Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3217



"Được, ta nhận. Ngươi về đi, nhớ thu thập tin tức về các Yêu Vương dãy núi Vạn Yêu nhé!" Dương Bách Xuyên nhận pháp khí Địa Thính, đồng thời nói với Chuột Vương.  

"Cung tiễn chủ nhân, cung tiễn tổ bà bà." Chuột Vương khom lưng chào tạm biệt Dương Bách Xuyên và Chuột Hoàng tím.  

Tiếp theo, Dương Bách Xuyên dẫn theo Chuột Hoàng tím, hoặc có thể gọi nàng ta là Tử Hoàng, hai người ra khỏi hầm ngầm, nhưng lại phát hiện thấy mình từ trong một gốc cây lớn đi ra, sau đó hầm ngầm khép lại.  

Quả nhiên bọn họ đi thêm một đoạn nữa là đến thành Vạn Yêu.  

Khi vào thành, Dương Bách Xuyên còn lo lắng Tử Hoàng không có yêu điệp. Bấy giờ hắn mới nhớ ra chuyện này, lòng hơi lo lắng. Có yêu điệp chứng minh thân phận thì mới được vào thành Vạn Yêu.  

Ban đầu Dương Bách Xuyên còn nghĩ nếu không vào được thì nghĩ cách báo cho Xuyên Sơn Giáp đến xử lý chuyện yêu điệp, nhưng nào ngờ Dương Bách Xuyên xuất hiện ở cổng thành lại gây ra náo động lớn.  

Từ xa đã có người hét lên: "Thần y về rồi..."  

"Là thần y trở về..."  

"Tốt quá, thần y về rồi, ca ca nhà ta được cứu rồi..."  

"Thần y..."  

Những lời chào hỏi ân cần đầy kính trọng vang lên, trong đó có cả thủ vệ gác cổng thành.  

Dương Bách Xuyên không ngờ mình rời đi ba tháng mà dân chúng trong thành Vạn Yêu lại chào đón mình như vậy. Hắn ngẫm nghĩ một lúc liền biết tại sao lại thế.  

Chưa kể những người khác, trong các thủ vệ gác cổng thành có yêu quái từng được hắn chữa trị, vì vậy bọn họ đều ghi nhớ điểm tốt của hắn.  

Rất nhiều yêu quái biết vị thần y là hắn đi xa chữa bệnh cho người ta, ai ai cũng mong hắn về sớm chút. Dù sao ngày nào thành Vạn Yêu cũng có yêu quái đánh nhau giết chóc, cũng có những yêu quái ra khỏi thành xông vào nơi nguy hiểm để thu thập thiên tài địa bảo, không tránh khỏi bị thương.  

Trước kia thành Vạn Yêu không có y tu, từ khi Dương Bách Xuyên mở Yêu Y quán Vân Môn ở thành Vạn Yêu có thể nói là tạo phúc cho đám yêu quái trong thành Vạn Yêu.  

Nghe thấy những lời chào hỏi đầy kính trọng, Dương Bách Xuyên đột nhiên có chút cảm ngộ. Hắn biết tu đạo tu Y đạo là một đại đạo trong thiên hạ.  

Y đạo chữa bệnh tích đức làm việc thiện không chỉ thể hiện ở Nhân tộc. Vạn linh trên thế gian chỉ cần có linh trí thì đều là sinh linh, hắn chữa bệnh cho yêu quái cũng là làm việc thiện đúng lẽ trời.  

Điều này không chỉ thể hiện ở Yêu tộc, mà đạo hành thiện cũng ứng với Yêu tộc.  

Trong những lời chào hỏi đầy kính trọng này có tiểu yêu tu vi thấp hơn hắn, cũng có đại yêu tu vi cao hơn hắn, tu vi cao thấp khác biệt nhưng chung một tiếng lòng.  

Dương Bách Xuyên biết con đường này mình đã đi đúng rồi.  

Thật không ngờ bất tri bất giác hắn đã tích lũy danh tiếng tốt như vậy ở thành Vạn Yêu.  

Hắn thầm nghĩ: "Cứ cái đà này thì cho dù không mượn sức tộc chuột Ngũ Hành, không lợi dụng sức mạnh của nước Sinh Mệnh, thì mình cũng nhận được sự ủng hộ của lượng lớn Yêu tộc. Nếu có người gây sự với mình, chắc hẳn sẽ có Yêu tộc giúp mình nhỉ?"  

Sau khi chào hỏi từng người xong, Dương Bách Xuyên vào thành. Có một thủ vệ muốn kiểm tra yêu điệp thân phận của Dương Bách Xuyên nhưng bị một trong số các tướng lĩnh tát thẳng tay, tức giận mắng: "Hắc Điểu, ngươi kiểm tra cái rắm, ai mà chẳng biết vị này là thần y của thành Vạn Yêu chúng ta?  

Sau này thằng nhãi nhà ngươi phải sáng mắt lên. Nhớ cho kỹ vào, sau này thần y ra vào thành ngươi không được kiểm tra nghe chưa? Nói không chừng một ngày nào đó thằng nhãi nhà ngươi bị thương cần thần y cứu chữa đấy, ngươi chẳng có mắt nhìn gì cả!"  

Sau khi tên tướng lĩnh này trách mắng tên tiểu yêu chịu oan ức, hắn ta cười làm lành nói với Dương Bách Xuyên: "Thần y đừng để bụng nhé, tên tiểu yêu này mới tới vài ngày nên không nhận ra thần y. Mời thần y vào thành..."  

Dương Bách Xuyên khẽ mỉm cười: "Không sao không sao, các ngươi cũng chỉ làm tròn chức trách thôi mà." Hắn vừa nói vừa lấy yêu điệp của mình ra, nhưng tên tướng lĩnh kia vội vàng ngăn cản: "Thật sự không cần kiểm tra đâu thần y. Người khác thì phải kiểm tra, riêng ngài thì không cần. Lần trước huynh đệ nhà ta trúng độc được thần y cứu, tiểu yêu còn chưa kịp cảm ơn..."  

"Thế thì không hay lắm đâu, ta còn có một dược đồng nữa..." Tên họ Dương nào đó giả vờ giả vịt nhìn sang Tử Hoàng.  

Tên tướng lĩnh liếc nhìn Tử Hoàng bên cạnh Dương Bách Xuyên, là một tiểu nữ yêu mười mấy tuổi, vả lại Dương Bách Xuyên nói là dược đồng. Hắn ta liên tục xua tay bảo tên họ Dương nào đó và Tử Hoàng vào thành, không cần kiểm tra.  

Nhờ đó, Tử Hoàng không có yêu điệp nhưng vẫn vào thành suôn sẻ.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên đã được trải nghiệm lợi ích của thân phận y sư. Hắn thầm quyết định sau này phải chữa bệnh nhiều hơn mới được, tích lũy danh tiếng cũng là một phần thực lực.