tiếu Tâm, hài âm 'Tiểu tâm' ( Cẩn thận), các huynh đệ trước kia vẫn hay thường chọc ta bằng cái tên này: "Cẩn thận! Cẩn thận tới rồi!"

Hắn nhớ lại, lại mỉm cười.

Sở Dương cũng khẽ cười, giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm Cố Độc Hành, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch hay nói giỡn rồi đánh nhau, cũng không quên trêu trọc một câu: Chú ý lão nhị của ngươi… Cố lão nhị…

Mà khi đó, Cố Độc Hành luôn giận tím mặt, dở khóc dở cười...

"Năm lão phu nhược quán, lần đầu tiền rời khỏi gia môn, bước chân vào giang hồ, tại ngàn mẫu vườn trà đó, gặp được nàng." Hắn cười ha hả, trong mắt không ngờ tựa hồ vẫn còn tồn tại vẻ kinh diễm trong quá khứ, thỏa mãn nói: "Cũng chính là tổ nãi nãi của ngươi."

Sở Dương hiểu ý cười, có thể tưởng tượng được, khi đó hắn khoái hoạt, hạnh phúc và thỏa mãn cỡ nào.

Đồng thời cũng nhạy cảm chú ý tới, lão tổ tông vì cảnh tỉnh mình mà huyễn hóa nhân sinh, phá giải tâm ma xong lại bắt đầu giảng thuật hữu tình đạo chân chính mà hắn tu luyện.

Tất cả huyền bí bên trong, đều nằm trong những câu chuyện xưa cũ mà hắn kể.

Cho nên Sở Dương thả lỏng toàn bộ tâm thần, hết sức chăm chú, khiến cho mình hòa tan vào những câu chuyện đó. Đúng vào lúc này, hai đạo ánh mắt sắc bén của lão nhân chợt bắn ra, Sở Dương lập tức ngẩn người, cảm thấy ánh mắt này tuy lặng lệ như kiếm nhưng lại tràn đầy lực lượng ấm áp, cùng môt loại ý thức kỳ diệu, còn có một loại lực lượng dẫn dắc huyền ảo...

Mà dưới sự dẫn dắt của ánh mắt đó, trong hốt hoảng, Sở Dương không ngờ lại cảm giác được, mình tựa hồ đã hóa thân thành Sở Tiếu Tân, tiến trở lại thời điểm ngàn năm trước...

Nhưng kỳ diệu là ở chỗ, thần trí hắn vẫn thanh tỉnh vô cùng....

Hữu tình đạo...