Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3377



Dương Bách Xuyên không phải chưa từng nghĩ tới việc đào một thông đạo để đi gặp đại sư huynh, nhưng tinh lực của Chuột vương đều đang tập trung lên Tinh Thần Môn, bây giờ muốn đào thêm một đường mới thì phải phân thành hai đội, tiến độ cũng sẽ chậm đi.  

So sánh với đại sư huynh, đương nhiên là Dương Bách Xuyên quan tâm tới Tinh Thần Môn hơn, dù sao hắn đã sắp xếp người của Vân Môn ở Sơn Hải Giới ở kết ấn Tinh Thần Môn năm đó, hiện tại đã hơn trăm năm, có lẽ người thân bạn bè Vân Môn ở Sơn Hải Giới nhất định sẽ tới.  

Hắn cũng rất nhớ bọn họ...  

Gặp mặt đại sư huynh, lão đầu nói xuất khiếu nguyên thần đi cũng được.  

Sau khi Tiên Cung mở, đám Tử Hoàng và các đại yêu tu luyện ở bên trong, Dương Bách Xuyên bước vào thiền điện, chuẩn bị xuất khiếu nguyên thần tới gặp đại sư huynh Vân Trường Sinh.  

Ngồi xếp bằng, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ gọi: “Lão đầu, con chuẩn bị xong rồi...”  

“Chuẩn bị xong thì đi thôi...” Dương Bách Xuyên tùy ý đáp.  

“Ặc...Người không cần chuẩn bị gì sao?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Có gì đâu mà cần chuẩn bị, vi sư phân ra một tia thần thức bám vào nguyên thần của con là được, nhớ kỹ, với tu vi hiện tại của con thì nguyên thần không được xuất quá bảy ngày, trong vòng bảy ngày thì nguyên thần bắt buộc phải quay về, nếu không thì sẽ không về được nữa.” Vân Thiên Tà dặn dò.  

Dương Bách Xuyên: “Có bảy ngày thôi?”  

Vân Thiên Tà nói: “Thằng nhóc thối, bảy ngày là không ngắn rồi, nếu như không có tu vi Đại Thừa, nguyên thần không được rời khỏi cơ thể quá nghìn dặm, sau khi đạt tới Đại Thừa thì không bị giới hạn khoảng cách nữa...  

Bất cứ sự vật nào đều có lợi và hại, bây giờ nguyên thần của con xuất khiếu không bị hạn chế khoảng cách, nhưng lại giới hạn thời gian, nếu không thì có mà loạn, yên tâm đi, bảy ngày là đủ rồi, nguyên thần xuất khiếu mười vạn dặm chỉ trong chớp mắt, nơi nào cũng có thể đi, bảo đảm thân xác không xảy ra chuyện thì chỉ cần bảy ngày là đủ.”  

“Rồi rồi rồi, người nói thế nào thì thế ấy đi...”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên xuất khiếu nguyên thần, sau đó bay ra khỏi ý thức hải.  

Nguyên thần trực tiếp ra khỏi thiền điện, bay lên trời xanh...  

Sau đó dưới sự hướng dẫn của lão đầu, hắn vòng qua sấm sét rồi bay ra ngoài.  

Đại trận sấm sét thượng cổ của dãy núi Vân Lôi không giống những trận pháp bình thường, cho dù là nguyên thần thì đều bị ảnh hưởng, thế nên khi ra ngoài hắn phải mất một ngày, đó là với trạng thái nguyên thần, nếu là thân xác thì ít nhất cũng phải mất ba ngày mới có thể ra khỏi núi Vân Lôi.  

Sau khi ra ngoài, Dương Bách Xuyên hỏi: “Lão đầu, đột nhiên con nhớ ra, không biết điện Trường Sinh ở đâu?”  

“Đi về phía Bắc, vi sư chỉ đường cho con.” Vân Thiên Tà đáp.  

Hai sư đồ xuất khiếu nguyên thần phi hành, chớp mắt đã đi được mấy vạn dặm.  

Lúc ra ngoài, Dương Bách Xuyên cảm nhận được có ít nhất mười khí tức cường đại ở bên ngoài dãy núi Vân Lôi, hắn biết đó là cường giả của ngũ đại thánh địa.  

Có lẽ là Vạn Linh thánh mẫu đoán hắn sẽ không chết ở dãy núi Vân Lôi nên đã phái cao thủ tới đây.  

Nhưng mà lúc này hắn đang ở trạng thái xuất khiếu, bọn họ sẽ không dễ dàng phát hiện, bản thân hắn cũng phải cẩn thận hơn, tránh thoát được sự theo dõi của cường giả.  

Sau khi rời khỏi dãy núi Vân Lôi mấy vạn dặm, Dương Bách Xuyên mới dùng ý niệm để gia tăng tốc độ.  

Chỉ trong chớp mắt đã đi xa được mười vạn dặm, do với dịch chuyển tức thời còn nhanh hơn.  

Ba tiếng sau, lão đầu lên tiếng: “Tới rồi, xuống đi.”  

Dương Bách Xuyên cung không biết nguyên thần của mình đã bay được bao xa, trặm vạn dặm hay là hơn nghìn vạn dặm...dù sao thì chỉ cần một suy nghĩ hắn đã đi được ít nhất mấy vạn dặm, nhiều thì hơn mười vạn dặm.  

Nghe lão đầu nói tới nơi rồi, hắn mới dừng lại. Lúc này, linh thức nhìn xuống dưới, hắn phát hiện một ngọn núi nhưng lại không thấy bất cứ công trình kiến trúc nào.  

Nhưng mà nghĩ lại, dù sao thì điện Trường Sinh của đại sư huynh cũng là thánh địa một phương, chắc chắn sẽ có trận pháp bảo vệ không thể nhìn thấy được.  

Nguyên thần đáp xuống, đứng trên đỉnh núi.  

Nhìn dãy núi rộng lớn bị mây mù bao phủ, Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Lão đầu, rốt cuộc điện Trường Sinh nằm ở đâu?”