Nhìn thú Vân Lôi, nói: “Tiểu Xuyên Tử… Khụ khụ, sư phụ ta là Vân Thiên Tà…”
“Gào gào… Ầm ầm ầm…”
Dương Bách Xuyên nghĩ nếu thú Vân Lôi có thể ngửi được hơi thở của sư phụ từ trên người mình, hắn liền gọi tên của nó, cũng nói ra tên của sư phụ để làm quen, chuẩn bị bước tiếp xúc.
Còn chưa nói xong, thú Vân Lôi gần lên, lôi điện ầm ầm chấn vang.
Dương Bách Xuyên biết đây là một cách thể hiện sự vui sướng của nó.
Nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên là sủng vật của sư phụ.
Hắn không dám làm tên nhóc này kích động, vừa kích động lôi điện ầm ầm, hắn có chút không chịu nổi. Dương Bách Xuyên cảm nhận được tu vi của thú Vân Lôi là cấp bậc Phi Thăng, không thể khinh thường.
Lúc Dương Bách Xuyên gọi Tiểu Xuyên Tử, trong lòng cảm thấy rất kỳ cục, nhưng không còn cách nào, ai bảo tên của nó và hắn đều có một chữ Xuyên.
Đều do sư phụ, gọi là gì không gọi, lại gọi là Tiểu Xuyên Tử.
Nhưng đây là cái tên do sư phụ đặt cho thú Vân Lôi mấy vạn năm trước, ai biết mấy vạn năm sau hắn lại trở thành đồ đệ của sư phụ thối chứ.
Nhưng dù rất không thích, hắn lại không thể không gọi như vậy, hiện tại cứ làm tốt quan hệ đã rồi tính sau.
Vừa rồi sư phụ nói thú Vân Lôi là dị thú thiên địa, ngoại trừ sẽ không nói, còn lại nghe hiểu được tất cả.
Thú Vân Lôi gầm lên, lôi điện lóe sáng, hình thể khổng lồ bắt đầu thu nhỏ, trong chớp mắt đã biến thành gấu trúc bình thường ở Địa Cầu, mập mạp tròn trịa rất đáng yêu.
“Ha ha… Vậy mới đúng chứ, ta tên là Dương Bách Xuyên, là đệ tử quan môn của sư phụ Vân Thiên Tà, cho nên hai chúng ta không thể gọi giống như được, sau này gọi ngươi là ‘Quốc Bảo’ được không?” Dương Bách Xuyên nói.
Ngay sau đó thú Vân Lôi dùng đôi mắt thâm nhìn Dương Bách Xuyên, giống như đang tự hỏi, có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng không tình nguyện đồng ý.
Người nào đó thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hóa giải xấu hổ, sau này thú Vân Lôi không tên là Tiểu Xuyên Tử nữa, sửa lại thành Quốc Bảo.
“Quốc Bảo, bây giờ dẫn ta vào xem đi.” Dương Bách Xuyên nói.
Thật ra sau khi thú Vân Lôi thu nhỏ, ngoại trừ cánh chim trong suốt ra, nhìn rất giống gấu trúc, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thân thiết.
Nhìn vật nhớ nhà, hắn vừa nhớ nhà vừa nhớ người.
Thầm nghĩ sau khi giải quyết xong chuyện ở Tu Chân Giới hắn sẽ trở về thăm Địa Cầu. Mấy trăm năm trôi qua, hắn cũng không biết bây giờ Địa Cầu đã thay đổi như thế nào.
Thật sự rất nhớ quê nhà.
“Gào gào…”
Quốc Bảo gầm lên, gật đầu, ý bảo Dương Bách Xuyên đi theo nó.
Dương Bách Xuyên vui vẻ đi sau Quốc Bảo, vòng vèo trắc trở mãi mới có thể đi vào.
Nơi này mới là trung tâm của dãy núi Vân Lôi.
Theo lời của sư phụ, bên ngoài trung tâm là thượng cổ lôi trận, trong trung tâm là mắt trận cho thú Vân Lôi thao tác. Tu vi của Quốc Bảo cực kỳ cao, Dương Bách Xuyên cảm giác ít nhất tu vi của Quốc Bảo cũng lên đến cảnh giới Phi Thăng.
Có Quốc Bảo dẫn đường sẽ không sợ lôi đình.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy khi Quốc Bảo bước vào trung tâm mây mù, đột nhiên lôi đình hội tụ lại, hình thành một thông đạo lôi ddingf có đường kính 3 mét xung quanh Quốc Bảo.
Lúc bước vào thông đạo lôi đình này, Dương Bách Xuyên vẫn có chút sợ hãi, thấy lôi đình khủng bố không tấn công mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Thông đạo không dài cũng không ngắn, đi được trăm mét thì phía trước lóe sáng.
Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, biết đã đi vào bên trong.