Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ, hình như là có chuyện này, nhưng thời gian đã lâu như vậy, hắn cũng quên rồi, hôm nay lão đầu không hỏi thì hắn cũng chẳng nhớ.
“Người…đừng có nói là dãy núi Vân Lôi đấy chứ?” Dương Bách Xuyên trợn to mắt nói.
“Chứ sao nữa?”
“Nơi này không phải cấm địa của Tu Chân Giới à? Sao…sao lại giống như võ đường của người thế?” Dương Bách Xuyên không tin.
Vân Thiên Tà hừ lạnh: “Tiểu tử thối, nhớ kỹ đây, thỏ khôn có ba hang, vi sư đường đường là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, có một sân sau ở đây thì tính là gì?
Huống chi ở Tu Chân Giới này vi sư có ba chỗ, nơi này chỉ là một trong số đó, đương nhiên đây chỉ là một điểm dừng chân ngẫu hứng của vi sư mấy vạn năm trước.
Đây là chuyện của năm – sáu vạn năm trước, nơi này vẫn là bộ dáng như bây giờ, kéo dài hàng nghìn vạn dặm, khắp nơi đều bị cháy đen, sấm sét bao phủ quanh năm, đối với tu chân giả mà nói thì đây quả thật là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Vi sư là Tán Tiên chí tôn, ở Tiên Giới cũng là nhân vật phong hoa tuyệt đại, nơi gọi là nguy hiểm ở Tu Chân Giới thì có tính là gì, lúc tu vi của vi sư còn chưa cao, ta đã muốn tìm hiểu Vân Lôi, năm – sáu vạn năm trước đúng lúc đi ngang qua nơi này bèn tiến sâu vào Vân Lôi.
Nhưng nơi này đã bị vi sư phát hiện ra bí mật… Toàn bộ dãy núi Vân Lôi kéo dài nghìn vạn dặm đều cháy đen như đất, nhưng sau khi vi sư vào sâu bên trong mới phát hiện, cách xa trung tâm vạn dặm có một vùng đất linh khí nồng đậm, núi non tràn đầy sức sống, có thể so sánh với tiên cảnh.
Đương nhiên, năm đó vi sư cũng đã tốn rất nhiều công sức mới vào được nơi đó, thật ra ở thời kỳ thượng cổ dãy núi Vân Lôi này là chỗ của một vị tiên, người này am hiểu khống chế sức mạnh sấm sét, thế nên mới có dãy núi Vân Lôi được mây mù che khuất, sấm sét bao phủ như hiện tại.
Nhưng khi vi sư tiến vào, bên trong đã không còn tiên nhân nữa, chỉ còn lại không gian trống trải, à…nói trống không thì cũng chưa đúng, bên trong còn có một thú Vân Lôi nên những sấm sét, mây mù này mới có thể kéo dài tới bây giờ. Đối với tu chân giả mà nói thì nơi này cực kỳ nguy hiểm.
Nói không ngoa thì, nếu như tiên nhân cấp thấp vào trong thì sẽ bị thú Vân Lôi điều khiển đại trận, giết chết một cách dễ dàng, huống chi là tu chân giả cảnh giới Phi Thăng.
Năm đó, lúc vi sư vào bên trong, mặc thù thú Vân Lôi chỉ là ấu thú nhưng tu vi đã đạt tới Phân Thần cảnh, năm – sáu vạn năm trôi qua, cũng không biết nó còn tồn tại hay không, đi thôi, sau khi chúng ta vào trong, con cũng yên tâm ở đây, vi sư đã từng tĩnh tu ở đây một trăm năm, lúc rảnh rỗi cũng viết chút cảm ngộ tu đạo, bên trong còn có ấn ký tu luyện của cổ tiên, rất có ích cho con…”
Vân Thiên Tà giảng giải cho Dương Bách Xuyên nghe chuyện hàng vạn năm trước mình đã tới nơi này, hai thầy trò vừa đi vừa trò chuyện, có lão đầu dẫn đường, Dương Bách Xuyên tránh được rất nhiều lôi kiếp đánh xuống.
Nhưng hắn cũng bước đi trong nỗi sợ hãi, càng đi sâu vào dãy núi Vân Lôi, sức mạnh của sấm sét càng mạnh
Sau mười ngày, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng tới được trung tâm mà sư phụ nói, lôi điện ở nơi này đã vượt qua uy lực của thiên kiếp Cửu Cửu, khiến hắn sợ không nói nên lời.
Sấm sét cấp độ này quả thật là đủ để đánh chết tiên nhân, quá mạnh, hắn có lão đầu chỉ điểm đi qua trận pháp, lôi điện gần như lướt trên đầu hắn.
Theo như cách nói của lão đầu thì dãy núi Vân Lôi kéo dài nghìn dặm nhưng lại bị bao phủ bởi mây mù, thật tra đó đều là trận pháp, có trận pháp thì sẽ có sấm sét, nếu như không hiểu rõ trận pháp thì đừng nghĩ tới chuyện tiến vào, trải qua mười ngày, hắn nhìn thấy vô số hài cốt.
Có lẽ là những tu sĩ tới dãy núi Vân Lôi thám hiểm.
Nhưng đều bị sấm sét vô cùng cường đại biến thành xương khô.
…
Nhìn sấm sét xuất hiện có quy luật dày đặc ở trước mặt, hình thành một kết giới lôi điện cường đại, nó giống như một màng nước chắn, mỗi một tia lôi điện đều có uy lực mạnh hơn lôi kiếp Cửu Cửu.
Đứng ở vị trí lão đầu chỉ định, Dương Bách Xuyên miệng lưỡi khô khốc nói: “Lão đầu người xác định là xuyên qua cái kết giới lôi điện kia sao?”
“Đương nhiên, nơi mà vi sư nói là ở sau bức chắn lôi điện này, vào trong con sẽ thấy được tiên cảnh linh khí vạn dặm, đó chính là nơi của vị cổ tiên kia.” Vân Thiên Tà nói.
“Làm sao để vào?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Vân Thiên Tà cười gian: “Đương nhiên là vọt vào ~”
Vừa nói, hắn vừa vận chân nguyên, định xông vào kết giới lôi điên.
“Dừng dừng dừng...” Vân Thiên Tà vội vàng lên tiếng.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đã bước một chân ra ngoài, nghe lão đầu gọi thì vội vã dừng bước: “Lại làm sao nữa?”
“Haha, đồ ngốc, con thật sự cho rằng cứ vậy xông vào là được à? Vi sư đùa với con thôi, nếu con lao đầu vào đó, haha, đừng nói là con, cho dù là Phi Thăng cảnh siêu việt hay Địa Tiên tứ chuyển thì cũng biến thành tro thôi.” Vân Thiên Tà cười nói.
Dương Bách Xuyên trợn mắt, toát mồ hôi lạnh, sau đó tức giận: “Lão đầu chết tiệt, có ai như người không chứ?”
Vừa rồi hắn tưởng thật, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.
“Haha...được rồi, vi sư chỉ đùa thôi mà.bây giờ ta sẽ truyền cho con một đoạn mật pháp, con thử xem...haha.” Đang nói, Vân Thiên Tà giống như nhớ ra một câu chuyện cười nào đó, không nhịn được cười lớn.
Dương Bách Xuyên vẫn luôn cảm thấy lúc này lão đầu nhà mình rất gian xảo, nghe là biết không phải chuyện gì hay ho.
“Là gì, người nhanh nói xem nào.” Dương Bách Xuyên không kiên nhẫn.