“Không xong, không trung cháy trời mưa, là mưa độc……”
“Sương mù là độc vật, sao lại thế này…?”
Ba tiếng hô to này là âm thanh của Đả Tiên Thạch, Thú Ngũ Hành và chồn nhỏ.
Dương Bách Xuyên nghe âm thanh cảm thấy không thích hợp, cẩn thận cảm thụ, trong không khí cực kỳ nóng, dùng linh thức nhìn lại, toàn bộ không gian hồ Càn Khôn, phía chân trời xuất hiện ngọn lửa, trời đang mưa, nhưng hạt mưa là kịch độc.
Cỏ cây trong không gian Hồ Càn Khôn bị mưa độc và lửa đốt bắt đầu trở nên khô héo.
Điều này làm Dương Bách Xuyên kinh sợ, vội vàng bế Lục Yên Chi lên trên giường, đắp chăn cho nàng ta, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem.
Lúc này hơi thở cường đại chuyển động trong cơ thể của Lục Yên Chi, các phương diện đều đã ổn định, khuôn mặt chuyển từ đen sang trắng, ửng hồng, chứng tỏ dưới sự trợ giúp của Hắc Liên, độc Lưu Ly trong cơ thể nàng ta đã bị Ách Nạn Độc Thể thâu tóm, thân thể khôi phục bình thường, Ách Nạn Độc Thể bắt đầu chuyển biến thành đại thành.
Chờ đến khi nàng ta tỉnh lại chính là lúc Ách Nạn Độc Thể đại thành.
Không gian hồ Càn Khôn chưa từng xảy ra loại tình huống ác liệt như này, Dương Bách Xuyên không dám coi thường, vội vàng đi ra bên ngoài.
“Chi chi……”
Vừa đi ra, chồn nhỏ hóa thành một tia ánh sáng vàng dừng trên vai hắn, vui mừng vì hắn không sao.
“Chủ nhân…”
“Chủ nhân, ngươi không sao, tốt quá.”
Đả Tiên Thạch và Thú Ngũ Hành nói.
“Chủ nhân, không gian hồ Càn Khôn đã xảy ra chuyện.” Thú ngũ Hành nói.
“Ta biết, tạm thời đừng nóng nảy.” Dương Bách Xuyên xua tay ý bảo đã biết.
Sau đó hắn nhìn những giọt mưa độc không ngừng rơi xuống không gian hồ Càn Khôn và sức nóng không ngừng tăng lên.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên trầm xuống, hắn cảm nhận được máy thứ này đều đến từ lực lượng bên ngoài, hai tay tạo thành kết giới giữa không trung của hồ Càn Khôn, ngăn cản mưa độc, phất tay điều động lực lượng hồ Càn Khôn hấp thu khí độc, gió to nổi lên, ngay lập tức toàn bộ không gian trở nên thoải mái trong lành.
Ở trong không gian hồ Càn Khôn, hắn là chúa tể, có thể vận dụng lực lượng không gian hồ Càn Khôn, làm những việc này không có gì khó.
Nhưng hắn cũng biết việc này chỉ có thể trị ngọn không trị được gốc, bởi vì tất cả ngọn nguồn đều đến từ bên ngoài.
Dương Bách Xuyên biết hồ Càn Khôn đã bị lão già Nguyên Thần Huyễn phát hiện, mưa độc và khí độc, cực nóng chắc chắn là Nguyên Thần Huyễn giở trò quỷ.
Nhắm mắt thả linh thức ra, quả nhiên hắn phát hiện không thích hợp.
Trước khi đi vào đại điện đã biến mất không thấy, ngọn lửa bên trong hồ Càn Khôn đang ở trong một bãi nọc độc, Nguyên Thần Huyễn đang ở đó thi pháp.
Hơn nữa nhìn độc trận được Nguyên Thần Huyễn bày bốn phía hồ Càn Khôn.
Hắn biết lão già này muốn ép hắn đi ra ngoài.
Mặc dù Nguyên Thần Huyễn không vào được không gian hồ Càn Khôn, nhưng đặt hồ Càn Khôn trên nọc độc và ngọn lửa để thi pháo, lại có thể làm hồ Càn Khôn nóng lên, nhiệt độ trong không gian không ngừng tăng, truyền mưa độc và khí độc vào.
Làm như vậy cần phải tốn rất nhiều bí pháo, lão già này có thể làm được như vậy, chứng tỏ lão ta quyết tâm muốn giết chết chính mình.
Nhưng đối với hắn đây chỉ là vấn đề nhỏ, lúc trước hôn mê không có phòng ngự, hiện tại chỉ cần một ý nghĩ hắn có thể phong bế trong ngoài không gian hồ Càn Khôn, ngăn cách trong ngoài không gian.
Hơn nữa hồ Càn Khôn là chí bảo cao cấp, không phải pháp bảo Động Thiên bình thường, dù Nguyên Thần Huyễn cũng sẽ không bị ăn mòn hỏng, Dương Bách Xuyên không quá lo lắng.
Hiện tại điều hắn lo lắng nhất là mình đã bị Nguyên Thần Huyễn vây chết.
Bên ngoài là độc trận, hắn chỉ cần bước ra sẽ bị Nguyên Thần Huyễn tấn công, đây mới là điều rắc rối nhất.
Xem bộ dạng của Nguyên Thần Huyễn, hình như muốn tiêu hao hắn, hắn không đi ra lão ta sẽ không xóa bỏ trận pháp.
Nhưng một khi đi ra Dương Bách Xuyên sẽ chui đầu vào độc trận của Nguyên Thần Huyễn, hắn coi như đã biết sự lợi hại của độc Lưu Ly của lão già này, là thật sự lấy mạng, Dương Bách Xuyên không dám mạo muội đi ra ngoài.