Lúc này đây Dương Bách Xuyên không đi ngăn đám đại yêu chém giết những tiểu tu sĩ kia, bởi vì sự xuất hiện của con trai Thánh chủ U Linh, nói chính xác hơn là sự xuất hiện của một Ma tộc đã khiến cho Dương Bách Xuyên hoàn toàn đánh mất lòng tin với toàn độ U Linh, tình hình bây giờ có ai dám bảo đảm U Linh Chi Đô vẫn chưa bị Ma tộc xâm nhập...
Bởi vậy Dương Bách Xuyên thà giết lầm, còn hơn bỏ sót, hắn không dại mà chừa lại đại họa cho mình, kinh nghiệm từ nhiều lần chịu thiệt nói cho hắn biết con đường tu chân vốn không tồn tại sự nhân từ, vì nhân từ với kẻ địch có nghĩa là không chịu trách nhiệm với chính mình.
……
Chém giết không ngừng kéo dài, mỗi một giây, mỗi một phút đồng hồ trôi qua đều có đệ tử U Linh Chi Đô ngã xuống, nhưng Dương Bách Xuyên quan sát thấy thanh niên đối diện không thèm để ý điều đó chút nào, sau khi gã quát Thánh chủ U Linh thì nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.
Mặc dù trong lòng Dương Bách Xuyên lúc này có điểm kiêng kỵ, nhưng hắn có thể thua người chứ tuyệt không thua trận, Dương Bách Xuyên không chút sợ hãi đón lấy ánh mắt người thanh niên đối đầu.
Cả hai đấu mắt qua mười hơi thở, không ai chịu lên tiếng trước...
Đối mắt cũng là một loại đọ sức, Dương Bách Xuyên vẫn đang cố gắng chịu đựng, sau khi hắn đối diện với hai tròng mắt của thanh niên, hắn có cảm giác mình đang nhìn vào vòng xoáy hắc ám vô tận, nhìn vào núi xác biển máu, bất tri bất giác sau lưng hắn đẫm mồ hôi lạnh ướt nhẹp.
Ngay khi hắn cảm giác mình không thể kiên trì thêm nữa, lúc hắn dời ánh mắt đi thì nghe "con trai" Thánh chủ U Linh nói cách khác là ma đầu rốt cuộc mở miệng.
Chỉ nghe gã chậm rãi nói: "Ngươi... không phải hắn... bảo hắn đi ra..."
Một câu nói không đầu không đuôi khiến cho Dương Bách Xuyên sửng sốt, hiển nhiên những lời này là nói với hắn, nhưng có vẻ không phải, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghĩ tới lão già.
Dương Bách Xuyên mặc dù hơi ngờ vực cùng kinh hãi, khinh hãi vì hắn không ngờ rằng người thanh niên này dường như biết trên người mình có lão già tồn tại, ngờ vực vì dường như hắn hoặc là nói lão già từng tiếp xúc với gã thanh niên này nhưng Dương Bách Xuyên không hề có chút ấn tượng gì.
Nhưng sau khi Dương Bách Xuyên nghe được những lời này của thanh niên, trong lòng hắn chấn động, bởi vì hắn cảm nhận được, tên ma đầu đoạt xá con trai Thánh chủ U Linh có vẻ kiêng kỵ mình, nói chính xác hơn là kiêng kỵ lão già?
Vì vậy nên sau khi gã xuất hiện gã chỉ đấu mắt với mình chứ không lập tức động thủ.
Điều này khiến lòng Dương Bách Xuyên an tâm phần nào, nhưng điểm mấu chốt là lão già đang bị tổn hại nguyên khí rất nặng vì trận chiến ở Vô Gian Cốc, giờ phút này ông đang trong trạng thái ngủ say, dù Dương Bách Xuyên có triệu hoán thì cũng là triệu hoán ra một lão già bất tỉnh.
Dưới tình huống này, Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể giả bộ thâm trầm, không dám để lộ ra dấu hiệu ông ta không thể xuất hiện.
Đối mặt với câu hỏi của thanh niên ma đầu, Dương Bách Xuyên thuận thế kéo da hổ, ngược lại giả bộ ngạo mạn ngất trời, dùng ánh mắt và giọng điệu khinh thường hỏi: "Chỉ là một Ma tộc đoạt xá mà thôi, ngươi không đáng để lão già nhà ta phải ra tay, lão già nhà ta mà ra tay e là diệt một trăm tên như ngươi, Dương Bách Xuyên ta đủ để đối phó ngươi rồi, ngươi là tiểu ma đầu Ma tộc nào, còn không mau báo tên hộ, dưới tay Dương Bách Xuyên ta không giết hạng người vô danh...
Lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện trong lòng thực ra đang sôi trào, hắn rất rõ tên ma đầu đứng đối diện tuyệt đối không phải là hạng tầm thường vô danh tiểu tốt, lúc này hoàn toàn là cứng miệng bên ngoài, hy vọng có thể hù dọa đối phương, bởi vì hắn quan sát được trong ánh mắt tên Ma tộc có sự kiêng kỵ, lúc này dùng không thành kế là biện pháp duy nhất.
Nếu thực sự đối đầu trực diện, Dương Bách Xuyên không nắm chắc mình có thể chiến thắng ma đầu này.
"Ha ha... Bản tôn coi như là người quen cũ của ngươi hoặc là nói người trên người ngươi, sao thế? Quên bản tôn rồi ư... Bây giờ ngươi có thể gọi bản tôn là Minh Hóa hoặc là... Ma Quân Vu Minh Tuyền... Tiểu tử ngươi không phải là đối thủ của bản tôn, bảo người trên người ngươi đi ra đi, bản tôn khinh thường việc đi ức hiếp một tiểu bối..."
Thanh niên rốt cuộc mở miệng, nhưng vừa mở miệng báo lên danh hào khiến người ta khiếp sợ.
Chân Ma Vu Minh Tuyền?
Là tên lần trước đào tẩu khoải tay lão già... Giờ gặp lại gã trong thân xác đoạt xá Thánh tử Minh Hóa U Linh Chi Đô, nên giờ gã đã có xác thịt.
Nói vậy có nghĩa ma đầu này cũng chỉ là một ma hồn mà thôi, nhưng ma hồn có thể vượt ma phong ấn đầm trạm ma đàn Thái Huyền Tông, lại có thể đào thoát từ trong tay lão già, đủ để nói rõ ma đầu này có thủ đoạn.
Sau khi có được xác thịt, thực lực so với trước kia càng thêm cường đại, gã luôn miệng nhắc tới người trên người mình, quả nhiên những gì Dương Bách Xuyên suy đoán không sai, Vu Minh Tuyền quả thật kiêng kỵ lão già, nếu không sợ là hắn đã sớm động thủ với mình, há có thể nghe được hắn nói khinh thường khi dễ tiểu bối?
Dương Bách Xuyên biết giờ phút này ma đầu hẳn là không đoán được tình huống của lão già, cũng chính là một ít tình huống trên người mình, trong lời nói của gã tràn đầy sự thăm dò.
Đối mặt với sự thăm dò của Vu Minh Tuyền, Dương Bách Xuyên biết lúc này mình cần phải làm chút gì đó, nếu không bị ma đầu này phát hiện lão già không thể xuất hiện, đến lúc đó e là hôm nay mình và đám đại yêu này đều biến thành điểm tâm của ma đầu.
Nhưng quan trọng là lão già đang ngủ say, mà lúc này hắn muốn phóng thích ra khí tức mạnh mẽ đến có thể dọa lui ma đầu, nói nghe có vẻ dễ nhỉ?