Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3007



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Dật Trần mặc kệ con rối và hai sư đệ, dứt khoát chạy trốn. Hắn ta dốc hết vốn liếng, sử dụng một tấm bùa Huyết Độn chạy đi mất.  

Tuy con rối của Lưu Dật Trần đã gần đạt tới sức mạnh của tu sĩ Đại Thừa, nhưng nhược điểm là cần chủ nhân đích thân điều khiển, vả lại tốc độ chậm. Dù sao cũng chỉ là con rối, không được linh hoạt như tu sĩ chân chính, vì vậy không thể trông cậy vào con rối bắt được ddams người Dương Bách Xuyên.  

Nếu chỉ có một mình Dương Bách Xuyên thì Lưu Dật Trần nắm chắc có thể bắt được đối phương. Nhưng ai dè Dương Bách Xuyên lại có thể gọi trợ thủ, hơn nữa trong số đó còn có một con Kim Long, khiến Lưu Dật Trần sợ hãi bỏ chạy.  

Sau khi Lưu Dật Trần biến mất, Mai tỷ thẳng tay phá hủy một con rối đang đuổi theo con chồn. Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành và đá Đả Tiên liên thủ tiêu diệt một con rối, giết hai đệ tử Bách Luyện Sơn Trang. Trận chiến kết thúc, không gian trở nên yên tĩnh.  

Mặc dù có người bị thương trong trận chiến này, nhưng hầu như họ đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.  

Mộc Ngưng Hiên và đệ tử Bách Luyện Sơn Trang bị giết gần hết.  

Chỉ có một mình Lưu Dật Trần chạy trốn.  

Một canh giờ sau, vết thương của Dương Bách Xuyên đã lành.  

Lưu Dật Trần chạy trốn nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, nhưng cũng hợp tình hợp lý, dù sao Lưu Dật Trần cũng được mệnh danh là tiểu tông sư của Bách Luyện Sơn Trang, chắc chắn trên người có không ít pháp bảo.  

Mai tỷ lại trở về không gian bình Càn Khôn, nàng ấy có việc phải làm. Còn Lục Yên Chi và thú Ngũ Hành thì ở lại, đi theo bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Khi bọn họ đến đây cũng phát hiện hàn khí càng lúc càng đậm, con chồn chít chít nói với Dương Bách Xuyên là nó phát hiện hàn khí mang theo sóng linh khí cường đại.  

Dương Bách Xuyên nghĩ bọn họ cách linh trì chỗ tế đàn Bạch Giao Long rất gần, vì vậy hắn không định đuổi theo Lưu Dật Trần. Thời gian trì hoãn quá lâu, hắn chuẩn bị đi tới linh trì luôn.  

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, cỏ Giao Long dùng để luyện chế đan Độ Kiếp rất quan trọng, còn một kẻ chạy trốn như Lưu Dật Trần thì chẳng đáng nhắc đến.  

Dù sao kẻ địch cần giết đã chết hết, thời gian ở lại không còn bao lâu. Nhóm Dương Bách Xuyên đi thẳng về phía trước.  

Trong hàn khí, Dương Bách Xuyên vẫn luôn giữ cảnh giác. Bọn họ đã đi rất lâu mà không thấy vấn đề gì bất thường.  

Chỉ là thỉnh thoảng có mấy con yêu thú nhỏ nhảy ra, nhưng đều bị Dương Bách Xuyên giải quyết.  

Hai ngày sau, Dương Bách Xuyên phát hiện hàn khí càng thêm dày đặc. Hắn thầm đoán chắc là đã đến nơi rồi. Quả nhiên con chồn nói nó cảm ứng được phía trước có sóng năng lượng cường đại xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên dùng Càn Khôn Nhãn quan sát. Trong tầm mắt, hàn khí ở nơi này gần như đóng băng. Bọn họ đều dùng pháp lực chống lại hàn khí mới có thể di chuyển bình thường.  

Mấy phút sau, Dương Bách Xuyên dựa vào Càn Khôn Nhãn nhìn thấy một hang động rộng lớn.  

Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đi vào thì thấy bên trong dã có người. Là đám người Mai Hoa tiên tử.  

Hơn nữa, coi bộ đám Mai Hoa tiên tử đến từ một hướng khác, cũng vừa mới tới hang động này.  

Hang động to như sân bóng rổ. Dương Bách Xuyên nhìn thấy ở vị trí trung tâm quả nhiên có một cái hồ tỏa ra hàn khí. Hàn khí tràn đầy, từ trong hồ tuôn ra ngoài như dòng chảy.  

Hàn khí không bay lơ lửng giữa không trung, mà chuyển động sát mặt đất giống như nước từ trong hồ chảy ra.  

Vì vậy có thể nhìn thấy người trong không gian này.  

Dương Bách Xuyên và Mai Hoa tiên tử đứng cách nhau gần trăm mét nhìn đối phương.  

Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt khi nhìn thấy Mai Hoa tiên tử, sau đó hắn gật đầu với nàng ta. Mấy lần trước Mai Hoa tiên tử có vẻ nghiêm khắc với hắn, nhưng đều thiên vị hắn, cho nên hắn có thiện cảm với đối phương.  

Tuy Dương Bách Xuyên không biết tại sao Mai Hoa tiên tử lại giúp mình, nhưng vẫn cảm kích nàng ta.  

Trong khi Dương Bách Xuyên đánh giá Mai Hoa tiên tử, Mai Hoa tiên tử cũng đang đánh giá Dương Bách Xuyên.