Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3222



“Đúng vậy, chủ nhân, tộc Qụa Đen là một trong 108 thế lực của tiểu yêu vương, nhưng lại xếp hạng cuối cùng. Vốn dĩ tộc này chỉ là Qụa Đen yêu bình thường, nhưng sau đó xuất hiện một Qụa Đen Vương Tôn Vương sơ cấp, từ đó bước vào 108 thế lực của tiểu yêu vương, có được địa vị vượt xa Yêu tộc bình thường trong dãy núi Vạn Yêu.  

Còn có vài thế lực tiểu yêu vương khác dẫn thanh niên đồng lứa nhà mình đến Yêu Y quán, Dương đại ca, có cần ta đá bọn họ ra ngoài không?”  

Hiện tại Hùng Bất Nhị đã coi Yêu Y quán trở thành nhà của mình, làm chuyện gì cũng nghĩ đến Yêu Y quán đầu tiên.  

Nếu không phải Dương Bách Xuyên quy định không thể dễ dàng gây hấn với dãy núi Vạn Yêu, Hùng Bất Nhị đã ra tay từ lâu.  

Từ tin tức của Chuột Vương, Dương Bách Xuyên cũng biết rõ về thân phận của Hùng Bất Nhị, tộc Gấu Đen đúng là tộc lớn trong dãy núi Vạn Yêu.  

Tộc Gấu Đen của Hùng Bất Nhị là một trong 72 tộc Yêu Vương, thuộc về thế lực đứng đầu, là một trong bốn thế lực dưới trướng tứ đại Yêu Tôn.  

Nghe thấy Hùng Bất Nhị nói vậy, Dương Bách Xuyên lắc đầu cười nói: “Không vội, chúng ta đi ra ngoài xem thế nào đã, ta muốn nhìn xem thế lực của mấy tiểu yêu vương này muốn làm gì…”  

“Dương đại ca, ngươi không biết chứ, trong số 108 thế lực tiểu yêu vương, có một số vô cùng kiêu ngạo và tộc Qụa Đen chính là một trong số đó. Ỷ vào bản thân là loài chim bay nên rất kiêu ngạo, ngài đừng nên đi thì hơn, ta đi ra đá bay bọn họ là được.” Hùng Bất Nhị nói.  

“Bất Nhị, chúng ta mở quán tuyển đệ tử, nếu không xử lý tốt, vậy chẳng phải tất cả hình tượng và danh dự mà chúng ta tích lũy từ trước là uổng phí? Sau này phải nhớ kỹ, gặp chuyện không thể hấp tấp…”  

“Bất Nhị đã nhớ, Dương đại ca yên tâm.”  

“Được rồi, đi theo ta ra ngoài xem thế nào.”  

Sau đó hai người cùng đi ra ngoài.  

Ngoài cửa Vân Môn Yêu Y quán.  

“Không được, ta lặn lội vạn dặm xa xôi đến đây, các người nói không tuyển mà được à, chuyện này không công bằng.”  

“Đúng vậy, nếu hôm nay không cho chúng ta một đáp án vừa lòng, chúng ta sẽ không đi.”  

“Hừ, một y quán nhỏ cũng dám từ chối ta, có biết ta chính là thế lực của 108 tiểu yêu vương không, ở địa giới dãy núi Vạn Yêu này, ai dám làm ta bẽ mặt? Gọi chủ quán ra đây…”  

“Ngươi là cái thá gì? Chủ nhân nhà ta là ai mà ngươi muốn gọi ra là ra?” Thanh Ngưu tức giận nói.  

Không khí căng thẳng, chạm vào là nổ.  

Cũng may đúng lúc này Dương Bách Xuyên lên tiếng: “Đại Hùng, lùi ra.” Thanh Ngưu dùng đá Huyễn Yêu bắt chước ra hình dạng Hùng tộc, cho nên Dương Bách Xuyên gọi hắn ta là Đại Hùng, trước khi chưa giải quyết được tứ đại Yêu Tôn, thân phận của Thanh Ngưu không thể công khai.  

“Chủ nhân…” Thanh Ngưu nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi ra, lùi sang một bên, hắn ta biết Dương Bách Xuyên sẽ có cách giải quyết.  

Dương Bách Xuyên nghe rất rõ cách ăn nói ngang ngược của các thế lực Yêu Vương, cái gì mà lặn lội đường xa vạn dặm đến đây, thật ra chỉ là cái cớ, tin tức Vân Môn Yêu Y quán tuyển nhận đệ tử truyền ra hơn nửa tháng, sao lại không biết được chứ?  

Chẳng qua muốn đến nhìn mà thôi.  

Hay nói đúng hơn bọn họ đang quan sát Yêu Y quán của hắn có bản lĩnh hay không?  

Thậm chí Dương Bách Xuyên còn suy đoán có lẽ ngay từ ban đầu các thế lực của dãy núi Vạn Yêu không đặt Yêu Y quán vào mắt, sau khi danh tiếng thần y của hắn lan xa, lúc này mới biết đến, cuối cùng mới cho các đệ tử đến báo danh…  

Thật ra Dương Bách Xuyên cảm thấy đây là chuyện tốt, chứng tỏ Vân Môn Yêu Y quán và danh tiếng thần y của hắn được các thế lực lớn ở dãy núi Vạn Yêu tán thành.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại chán ghét cái thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì của đám yêu quái kia.  

Làm hắn nhớ lại cảnh tượng gặp mặt người của chín thánh địa lớn, lỗ mũi đều hướng lên trời, không coi ai ra gì.  

Dương Bách Xuyên lạnh lùng hỏi: “Vài vị đến từ đây?”  

Một thanh niên da đen như người châu Phi, trên đầu không phải tóc mà là lông chim, lạnh lùng nói: “Ngươi là tiểu yêu phương nào?”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nói thầm: “Đồ ngu, dám làm màu với ta? Ngươi muốn ra vẻ, vậy ta cho ngươi ra vẻ thoải mái.”