Ngoài ra, bên cạnh các loại thần thông để tu luyện, trong tay hắn còn có kiếm Đồ Long, pháp trượng Vạn Linh cũng như đủ loại pháp khí phụ trợ khác, thế nên hắn tin chắc bản thân có thể đấu lại tiểu Yêu Vương có tu vi Tôn Vương sơ cấp.
Trên thực tế, kế hoạch của Dương Bách Xuyên không phải là đi khiêu chiến hết một lượt mà chỉ cần trong một trăm lẻ tám tiểu Yêu Vương có hơn một nửa chịu cúi đầu thần phục thì hắn hoàn toàn có thể sử dụng bạo lực để cưỡng chế thu phục các thế lực còn lại.
Có nước Sinh Mệnh trong tay, không sợ trả trước không nổi.
Hơn nữa bên cạnh hắn bây giờ đã có Tử Hoàng, thực lực của nàng ta có thể nói là trên Tôn Vương dưới Thiên Yêu, ngoài ra còn có một Tôn Vương đại viên mãn – tức Chuột Vương, đến lúc đó chỉ cần dùng vũ lực thôi cũng đủ thắng rồi.
Thế nên mục đích Dương Bách Xuyên đi khiêu chiến từng người là để chắn ăn hơn mà thôi.
Hôm ấy, dưới sự hướng dẫn của Xuyên Sơn Giáp, Dương Bách Xuyên lên đường đi đến núi Chiến Cổ của thành Vạn Yêu.
Từ xa nhìn lại, cả tòa núi Chiến Cổ chẳng khác nào một chiếc trống trận.
Sau khi đến nơi, hắn đi thẳng lên đỉnh núi, tính ra núi Chiến Cổ không quá cao, nhưng lại cực kỳ rộng lớn, nhìn chung thì nó trông như một khoảng sân bằng đá với đường kính hơn mười dặm, được tung hô là quảng trường khổng lồ có thể chứa tới một trăm nghìn yêu chúng và trên đỉnh của ngọn núi là một cái trống bằng đá.
Ước lượng sơ bộ thì trống lớn bằng đá đó có đường kính tầm trăm mét, mang theo cảm giác thăng trầm của lịch sử, quanh thân trống có khắc rất nhiều ký hiệu Yêu tộc phức tạp.
Ngoài ra, ngay chính giữa mặt trống là vô số yêu văn, thoạt nhìn rất giống tên.
Dương Bách Xuyên đứng bên dưới cái trống trận, hỏi Xuyên Sơn Giáp: “Yêu văn bên trên trống trận là gì thế?”
“Bẩm chủ nhân, đó chính là tên của một trăm lẻ tám tiểu Yêu Vương, bảy mươi hai đại Yêu Vương và bốn Yêu Tôn mạnh nhất ạ. Tên của Yêu Vương Hắc Ô nằm ở hàng dưới cùng, chỉ cần dùng yêu lực đánh vào tên của Yêu Vương Hắc Ô thì tiếng trống trận sẽ lập tức vang vọng khắp cả dãy núi Vạn Yêu.
Đến lúc đó, Yêu Vương Hắc Ô sẽ biết có người khiêu chiến mình, nếu đồng ý thì phải về núi Chiến Cổ. Hơn nữa, sau khi tiếng trống vang lên, một trăm lẻ tám tiểu Yêu Vương, bảy mươi hai đại Yêu Vương, bốn Yêu Tôn mạnh nhất và thậm chí là toàn bộ Yêu tộc ở dãy núi Vạn Yêu đều sẽ hay tin, và bình thường thì tất cả các thế lực đều sẽ tập trung về đây xem.” Xuyên Sơn Giáp giải thích.
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên cái trống trận bằng đá trước mặt. Không hiểu sao hắn luôn có cảm giác cái trống trận này không hề tầm thường, bản tính tò mò trỗi dậy, hắn bèn sử dụng Càn Khôn Nhãn để quan sát, sau đó phát hiện xung quanh cái trống được bao phủ bởi một luồng yêu lực to lớn, hơn nữa nó còn xông thẳng tới tận trời, trông cực kỳ đồ sộ.
