Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 338



Cô ấy vừa nói vừa giơ tay giữ mặt Dương Bách Xuyên, hôn anh một cái rồi nói khẽ: "Cảm ơn anh."  

Dương Bách Xuyên hiểu cô ấy đang nhắc đến chuyện hôm nay, bật cười bế bổng người yêu lên: “Lúc nãy em đã đồng ý với anh một cái điều kiện."  

Sắc mặt Triệu Nam đỏ bừng ngược, không dám đối mặt với Dương Bách Xuyên, dời mắt nhìn sáng chỗ khác, ngượng ngùng nói: "Không thể quá mức."  

"Ha ha, sớm muộn gì em cũng là vợ anh, sợ cái gì, điều kiện của anh là… Hôn em một phút đồng hồ.” Nói xong, không chờ Triệu Nam kịp phản ứng, anh đã chặn miệng cô ấy.  

Ầm!  

Cả người Triệu Nam cứng đờ, trong đầu trống rỗng.  

Cô ấy chủ động hôn Dương Bách Xuyên là một chuyện, bị anh hôn là một chuyện khác.  

Một loại cảm giác kỳ diệu bỗng dâng lên từ dưới đáy lòng, lớn như vậy vẫn chưa từng bị chàng trai nào hôn, cái này có được tính là bị cướp mất nụ hôn đầu tiên không?  

Dưới thế công mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên, cả người cô ấy như nhũn ra, vô thức đáp lại.  

Anh nói hôn một phút đồng hồ, kết quả lại kéo dài đến sáu bảy phút.  

Dương Bách Xuyên chiếm hết tiện nghi của con gái người ta, đôi tay không chịu đứng yên, đến khi anh muốn tiến thêm một bước thời điểm, cửa ra vào bất ngờ mở toang.  

Thư ký Ngải Diệp bước vào, cô ta nhìn thấy tình hình chiến đấu kịch liệt giữa Dương Bách Xuyên và nữ giám đốc lạnh lùng bá đạo thì lập tức trợn tròn mắt.  

Ôi mẹ ơi, mình vừa nhìn thấy cái gì thế này?  

Không nổi mụt lẹo đấy chứ!  

Cô ta lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "A... Tôi tôi... Tôi chưa thấy cái gì hết, hai người tiếp tục đi." Ngải Diệp vừa lắp bắp vừa đỏ mặt chạy ra ngoài.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ muốn mắng một câu, em gái cô, quấy rầy bọn tôi như thế rồi còn tiếp tục thế nào?  

Đúng lúc này, Triệu Nam cuống quít đẩy Dương Bách Xuyên ra, xấu hổ đến đỏ bừng mang tai, hổn hển mắng: "Đều tại anh, em biết đi gặp người khác thế nào đây!"  

"Ha ha, dù sao em đã định trước là người của anh rồi, sợ cái gì, ngược lại cô thư ký này của em không được dạy dỗ tốt, đi vào cũng không biết gõ cửa, thật mất hứng." Dương Bách Xuyên nhếch miệng phàn nàn.  

"Hừ, ai là người của anh hả, được rồi, đã chiếm lợi của người ta mà còn khoe mẽ, mau trở về văn phòng của anh đi. Chắc Ngải Diệp có chuyện quan trọng cần tìm em, nếu không chị ấy không bao giờ vào mà không gõ cửa đâu.” Triệu Nam quay trở lại bàn làm việc, khuôn mặt đỏ ửng như táo chín.  

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên lại muốn đi lên cắn một cái, chẳng qua hôm nay anh hôn cô ấy mấy phút đã thỏa mãn rồi, không thể được voi đòi tiên.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, rời khỏi văn phòng của Triệu Nam.  

Sau khi rời khỏi đây, thư ký Ngải Diệp đang đứng cạnh cửa, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi ra thì hơi đỏ mặt, cúi đầu.