Đòn phản kích của Dương Bách Xuyên không ngứa cũng không đau, sư đồ hai người thường xuyên đấu võ mồm đã thành thói quen.
Sau đó Vân Thiên Tà nói: “Phía sau tòa đại điện này, có thể coi là rừng đá ở núi sau, nguyên chủ nhân còn có chút dấu vết lưu lại trong rừng đá kia, tất nhiên vi sư cũng để lại một số thứ, tự mình đi xem đi…”
Nói đến đây, Vân Thiên Tà dừng một chút, lại nói tiếp: “Sau ngày hôm nay, con đừng làm phiền vi sư, vi sư cần dưỡng thần mười năm. Mười năm sau, con dẫn vi sư đi gặp Đại sư huynh của con, nếu có cơ hội, con đưa sư huynh đi xem những dấu vết tu luyện trong rừng đá ở núi sau kia, con cũng phải tu luyện cho tốt, không được lười biếng, nếu không con đường tu luyện sẽ không tiến lên mà sẽ thụt lùi.”
“Không phải chứ…Lão già đáng chết nhà người, gặp Đại sư huynh cũng không có vấn đề gì, Đại sư huynh cũng giúp con độ kiếp lần này, lại bị lão yêu bà Thánh Mẫu Vạn Linh kia khiến cho quá gấp gáp, khiến con không có thời gian để cảm ơn huynh ấy. Vấn đề là mười năm cũng quá vội vàng rồi đấy? Người cũng biết bên ngoài dãy núi Vân Lôi có ngũ đại Thánh Chủ, cho con một trăm năm, con còn có thể đi ra ngoài sờ sờ, nhưng thời gian mười năm con cũng không dám chắc có thể đánh bại nhân vật cấp Thánh Chủ đâu!” Dương Bách Xuyên kêu khổ nói.
“Chẳng lẽ vi sư lại không biết năng lực của con như thế nào sao? Ta cũng không nói sau mười năm sẽ để con ra ngoài, tiểu tử con quá ngu ngốc, sao lại không biết động não chút vậy?
Nguyên Thần vừa mới xuất khiếu mà đã quên rồi? Đến lúc đó vi sư sẽ để một sợi Thần hồn bám vào Nguyên Thần của con, con chỉ cần dùng Nguyên Thần xuất khiếu đi tìm Đại sư huynh của con là được.
Vả lại, về phần những tên cấp Thánh Chủ ở bên ngoài, con cho rằng bọn họ thật sự có thể không nể mặt, ngăn cản một tiểu tử mới chỉ Đại Thừa như con bên ngoài núi Vân Lôi mười năm sao?
Con cũng đề cao bản thân quá rồi, không thể tránh khỏi sẽ có người ngăn cản con, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ phái một ít tu sĩ ở Phi Thăng Cảnh đến chặn đường con, dù sao cũng là nhân vật ở cấp bậc Thánh Chủ, bọn họ mới không thèm ngăn cản con.
Mà Nguyên Thần của con xuất khiếu cũng quen thuộc mấy vạn mấy chục vạn dặm, cho dù gặp phải Phi Thăng Cảnh, chỉ cần con cẩn thận rồi chạy trốn cũng không có vấn đề gì, được rồi, vậy thôi, không có việc gì đừng làm phiền vi sư, sau mười năm, con chuẩn bị cho kỹ để đưa vi sư đi gặp Đại sư huynh của con, vi sư có chút chuyện muốn hỏi…”
Sau khi Vân Thiên Tà nói xong, ông lập tức biến mất.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại có thêm rất nhiều kiến thức, Nguyên Thần xuất khiếu ngay bây giờ cũng được luôn...?
Hắn dường như nhớ rõ lúc trước Lâu Hải Đường đã nói với hắn chuyện này, nói rằng sau khi tu luyện đạt đến Đại Thừa kỳ, không chỉ Nguyên Thần có thể xuất khiếu phiêu du trong không gian, mà bản tôn cũng có thể rời khỏi Đại Thiên thế giới, có thể tự do đi qua từng tiểu thế giới.
Tu vi hiện tại của hắn thực sự đang ở giai đoạn Đại Thừa sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến việc có thể tự do phiêu du trong không gian, hắn không khỏi cảm thấy phấn khích.
Chỉ có tu vi Đại thừa mới có thể trực tiếp phá vỡ tường kết giới của Đại thiên thế giới, tiến vào ba ngàn tiểu thế giới, vô số tiểu thế giới.
Đến lúc đó, hắn có thể trực tiếp trở về Địa Cầu, trở lại Sơn Hải Giới...
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên hiểu rõ, cho dù là đột phá tường kết giới của Đại thiên thế giới, hay là ngao du tinh không, thậm chí là Nguyên Thần xuất khiếu, đều cần thực lực chân chính.
Mặc dù lúc hắn độ kiếp, từ Độ Kiếp kỳ một bước tiến vào Đại Thừa kỳ, thực lực của hắn rất mạnh, nhưng mặt khác, kẻ thù mà hắn phải đối mặt cũng mạnh hơn, hơn nữa còn là thế lực của Thánh Địa, muốn uy vọng có uy vọng, muốn người có người, muốn thế lực có thế lực.
Vì vậy, Đại Thừa sơ kỳ cũng chưa phải là rất tốt.
Trước mắt, bất kể là thời gian mười năm do lão già đề xuất, hay là thời gian tu luyện trăm năm mà hắn đặt ra cho những thuộc hạ Yêu tu của mình, mục đích cuối cùng đều là tăng cường sức mạnh và tu vi.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên thật sự cảm thấy khẩn trương, bước ra khỏi đại điện và đi đến ngọn núi phía sau chính điện.
Lão già nói trên núi phía sau chính điện có một khu rừng đá, dấu ấn do ông và Cổ Tiên nhân để lại đều ở trong rừng đá.
Mặc dù lão già không nói ra, nhưng Dương Bách Xuyên cũng đoán được dấu ấn trong rừng đá hẳn là một loại sức mạnh nào đó về thần thông chiến kỹ.
Khi đến rừng đá, hắn phát hiện mình đã đoán đúng, cũng đoán không đúng.
Bởi vì những gì còn sót lại trên các cột trụ của rừng đá là một số kinh nghiệm tu luyện và nhận thức về Thiên Đạo.
Chỉ có ba trong số các cột đá có dấu hiệu của công kích.
Rừng đá không lớn cũng không nhỏ, đồ vật để lại trên đó được chia thành ba cấp độ.