Dù đã quan sát bằng Càn Khôn Nhãn nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu trống trận, chỉ biết rằng quanh trống trận có một luồng yêu lực to lớn che phủ mà thôi.
Hắn nghĩ thầm trong lòng xem ra trống trận bằng đá này không hề đơn giản, sau đó thật sự không kiềm được mà hỏi: “Ngươi cái trống trận này có lai lịch thế nào không?”
Trong mắt Xuyên Sơn Giáp tràn ngập vẻ say mê, nói: “Bẩm chủ nhân, đúng là trên đời này không có ai có thể kể rõ lịch sử của cái trống này, đồn rằng từ cái trống này đã tồn tại từ thời hằng cổ.
Cũng có người bảo thật lâu về trước, dãy núi Vạn Yêu từng được cai quản dưới tay thần thú, nó được tôn là chủ nhân vạn yêu, đó cũng là lý do mà dãy núi Vạn Yêu này có tên như vậy.
Theo truyền thuyết thì trống trận bằng đá này chính là một bảo vật do chủ nhân vạn yêu luyện chế, quy định được đặt ra là trong số một trăm lẻ tám tiểu Yêu Vương, bảy mươi hai đại Yêu Vương, và bốn Yêu Tôn mạnh nhất, dù là ai lên làm vương thì cũng phải khắc tên lên trống trận, chỉ khi có tên trên trống trận thì mới chân chính gia nhập thế lực của Yêu Vương.
Điều thần kỳ ở đây là dù các thế lực đại Yêu Vương của dãy núi Vạn Yêu có thay đổi cỡ nào thì tên khắc trên trống trận cũng sẽ thay đổi theo, nếu muốn khiêu chiến toàn bộ Yêu Vương đương thời thì nhất định phải đánh vang trống trận, tóm lại, chiếc trống trận này chính là biểu tượng chính thống của các Yêu Vương ở dãy núi Vạn Yêu.
Là món đồ của chủ nhân vạn yêu, chiếc trống này thật sự rất thần kỳ, dù có phơi nắng dầm sương cỡ nào cũng không hề có dấu hiệu phong hóa…”
Càng nghe Xuyên Sơn Giáp nói, Dương Bách Xuyên càng thêm tò mò về nguồn gốc của cái trống bằng đá này. Sau khi nghe thấy bốn chữ chủ nhân vạn yêu, trái tim hắn không khỏi rung lên, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh của nghé con.
Theo lời kể của Xuyên Sơn Giáp thì cách đây rất lâu trở về trước, chủ nhân của dãy núi Vạn Yêu chính là thần thú, có điều không biết là loại thần thú nào, liệu có phải nghé con hay không?
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên quay sang Tử Hoàng cũng đang quan sát trống trận, hỏi: “Tử Hoàng, ngươi có biết thần thú cai trị dãy núi Vạn Yêu thuở xưa thuộc loài nào không?”
Dương Bách Xuyên phát hiện, từ khi Tử Hoàng leo lên núi Chiến Cổ cho đến lúc nhìn thấy trống trận, hai mắt nàng ta vẫn luôn lóe sáng lấp lánh.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Tử Hoàng lập tức trả lời: “Biết chứ.”
Chỉ hai từ ngắn ngủi nhưng lại khiến Dương Bách Xuyên nghe mà sững sờ. Lý do hắn hỏi Tử Hoàng là vì Tử Hoàng chính là người, hay nói đúng hơn là yêu của thời đại trước, có lẽ nàng ta sẽ biết được gì đó.
“Loài nào…?” Dương Bách Xuyên nhìn về phía Tử Hoàng.
“Đây là chuyện của thời đại trước, thật ra đừng nói là dãy núi Vạn Yêu, mà cả Thái Hoang hồi đó cũng chỉ là một phần của yêu giới mà thôi, và chủ nhân thống trị Thái Hoang chính là… vua thần thú – tộc Kỳ Lân.” Tử Hoàng từ tốn trả lời.
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên trợn trừng hai mắt nhìn nàng ta, đám Xuyên Sơn Giáp và Hùng Bất Nhị đứng bên cạnh cũng để lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Ở thời đại trước, cả Thái Hoang chỉ là một phần của Yêu giới thôi sao?