Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 159



"Tên là Trịnh Thế Kiệt, đang làm việc ở Cục Công thương. Sao cậu lại nghi ngờ anh ấy?" Lâm Hoan hỏi với vẻ kinh ngạc.  

"Không phải, tôi thuận miệng hỏi thôi, có người đứng ra thì dễ làm."  

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi vào câu lạc bộ Lam Nguyệt. Lưu Tích Kỳ nói: "Nghe nói câu lạc bộ này có bối cảnh rất sâu, người quyền quý trong giới kinh doanh và chính trị ở khắp Cố Đô thường xuyên đến đây. Lần trước tôi từng đi theo Liễu Sơn Hải đến đây một lần. À đúng rồi, lần trước Liễu Sơn Hải nói với tôi là khi nào rượu Cố Nguyên của chúng ta được đưa ra thị trường, nhà họ Liễu bọn họ muốn làm đại lý độc quyền, cậu thấy sao?"  

"Chuyện của công ty cậu cứ xem mà làm, tôi không hiểu đâu. Có điều tôi và Liễu Sơn Hải hợp tác vụ đan Trú Nhan khá ổn, chú ấy rất công bằng, nếu có thể tiếp tục hợp tác với chú ấy thì cứ hợp tác." Dương Bách Xuyên thuận miệng nói.  

Lưu Tích Kỳ gật đầu: "Tôi nghĩ thế này, hiệu quả của rượu Cố Nguyên đã được kiểm nghiệm, có hiệu quả rõ rệt trên phương diện kia của đàn ông, chắc chắn sẽ đắt hàng. Tôi hi vọng tương lai rượu Cố Nguyên sẽ đi xa hơn, vì vậy chúng ta chỉ hợp tác với nhà họ Liễu quyền kinh doanh ở khu vực Tây Bắc thôi, còn các vùng khác cứ tách ra thì hơn. Trung Quốc có mấy khu vực lớn, chúng ta cần mở rộng sản phẩm ở mỗi khu vực, sau đó có thể mở rộng mạng lưới quan hệ..."  

"Được, cậu cứ liệu mà làm." Dương Bách Xuyên tin tưởng Lưu Tích Kỳ trăm phần trăm, tuy nhiên Lưu Tích Kỳ là người có EQ cao, anh ta biết Dương Bách Xuyên tin mình là một chuyện, nhưng mình vẫn phải nói những gì nên nói, bày tỏ thái độ cần bày tỏ.  

Anh ta cũng là một người có dã tâm, cho nên càng thêm để ý tới sự tin tưởng của Dương Bách Xuyên, chỉ có như vậy thì quan hệ anh em giữa hai người mới có thể duy trì lâu dài.  

Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi tới phòng VIP của câu lạc bộ. Sau khi gõ cửa, Dương Bách Xuyên đi đằng sau Lưu Tích Kỳ. Anh mặc bộ đồ thoải mái, trong khi Lưu Tích Kỳ mặc vest chỉn chu, Lâm Hoan ở bên cạnh nhìn hai người mà cảm thấy anh giống cu li của Lưu Tích Kỳ.  

Dương Bách Xuyên vốn định lặng lẽ kín tiếng. Ngay từ đầu anh đã tuyên bố mọi chuyện trong công ty đều do Lưu Tích Kỳ quyết định, hôm nay anh tới đây với thân phận cu li để bí mật quan sát.  

Người mở cửa là một thanh niên tầm hai tám hai chín tuổi, đeo kính, dáng vẻ lịch sự nho nhã. Anh ta mỉm cười chào hỏi Lâm Hoan trước: "Lâm Hoan ngày càng xinh đẹp. Mời các vị vào trong."  

"Chào anh Trịnh, xin lỗi đã để anh chờ lâu. Xin giới thiệu đây là bạn em Lưu Tích Kỳ, Tổng giám đốc Công ty Vân Kỳ. Cậu ấy là Dương Bách Xuyên." Lâm Hoan đã được Dương Bách Xuyên dặn dò nên chỉ giới thiệu tên một cách qua loa, trọng tâm là Lưu Tích Kỳ.  

"Nghe danh Tổng giám đốc Lưu đã lâu, tôi là Trịnh Thế Kiệt."  

Mấy người trò chuyện xã giao một lúc rồi ngồi xuống.  

Dương Bách Xuyên thấy trong phòng VIP không có ai khác ngoài Trịnh Thế Kiệt, tức thì nhíu mày. Lâm Hoan cũng nhìn quanh phòng rồi mỉm cười lên tiếng: "Anh Trịnh, Lưu Tích Kỳ là bạn em, còn anh và em thì hồi nhỏ sống chung một đại viện, tất cả đều là người một nhà nên em sẽ không vòng vo mà nói thẳng luôn.  

Tập đoàn Tuấn Mã mà anh nói đâu rồi? Đối phương hẹn bọn em mà bản thân lại không đến, có phải coi thường bọn em không?"  

"Khụ khụ, Lâm Hoan đừng vội, cậu Mã đã đến rồi, đang ở phòng VIP bên cạnh. Kể ra thì chuyện lần này thật trùng hợp, anh và cậu Mã là người quen. Nhưng em yên tâm đi, anh tuyệt đối đứng về phía em, còn bên cậu Mã anh chỉ là người chuyển lời mà thôi. Lát nữa anh sẽ dẫn các em đi gặp cậu ấy."  

Trịnh Thế Kiệt nói là đứng về phía Lâm Hoan nhưng lại luôn miệng nhắc tới cậu Mã, cho dù là kẻ ngu cũng nghe ra anh ta đang ra mặt thay cậu Mã chó má gì đó.  

Anh ta nói rất lâu, Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra lần này Lâm Hoan nhờ Trịnh Thế Kiệt nghe ngóng chuyện xét duyệt sản phẩm, nhưng bây giờ xem ra Trịnh Thế Kiệt đã bị cậu Mã gì đó mua chuộc, luôn nói giúp cho đối phương.  

Lâm Hoan nhận thấy bất thường, dứt khoát ngắt lời Trịnh Thế Kiệt: "Trịnh Thế Kiệt, coi như tôi tìm nhầm người, uổng công tôi gọi anh là anh. Hóa ra anh là thuyết khách của đối phương có phải không?