Dương Bách Xuyên nghe xong có hơi mất mát, nhưng hắn cũng nghe ra được, thật ra Tử Hoàng cũng không xác định Kỳ Lân con có thể thúc giục Trống Trận hay không.
Dương Bách Xuyên bình tĩnh lại suy nghĩ, thật ra cho dù nghé con có thể thúc giục Kỳ Lân Cổ, tạm thời cũng không trông cậy vào được, bởi vì sau khi cắn nuốt ba giọt nước Sinh Mệnh, nghé con đang trong quá trình tiến hóa huyết mạch, không biết khi nào mới có thể thức tỉnh.
Bản thân hắn có thể làm thần thú như nghé con đi theo chính mình đã là một cơ duyên lớn, làm người không thể quá tham lam.
Sau khi nghĩ thông suốt, Dương Bách Xuyên lập tức đánh một tiếng trống khiêu chiến với Hắc Ô Yêu Vương.
Tiếng Trống Trận vang lên.
m thanh du dương truyền khắp bốn phía…
“Chủ nhân cần phải đánh 9 lần liên tiếp, đại biểu khiêu chiến.” Con tê tê nhắc nhở.
Dương Bách Xuyên nghe xong, vận chuyển chân khí đánh 8 lần liên tiếp.
“Thùng thùng thùng…”
9 tiếng trống vang.
Đại biểu Dương Bách Xuyên khiêu chiến Hắc Ô Yêu Vương.
Tiếng trống du dương vang xa bốn phía, truyền khắp dãy núi Vạn Yêu.
Cả dãy núi Vạn Yêu đều nghe thấy tiếng Trống Trận, tất cả Yêu tộc đều nghe thấy 9 tiếng trống, biết có yêu quái muốn khiêu chiến Yêu Vương.
Lấy lại phản ứng đầu tiên là các yêu quái trong thành Vạn Yêu, tò mò bước lên núi Trống Trận, sau khi đến đỉnh núi mới phát hiện là quán chủ Yêu Y quán Dương Bách Xuyên khiêu chiến Hắc Ô Yêu Vương trong 108 tiểu Yêu Vương.
Các yêu quái bị kinh sợ, có vài yêu quái từng đến khám ở chỗ Dương Bách Xuyên, có lòng khuyên can: “Thần y, nếu không bỏ qua? Yêu tộc có thể đứng trong 108 tiểu Yêu Vương đều không phải hạng người đơn giản…”
“Đúng vậy thần y, hay là bỏ đi…”
Đủ loại lời khuyên vang lên, Dương Bách Xuyên đều nhận, dù sao đều là lòng tốt nhưng không có một yêu quái nào coi trọng hắn.
Nhưng cũng có thể hiểu được, ở trong mắt các yêu quái này, hắn chỉ là một tiểu yêu còn chưa đạt đến Tôn Vương sơ cấp.
Hắc Ô Yêu Vương lại là yêu quái Tôn Vương sơ cấp, nhiều nhất thì hắn giỏi về y thuật, nhưng về tu vi lại cách Hắc Ô Yêu Vương vạn dặm, không thể so sánh, cho nên các yêu quái đều có lòng khuyên ca.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Cảm ơn lòng tốt của các vị, bây giờ ta đã gõ xong Trống Trận, không đổi ý được, hơn nữa làm yêu quái vẫn phải có chút theo đuổi, ước mơ của ta là khiêu chiến Yêu Vương, bây giờ cũng coi như theo đuổi ước mơ của mình, haha, các vị đừng quá lo, đứng xem là được.”
“Đừng mà thần y, Hắc Ô Yêu Vương kia chính là Tôn Vương sơ cấp, thần y à… Ngươi có thể chờ Hắc Ô Yêu Vương đến rồi nhận sai, chắc Hắc Ô Yêu Vương cũng không làm khó ngươi…”
“Đúng vậy, thần y, chúng ta đều không muốn ngươi xảy ra chuyện…”
Các yêu quái thi nhau khuyên can Dương Bách Xuyên đừng khiêu chiến vượt cấp, đều tán thành việc Dương Bách Xuyên nhận sai với Hắc Ô Yêu Vương.
Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ làm vậy sao?
Đáp án là sẽ không.
Hơn nữa mặc dù đối phương là tiểu yêu vương Tôn Vương sơ cấp nhưng hắn lại không hề lo lắng, bây giờ mới là bắt đầu mà thôi.
Mỉm cười xin miễn lòng tốt của các yêu quái.
Các yêu quái thấy Dương Bách Xuyên đã quyết ý nên không cũng nhiều lời, chỉ thở dài Dương Bách Xuyên to gan.
Tiếng Trống Trận truyền khắp dãy núi Vạn Yêu, càng ngày càng nhiều yêu quái chạy đến núi Trống Trận.
Cùng lúc đó, 108 tiểu Yêu Vương, 72 đại Yêu Vương, thậm chí là thế lực của tứ đại Yêu Tôn đều nghe thấy tiếng Trống Trận, ngoại trừ yêu quái đang bế quan, tất cả những yêu quái còn lại đều bay về phía núi Trống Trận.
9 tiếng trống vang lên, tất cả Yêu Vương ở dãy núi Vạn Yêu đều biết có Yêu tộc nào đó đang đưa ra lời khiêu chiến với Yêu Vương, đây là chuyện lớn.
Đã hơn 3000 năm rồi, tiếng trống trên núi Trống Trận chưa vang lên, lần cuối cùng vang lên là lúc tứ đại Yêu Tôn vây giết tộc Long Chủng Thanh Ngưu.
