Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3046



Tất nhiên hắn có thể vận chuyển pháp tương, uy lực sẽ càng thêm cường đại, nhưng Dương Bách Xuyên biết nếu pháp tương xuất hiện, mục tiêu quá lớn, không thích hợp tác chiến đoàn đội.  

Hơn nữa hắn cũng muốn rèn luyện đám người Lục Yên Chu, nếu không bọn họ sẽ không trưởng thành được, đồng thời cũng mài giũa sự phối hợp lẫn nhau của mọi người.  

Cả ngọn núi Thiên Lang là một ngọn núi xám xịt, gần như không có thảm thực vật.  

Sau khi bọn họ đi lên hơn trăm mét, có mấy con thanh lang không kiềm chế được xông lên tấn công.  

“Hú…”  

Tiếng sói hú vang lên, bên phải Dương Bách Xuyên có một con thanh lang to như con trâu xông đến, Dương Bách Xuyên nhìn thấy tứ chi của thanh lang là nanh vuốt sắc bén, há to miệng, lộ ra ranh nanh cực dài cực bén nhọn, nhìn cũng đủ sợ hãi.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị từ trước, sau khi thanh lang nhảy đến, bước ra xa, quay người ra quyền, đánh trúng bụng của thanh lang.  

“Rắc rắc…”  

“Hú…”  

Một tiếng xương cốt đứt gãy và va chạm nặng nề vang lên.  

Sau đó vang lên tiếng kêu thảm thiết của thanh lang, máu rơi rụng giữa không trung, bị Dương Bách Xuyên đánh bay ra xa mấy chục mét, biến mất không thấy.  

Hắn cảm giác được con thanh lang này có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, mặc dù bây giờ hắn cũng là Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng nguyên thần lớn mạnh, sau khi áp súc chân khí trong cơ thể thành trạng thái sương mù hóa, thực lực đã vượt xa Độ Kiếp kỳ, cho dù đám đệ tử thánh địa Độ Kiếp đại viên mãn cũng không đỡ được một kiếm trong tay hắn.  

Nói gì đến một con lang yêu?  

Một quyền nhẹ nhàng đánh bay một con thanh lang.  

Đúng lúc này, một trận gầm rú vang lên, vô số thân hình màu xanh lơ vọt đến từ bốn phương tám hướng.  

“Hú hú hú…”  

Tiếng gầm rú làm lòng người sởn gáy liên tục vang lên.  

Nhìn vô số thanh lang đến từ bốn phương tám hương, Dương Bách Xuyên nói: ‘Giết…”  

Thú Ngũ Hành thét dài, thân thể biến to, ánh sáng năm màu hiện lên, lao ra, máu văng khắp nơi, mang theo tiếng rên rỉ của thanh lang…  

Lục Yên Chi múa may độc Liên Hoa Ách Nan, ném từng đóa ra ngoài. Độc Thể Ách Nan đâm thẳng vào thân thể của thanh lang, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh lang hóa thành một bãi máu.  

Dương Bách Xuyên nhìn ra được Lục Yên Chi càng ngày càng vận dụng thuần thục Độc Thể Ách Nan, hơn nữa tu vi càng cao, Tiên Thiên Độc Thể Ách Nan càng thêm lợi hại.  

Phía trước có hắn ngăn cản, phía sau có Thú Ngũ Hành áp trận, Lục Yên Chi ở giữa, không cần lo lắng bị thanh lang tấn công, chuyên tâm dùng độc. Độc Liên Hoa Ách Nạn nở rộ tản ra đầy trời, thanh lang trong vòng trăm mét đều bị độc chết, hóa thành một bãi máu loãng.  

Ngay lập tức thiên địa yên tĩnh, thanh lang phía xa cũng không dám tấn công bọn họ, tất cả chạy tán loạn.  

Dù là hung thú nhưng cũng biết lợi hại.  

Độc Thể Ách Nan của Lục Yên Chi cực kỳ lợi hại, thanh lang cũng khiếp sợ.  

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng khiếp sợ.  

Nghĩ thầm: “Không biết sau này Yên Chi sẽ lợi hại cỡ nào?”  

Tóm lại là chuyện tốt, sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ đi thẳng lên trên núi, dọc đường đi không bị thanh lang tấn công, bọn chúng chỉ dám đứng xa, không dám đến gần, nhiều nhất gầm rú vài tiếng.  

Rất nhanh Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy lối vào sơn động Thiên Lang.  

Một canh giờ sau, nhìn thấy tế đàn trong sơn động Thiên Lang.  

Dọc đường đi bọn họ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.  

Trên tế đàn sơn động có tượng đá Thiên Lang, nhưng lại bị tàn phá.  

Có lẽ bức tượng này là vật bảo vệ tế đàn, nhưng bây giờ bị phá hư, cũng tốt, Dương Bách Xuyên bớt việc, dẫn theo đám người Lục Yên Chi đi vào trận truyền tống trên tế đàn, đi đến Hành Cung tiếp theo.