Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3049



Nhìn qua lớp băng trong suốt, hắn có thể thấy rõ, người bị đông thành tượng đá đầu tiên mặc quần áo đệ tử Thần Phù Linh Tông.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên bắt đầu thấy quái lạ, trước đó, người của Thần Phù Linh Tông đã bị hắn, Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành giết chết toàn bộ, chỉ có Thẩm Bạch tiến vào hành cung, nhưng cũng bị Chồn Nhi xé nát.  

Rõ ràng, người bị đông cứng trước mặt này không tiến vào cùng đợt với bọn họ…  

Nghĩ vậy, người này nhất định là đệ tử của Thần Phù Linh Tông đã tiến vào trước đó.  

Mộ Trường Phong cũng đã nói, trước kia có rất nhiều người Cửu Đại Thánh Đia tiến vào, nhưng cũng tổn thất không ít ở bên trong Thiên Yêu Hành Cung.  

Hiện tại xem ra, quả đúng là như vậy.  

Vô số tượng băng rải rác trước mặt chính là người của Cửu Đại Thánh Địa năm xưa.  

Vẻ mặt của họ đều đờ đẫn, trên mặt không có biểu hiện sợ hãi hay bất cứ điều gì, có thể là bị đông đá đến chết.  

Trong lúc vô tình bị đông cứng chết trên bậc thang.  

Lúc này Dương Bách Xuyên chợt giật mình, sau đó mới nhớ ra bọn họ đã đi một quãng đường dài lên núi, càng đi càng thấy lạnh, cộng thêm những ghi chép trên bia đá, khí lạnh trên núi tuyết có thể đông chết cơ thể Kim Cang, hơn nữa, Thiên Cương Sát Phong sắc như dao.  

Giống như chết cóng cũng không phải chuyện gì lạ.  

Hơn nữa, thân thể Kim Cang được nhắc tới ở đây không phải là Kim Cang mà hắn từng tu luyện.  

Người có thể tiến vào Thiên Yêu Hành Cung, đâu ai không phải tu vi Độ Kiếp?  

Vậy nên thân thể Kim Cang ở đây còn kinh khủng hơn.  

Đệ tử của Cửu Đại Thánh Địa vào đây đã bị đông chết.  

Cảm nhận kỹ lại, quả thật khí lạnh trên này còn mạnh hơn dưới chân núi gấp mười lần.  

Lúc này, nếu như hắn không có nội công và ngoại công Càn Khôn, thân thế cường hãn cảnh giới sinh tử, chân khí nồng hậu bảo vệ bản thân thì có thể hắn cũng sẽ kết băng.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên bất chợt quay đầu, hắn bị dọa sợ.  

Ở phía sau, toàn thân Thú Ngũ Hành đều là tuyết, Chồn Nhi cũng không biết bị đóng băng từ lúc nào…  

Chỉ có đá Đả Tiên, toàn thân vẫn tỏa ra ánh sáng đi ở đội ngũ sau cùng, bước từng bước chậm rãi, khoảng cách gần trăm mét.  

Đá Đả Tiên là kỳ thạch của trời đất, bản chất của đá đã chống lại băng, hắn có đá đắc đạo nhưng tác dụng lại không nhiều.  

Chỉ có Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành và Chồn Chi là cơ thể bằng xương bằng thịt, nhưng lại không có thân thể cảnh giới sinh tử như hắn, càng không có công pháp Càn Khôn, cũng không chân khí nồng đậm, bên ngoài kết băng cũng là đều dễ hiểu  

Hơn nữa, khi Dương Bách Xuyên nhìn qua, Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành, Chồn Nhi giống như đã đơ người.  

Suốt dọc đường, khí lạnh dần tăng lên, giống như nước ấm đun ếch nhái, trong lúc vô tình, người ta chỉ cảm thấy lạnh, nhưng lại từng chút xâm nhập làm tê liệt ý thức, tới khi leo lên cao, khí lạnh ngày càng dày,  Dương Bách Xuyên biết chắc chắn Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành, Chồn Nhi sẽ bị khí lạnh đông thành tượng đá, thậm chí là chết cóng.  

Có lẽ những đệ tử của Cửu Đại Thánh Địa này cũng bị đông thành tượng đá, hay chết cóng từ lúc nào không hay.  

Nếu như hắn không quay đầu nhìn, có lẽ Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành, Chồn Nhi cũng sẽ giống như những đệ tử này, cuối cùng cũng sẽ bị khí lạnh ngày càng dày đặc làm cho chết cóng.  

Nghĩ tới đây, trán Dương Bách Xuyên không khỏi toát mồ hôi lạnh.  

Hắn vội vàng đi tới chỗ ba người, thu bọn họ vào trong không gian Càn Khôn.  

Sau khi thu cả ba vào, Dương Bách Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, ý thức của bọn họ đã bị tê liệt nhưng ở trong không gian Càn Khôn sẽ dần lấy lại được sức.  

Mặc dù làm như vậy có thể làm họ thiếu đi một phần cơ duyên, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng, hơn nữa đợi sau khi lên được tới đỉnh, Dương Bách Xuyên xem tình hình thế nào rồi sẽ thả bọn họ ra.  

Dương Bách Xuyên cũng không thu đá Đả Tiên vào không gian.