Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3167



Nhưng đến cũng đến rồi, hắn chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, nhưng phải vô cùng cẩn thận.  

Trừng mắt nhìn Thanh Ngưu, nói: “Đi hỏi thăm rõ ràng cho ta, toàn bộ dãy núi Vạn Yêu có bao nhiêu Yêu Vương? Có bao nhiêu đại yêu cấp Tôn Vương, cút đi.”  

Thanh Ngưu run lên, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn ta cũng biết chủ nhân tức giận, nhưng… Hắn ta không cố ý giấu giếm, Dương Bách Xuyên lại không hỏi, chỉ hỏi thế lực của bốn Yêu Vương, cũng không hỏi có bao nhiêu đại yêu cấp Tôn Vương.  

Đại yêu cấp Tôn Vương cũng phân cấp bậc mà đúng không, không thể trách ta!  

Vài phút sau, Thanh Ngưu quay lại.  

Dương Bách Xuyên nói: “Nhanh như vậy ngươi đã hỏi được rồi?”  

“Không phải, chủ nhân, ta đến thông báo con tê tê đã đến.” Thanh Ngưu vội vàng nói.  

“Đi xuống xem, Yên Chi, nàng và mọi người nghỉ ngơi đi, ta và lão Ngưu đi xem là được.” Dương Bách Xuyên nói.  

“Dương đại ca, huynh phải cẩn thận.” Lục Yên Chi lo lắng nói, mặc dù chuẩn bị đầy đủ, nhưng dù sao bọn họ cũng là Nhân tộc, đi vào địa bản của Yêu tộc, nói không lo lắng là giả.  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Yên tâm, sẽ không sao, chờ ta.”  

Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu đi xuống tầng, đi đến cửa, Thanh Ngưu chỉ về phía một cái bàn dài dựa gần cửa sổ: “Chủ nhân, đó là con tê tê, một trong các tổng quản ở phủ của rắn hoa đốm.”  

Dương Bách Xuyên nhìn theo ánh mắt của Thanh Ngưu, thấy con tê tê ngồi một mình một bàn, bên ngoài ghế dài có hai tên Yêu Tu cao to đứng gác, có lẽ là người hầu.  

Dương Bách Xuyên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của con tê tê, có bộ dáng một thiếu niên đầu trọc, rất gầy.  

Tìm được người cũng không tùy tiện xông lên, phải động não nghĩ cách.  

Con tê tê là một trong số những tổng quản ở phủ của rắn hoa đốm, có mang theo tùy tùng, là người có lực ảnh hưởng, hiện tại bọn họ không hộ khẩu, tùy tiện xông lên sẽ chết.  

Cho nên Dương Bách Xuyên nhanh chóng động não nghĩ cách đối phó, nhớ đến sở thích của con tê tê, lập tức Dương Bách Xuyên có cách.  

Ngồi xuống bàn cạnh bàn của con tê tê, khoảng cách rất gần, chỉ cách một tấm vách.  

Thanh Ngưu truyền âm nói: “Chủ nhân, ta đi qua đó mời con tê tê uống rượu được không?”  

Dương Bách Xuyên lắc đầu: “Không cần, Khương Thái Công câu cá, kẻ nào muốn sẽ cắn câu, ta tính sẵn rồi, lát nữa ngươi gọi một bàn đồ ăn, cố gắng tiêu pha chút, giả vờ làm nhà giàu.”  

“Nhà giàu là sao?” Thanh Ngưu truyền âm hỏi.  

“Nghĩa là lát nữa ngươi gọi một bàn đồ ăn đắt tiền, 800 yêu tinh tệ thượng phẩm đủ một bàn đồ ngon đúng không? À, rượu thì không cần gọi.” Dương Bách Xuyên truyền âm nói.  

“A…” Thanh Ngưu hít sâu.  

Hắn ta rất muốn hỏi một câu, có phải chủ nhân điên rồi không?  

800 yêu tinh tệ thượng phẩm chứ không phải 800 yêu tinh tệ hạ phẩm, một tộc đàn bình thường trong Yêu tộc tích lũy 10 năm cũng chưa chắc có thể có được một ngàn yêu tinh tệ thượng phẩm, một bữa cơm tiêu hết 800?  

Nuốt nước bọt, nói: “Chủ nhân, toàn bộ tài sản của ta chỉ có 800 yêu tinh tệ, hơn nữa cho dù ăn một bàn đồ ăn 300 yêu tinh tệ cũng đủ mà?”  

“Đừng vô nghĩa, bảo ngươi gọi thì ngươi cứ gọi đi, ta không quan tâm 800 yêu tinh tệ hay như nào, ta chỉ muốn lôi kéo lực chú ý của con tê tê kia, hiểu không?” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.  

Thanh Ngưu nghe xong, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ta hiểu rồi, chủ nhân yên tâm, không gọi rượu, vậy tiêu ba bốn trăm yêu tinh tệ là đủ rồi.”  

Dù nói vậy nhưng Thanh Ngưu vẫn thầm mắng Dương Bách Xuyên phá của.  

Hai chủ tớ đang truyền âm nói chuyện, tiểu nhị đi đến, mỉm cười chào hỏi: “Hai bị khách quý muốn gọi món gì? Rượu gì?”  

Thanh Ngưu vô thức nhìn về phía Dương Bách Xuyên, dù sao Dương Bách Xuyên cũng là chủ nhân, nhưng Dương Bách Xuyên lại truyền âm nói: “Ngươi gọi đi, ngươi từng là chủ nhân của thành Vạn Yêu, đừng hỏi ta ăn đồ gì, đạt được hiệu quả ta muốn là được.”