Nhưng đó không phải là tiếng trống khiêu chiến mà là tiếng trống cầu cứu của tộc Long Chủng Thanh Ngưu, đáng tiếc ích lợi của tộc Thanh Ngưu ở thành Vạn Yêu quá lớn, không chia sẻ cho 108 tiểu Yêu Vương và 72 đại Yêu Vương nên không có thế lực nào ra tay cứu viện.
Bây giờ hơn 3000 năm trôi qua, tiếng Trống Trận lại vang lên lần nữa, nhưng lại khác hoàn toàn lúc trước, lần này là tiếng trống khiêu chiến.
Nên các Yêu Vương đều biết có yêu quái to gan muốn khiêu chiến với Yêu Vương.
Mặc dù không biết Yêu Vương bị khiêu chiến là ai, chỉ có Yêu Vương bị khiêu chiến mới biết được, nhưng các Yêu Vương bị khiêu chiến đều chấn kinh.
Mọi người đều biết đã có yêu quái dám khiêu chiến Yêu Vương một lần thì sẽ có lần hai, lần ba…
Đây là tín hiệu khiêu chiến với các Yêu Vương lớn nhỏ, liên lụy đến tất cả Yêu Vương bọn họ.
Mấy ngàn năm trôi qua, các thế lực Yêu Vương gần như đã ôm thành đoàn, trói buộc nhiều ích lợi chung với nhau.
Lần này tiếng Trống Trận bị gõ vang tức là đang nhằm vào thế lực Yêu Vương bọn họ, đối với bọn họ đây không phải là tin tức tốt, một đám Yêu Vương ngồi không yên, cùng rời khỏi đỉnh núi đi đến núi Trống Trận ở thành Vạn Yêu để xem, muốn nhìn xem yêu quái nghịch thiên nào dám khiêu chiến với Yêu Vương.
Hắc Ô Yêu Vương nghe thấy tiếng Trống Trận, phát hiện có yêu quái khiêu chiến hắn ta.
Điều này làm cho hắn ta tức nổ phổi.
Mấy ngày trước vừa bị một tiểu yêu quái ở Yêu Y quán làm mất mặt mũi, đang nghĩ cách dạy bảo Yêu Y quán kia, cơn tức này chưa tan, hôm nay lại bị yêu quái khiêu chiến, thực sự làm hắn ta cực kỳ tức giận.
Vừa tức giận, Hắc Ô Yêu Vương cũng vừa chột dạ, hắn ta biết thực lực của mình chỉ ở tầm trung trong 108 tiểu Yêu Vương.
Yêu quái có thể khiêu chiến hắn ta, có lẽ cũng hiểu biết hắn ta, nếu đã vậy, chắc chắn tu vi sẽ không bình thường, nhỡ may thực lực của đối phương cao hơn hắn ta thì phải làm sao?
Không có khả năng không ứng chiến, tiếng Trống Trận đã vang lên, không đi không được, quan trọng hơn tiếng Trống Trận đã truyền khắp dãy núi Vạn Yêu, tất cả Yêu tộc đều đã biết, nếu hắn ta không đi sẽ trở thành trò cười, các yêu quái dưới trướng cũng sẽ không phục, đến lúc đó còn thống trị một núi kiểu gì?
Cho nên bắt buộc phải đi, không thể không đi.
Mang theo cơn tức giận vô hạn cùng sự bất đắc dĩ trong lòng, Hắc Ô Yêu Vương dẫn yêu binh đi đến núi Trống Trận.
Cùng lúc đó, tứ đại Yêu Tôn Đông Tây Nam Bắc cũng đã chạm trán.
Người đến đầu tiên là Yêu Tôn phương Đông, Độc Nhãn Giao Long.
Trong tầng mây tối tăm mù mịt, một giao long màu đen dài hơn trăm mét, thô to như lu nước, một con mắt bị mù, mang theo yêu khí cuồn cuộn dừng trên đỉnh một dãy núi, hóa thành một người trung niên khoảng 40 tuổi.
Đây là Đại Yêu Tôn phương Đông, Độc Nhãn Giao Long.
Ngay sau đó, một con sư tử lông đỏ xuất hiện.
“Gào…”
Tiếng gầm rú vang lên, thiên địa biến sắc, cát đá bay mù mịt, cuốn lên cao mười mấy mét, xuất hiện bên cạnh người đàn ông trung niên một mắt, ánh sáng màu đỏ lóe lên, một thanh niên tóc đỏ xuất hiện.
Người này là Đại Yêu Tôn phương Bắc, Huyết Hồng Sư Vương.
Ngay sau đó là một con khổng tước hạ xuống, hóa thành một nữ tử trẻ trung, đây là Đại Yêu Tôn phương Tây, Khổng Tước.
“Khè khè…”
Ngay sau đó, trong bụi cây vang lên tiếng kêu thé, cỏ cây lung lay.
Lúc này Độc Nhãn Giao Long nói: “Thủy lão nhị, CMN xuất hiện đi.”
“Độc Nhãn, ngươi gầm rú cái gì, không phải đã nói chậm một chút sao…” Một con rắn hai đầu màu xanh xuất hiện trong bụi cây, dài khoảng mười mấy mét, không quá thô nhưng cũng to hơn đùi người trưởng thành.
Con rắn hai đầu màu xanh này chính là Đại Yêu Tôn rắn nước, tọa lạc ở khu vực nước phương Nam.