Yêu thú đã được mở linh trí thì không thua kém gì con người, loại yêu thú đó mới là loại khó đối phó nhất.
Đương nhiên nếu có cách giết chết được cá sấu vượn người thì Dương Bách Xuyên sẽ không bỏ qua, da của bọn chúng quả thật là bảo bối, dù là làm chiến giáp hay lấy làm phù chú thì đều là loại thượng hạng.
Đáng tiếc, khoảnh khắc hắn nhìn thấy tám cá sấu vượn người thì trong lòng chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Một con đã không làm được gì, đừng nói tới tận tám con.
Cho dù là yêu thú vừa rồi, hắn và Thú Ngũ Hành liên hợp lại với nhau, Lục Yên Chi dùng độc mới giết được nó.
Hiện tại có tới tám cá sấu vượn người, chỉ có cách chạy được bao xa thì chạy.
Chiêu thần thông thứ hai của Kim Cang Chí Tôn được thi triển, tam đại kết ấn khiến pháp tượng cao ba mươi mét của Dương Bách Xuyên tỏa ra vầng sáng linh thiêng.
Tay trái kết ấn Kim Cang, tay phải kết ấn Chí Tôn, chớp mắt hai tay tạo thành chữ thập, đánh một chưởng về phía hai cá sấu vượn người đang lao tới.
Ngay lập tức, hai bàn tay màu vàng xuất hiện, song chưởng thần thông được ngưng tụ từ chân khí, bên trong lóe lên những phù văn cổ xưa.
“Ầm ầm ~”
Tiếng nổ lớn vang lên.
“Gào gào ~”
Hai cá sấu vượn người gầm lên, cơ thể dài hơn mười mét bị song chưởng của Dương Bách Xuyên nện lên, chúng bị đau há cái miệng kêu gào, ánh sáng màu xanh nhạt như ẩn như hiện trên người chúng chống lại đòn công kích của Dương Bách Xuyên, cuối cùng hai cá sấu vượn người quằn quại nhường ra một con đường.
Trên mặt cá sấu vượn người tràn đầy tức giận, cực kỳ hung ác.
Dương Bách Xuyên và Thú Ngũ Hành vội vàng xông tới, khoảng cách tới dãy đá ngầm ngày càng gần, khi chuẩn bị xuyên qua bức tường vây bằng đá, Lục Yên Chi hét lớn: “Dương đại ca, cẩn thận ~”
Dứt lời, Lục Yên Chi nhảy lên, khí độc trong tay cũng lần lượt tản ra.
Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hét của Lục Yên Chi thì chợt lùi lại.
Hắn vừa lui lại phía sau thì một cái đuôi của cá sấu vượn người đã quật tới, đập ra cái hố rất to, sức mạnh cá sấu vượn người phải nói là biến thái, Dương Bách Xuyên biết nếu bị cái đuôi này quất trúng thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Bên kia, Thú Ngũ Hành bị một con khác quất lên người cũng đang kêu gào thảm thiết, khiến thân thể to lớn đau đớn ngã xuống đất, trong nháy mắt cả hai cá sấu vượn người cùng xông về phía Thú Ngũ Hành.
Lúc này, độc trong tay Lục Yên Chi đã bay quanh cá sấu vượn người.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy Thú Ngũ Hành gặp nguy, vẻ mặt hắn thay đổi, nhấc chân to lớn đạp một phát tới một cá sấu vượn người đang tấn công Thú Ngũ Hành.
Ai mà biết hắn vừa đá qua thì cá sấu vượn người kia như đã sớm biết sẽ như vậy, nó đột nhiên quay đầu một trăm tám mươi độ, há cái miệng to lớn cắn lên chân Dương Bách Xuyên.
Tốc độ phản ứng quả thật là kinh khủng.
“Ầm ~”
Dương Bách Xuyên hoảng sợ.
Rắc một tiếng, thần thông cao hơn ba mươi mét của hắn trực tiếp tiêu tan.
Hắn lập tức khôi phục lại cơ thể bình thường nhưng dưới cổ chân đã đổ máu.
Dương Bách Xuyên vẫn chưa kịp hoàn hồn, hắn lẩm bẩm: “May mà pháp tướng còn có Kim Cang bất động gia trì, thân xác cảnh giới sinh tử, nếu không thì cái chân này cũng bị thứ súc sinh kia cắn đứt rồi.”