Dương Bách Xuyên vốn đã sẵn sàng ra tay, thấy vậy hắn thoáng sửng sốt, không ngờ lão già này lại có chiêu không biết xấu hổ như vậy.
Trực tiếp tức hộc máu ngất xỉu!
Ngất thật à?
Sao có thể chứ? Đường đường là nhân vật cấp bậc thánh chủ Phi Thăng cảnh đỉnh phong, sao có thể bị chọc tức ngất xỉu chứ?
Hắn biết đây chỉ là mưu kế của lão già này mà thôi.
Sau khi ngất xỉu, ông ta giả vờ không biết gì cả, Dương Bách Xuyên không thể ra tay giết một kẻ đang hôn mê. Vả lại Diệu Tiên cũng không để cho Dương Bách Xuyên ra tay.
Mà ngất xỉu rồi thì lão già này không cần xin lỗi bầy yêu dưới trướng Dương Bách Xuyên nữa, như vậy là có thể giữ được chút ít thể diện thánh chủ.
Mặc dù tin tức bị chọc tức hôn mê mà lan truyền thì không được hay ho cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn là thánh chủ xin lỗi một đám yêu tu.
Mặc dù biện pháp này hơi hèn, nhưng quả thật là biện pháp tốt nhất để hóa giải tình hình khó xử trước mắt.
Dương Bách Xuyên giận quá hóa cười, nhưng cũng hủy đi chân khí. Hắn biết hôm nay mình không thể ra tay với lão già thánh chủ Thần Phù Linh Tông này.
Quả nhiên Diệu Tiên lập tức hét lên thảng thốt: "Không ổn rồi, thánh chủ Thần Phù ngất xỉu, mau đưa hắn về trị thương đi..."
Diệu Tiên vừa nói vừa nháy mắt với thánh chủ Thiên Kiếm Sơn, ý bảo mau kéo người đi.
Mấy thánh chủ đưa mắt nhìn nhau, đều thầm mắng thánh chủ Thần Phù Linh Tông là cáo già không biết xấu hổ, nhưng cũng phải bội phục ông ta. Lúc này giả chết là biện pháp hóa giải tốt nhất, có thể giữ được thể diện và cũng hóa giải nguy cơ bị Dương Bách Xuyên đánh.
Tất nhiên thánh chủ Thiên Kiếm Sơn cũng hiểu điều này. Ông ta vung tay cuốn thánh chủ Thần Phù Linh Tông lên, đối phương lập tức biến mất tại chỗ, bản thân cũng nhanh chóng rời đi. Thật ra ông ta chẳng muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, có trời mới biết thằng nhãi Dương Bách Xuyên này sẽ làm gì. Nếu Dương Bách Xuyên cũng dồn ép ông ta như vậy, ông ta không thể làm cái chuyện giả chết mất mặt như vậy được.
Nhất thời các thánh chủ lần lượt rời đi.
...
Xem như chuyện này đã được giải quyết.
Sau khi mấy thánh chủ rời đi, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.
Hắn vẫy tay gọi Chuột Vương: "Chuột Vương đến đây..."
Lúc này Chuột Vương giống với tất cả đại yêu, trong lòng tràn đầy cảm kích và sùng bái cuồng nhiệt đối với Dương Bách Xuyên, bắt đầu yêu quý vị thánh chủ này.
Hôm nay Dương Bách Xuyên nói ra câu không ai được phép sỉ nhục đại yêu dưới trướng hắn, khiến tất cả yêu tu đều nảy sinh biến hóa trong lòng, lần đầu tiên bọn họ có tôn nghiêm.
Càng thêm trung thành với Dương Bách Xuyên và Vân Môn Tiên Cảnh.
Trên đời này có mấy ai giống như Dương Bách Xuyên nói ra câu không ngại đối địch với cả Tu Chân Giới vì bọn họ, có bao nhiêu người nói ra câu coi bọn họ là huynh đệ đây?
Chỉ có Dương Bách Xuyên.
Mặc dù hôm nay không thể chém giết thánh chủ Thần Phù Linh Tông, không thể bắt thánh chủ Thần Phù Linh Tông xin lỗi, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Trong lòng chúng yêu, thái độ của Dương Bách Xuyên đối với bọn họ mới là quan trọng nhất.
Trong cuộc đời của yêu có thể gặp vị thánh chủ như vậy, cho dù thịt nát xương tan cũng có sao đâu?
Dương Bách Xuyên chỉ hành động theo tiếng lòng, chưa từng nghĩ tới chuyện thu phục lòng yêu.
Nhưng không ngờ hành động này của hắn lại hoàn toàn thu phục trái tim của tất cả đại yêu.
Trước đây các đại yêu đi theo Dương Bách Xuyên là vì có nước Sinh Mệnh trói buộc, không thể không thần phục. Còn bây giờ bọn họ thần phục từ tận đáy lòng, trong lòng tất cả đại yêu đều nảy sinh lòng trung thành cuồng nhiệt đối với tên họ Dương nào đó.
Kể cả các tu sĩ Nhân tộc Khoáng Tùy Phong, Lôi Lão Hổ cũng bất giác có cái nhìn khác về Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên không ngờ hành động ngày hôm nay lại là nhân tố lớn nhất chân chính đặt nền móng cho Vân Môn của hắn tung hoành các giới. Chuyện hôm nay được các đại yêu truyền miệng, được đám người Khoáng Tùy Phong lưu truyền, đi vào lòng mỗi đệ tử Vân Môn qua các thế hệ, tạo nên thành tựu huy hoàng cho Vân Môn vượt xa các tông phái cùng thời.
"Thánh chủ!" Chuột Vương cung kính bước lên, nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt nồng nhiệt và cảm kích, dáng vẻ vì mệnh lệnh mà có thể vào nước sôi lửa bỏng.
Thấy ánh mắt rực lửa của Chuột Vương, Dương Bách Xuyên giật mình: "Lùi lại chút đi, ngươi sáp lại gần như vậy làm gì?"
"Hix... thuộc hạ mạo phạm rồi." Chuột Vương cung kính lùi về sau một bước.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới nói: "Lát nữa ngươi tung tin thánh chủ Thần Phù Linh Tông bị bản thánh chủ dọa sợ hộc máu, hôn mê bất tỉnh... Lão già chết tiệt cho rằng có thể giữ thể diện, nhưng ta cứ làm cho ông ta ghê tởm đấy..."
Nói đến cuối câu, tên họ Dương nào đó lẩm bà lẩm bẩm.
Chuột Vương đảo mắt, cười hì hì: "Thánh chủ yên tâm, thuộc hạ biết phải thế nào."