Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2905



Sắc mặt Dương Bách Xuyên càng thêm trắng bệch.  

Đúng lúc này, âm thanh của Vạn Linh Thánh Mẫu vang lên: “Tiểu tử, có nhiều bảo bối đấy, vậy mà lại có bảo vật thần hồn bảo vệ nguyên thần, nhưng đứng trước mặt bản tôn vẫn chưa đủ xem, chết đi.”  

“Ầm…”  

Dứt lời, đòn tấn công thứ ba của Vạn Linh Thánh Mẫu hạ xuống.  

Hắc Liên thực sự không chịu được đòn thứ ba, ngay sau đó ánh sáng ảm đạm xuống.  

Dương Bách Xuyên cũng biết linh hồn Hắc Liên nói không sai, dù sao nàng cũng chỉ là hạt sen tái sinh, vừa mới hóa hình không lâu, sau khi niết bàn mới sinh ra linh thức, rất nhiều thứ cần thời gian để lắng đọng lại.  

Không thể nghi ngờ sự cường đại của Hồng Hoang Đệ Nhất Hắc Liên, nhưng hạt sen tái sinh là một lần bắt đầu mới, cho dù cường đại cũng cần quá trình.  

Hiện tại có thể ngăn cản được ba lần tấn công của thần hồn Vạn Linh Thánh Mẫu đã rất tốt rồi.  

“Phải làm gì bây giờ? Sư phụ thối còn chưa tỉnh sao, ta sắp phải bị lão yêu bà này xử lý a a a…” Dương Bách Xuyên như kiến bò trên chảo nóng, hét lớn trong lòng.  

“Ha ha, tiểu tử, bản tôn hủy diệt nguyên thần của ngươi, sẽ cho người toàn thây, yên tâm lên đường đi…” Tiếng cười đắc ý của Vạn Linh Thánh Mẫu vang lên.  

“Một ấn ký thần hồn nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo như vậy?”  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên nghe được một âm thanh già nua vang vọng khắp bốn phương tám hướng của biển ý thức, uy áp bao phủ nguyên thần của hắn cũng biến mất.  

“Ai? Ai đang nói chuyện, lăn ra đây cho bản tôn…?” Lúc này giọng điệu của Vạn Linh Thánh Mẫu đã thay đổi, rõ ràng đã bị âm thanh của sư phụ dọa sợ.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ vui mừng: “Sư phụ… Ha ha ha… Ta biết người sẽ tỉnh mà…”  

Dương Bách Xuyên quá quen với âm thanh này, còn không phải là sư phụ Vân Thiên Tà hay sao?  

“Hừ, tiểu tử thối, lúc này cũng gây rắc rối cho vi sư.” Vân Thiên Tà mắng Dương Bách Xuyên, nhưng sau đó tức giận nói: “Dám xưng tôn trước mặt bản tôn, mặc dù ngươi là thần hồn Phi Thăng nhưng đứng trước mặt bản tôn cũng chỉ là con kiến, cút…”  

Nói xong từ cút, ngay lập tức Vạn Linh Thánh Mẫu phát ra âm thanh thảm thiết: “A… Ngươi…”  

Ngay lập tức thần hồn của Vạn Linh Thánh Mẫu đã bị một chữ cút của sư phụ đánh bay ra ngoài.  

Sau đó Dương Bách Xuyên rời khỏi biển ý thức, mở mắt.  

Sau khi Dương Bách Xuyên mở mắt, pháp trượng Vạn Linh đã thu hồi ánh sáng xanh sẫm, hơi thở của Vạn Linh Thánh Mẫu đã biến mất không còn một mảnh, giống như bị sư phụ giết chết.  

“Cứ như vậy đã chết?” Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi.  

“Không lẽ vi sư ra tay sẽ phế tài giống như ngươi?”  m thanh của Vân Thiên Tà vang vọng khắp không gian hồ Càn Khôn.  

Dương Bách Xuyên biết sư phụ đang tồn tại ở một nơi nào đó sâu trong hồ Càn Khôn, đang liên hệ với chính mình.  

“Không phải, bà ta bà ta…” Dương Bách Xuyên nói lắp cả buổi, vốn định nói lão yêu bà thực sự rất mạnh, nhưng lại bị sư phụ tiêu diệt dễ như trở bản tay, không quen.  

Nhưng còn chưa nói xong đã bị sư phụ ngắt lời: “Được rồi, đừng bà ta mãi thế, nói cũng không nói được, chỉ một ấn ký thần hồn Phi Thăng cảnh mà thôi, lại không phải bản tôn. Chơi lực lượng thần hồn trước mặt vi sư, khác gì múa rìu qua mắt thợ, vi sư thổi một hơi có thể tiêu diệt mười nàng ta.”  

Dương Bách Xuyên đen mặt, sư phụ thối ngủ say hơn trăm năm, vừa thức tỉnh đã bắt đầu mạnh miệng.  

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù sao sư phụ cũng là thần hồn Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cấp bậc Tán Tiên tam chuyển của Nguyên Thần Huyễn cũng đủ làm hắn nhìn lên, Dương Bách Xuyên không thể tưởng tượng nổi thần hồn Thập Nhị Kiếp Tán Tiên của sư phụ sẽ cường đại đến mức nào.  

Lúc này Dương Bách Xuyên không rối rắm vấn đề này nữa, nói: “Sư phụ, người thế nào rồi?”  

Vân Thiên Tà nói: “Còn ổn, tiểu tử làm không tệ, nước Hoàng Tuyền làm vi sư khôi phục rất nhanh, lần này ngươi cũng may mắn, may mắn vi sư thức tỉnh, nếu không ấn ký của tu sĩ Phi Thăng cảnh thật sự có thể giết chết ngươi.