Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 568



Vương Huyền Cơ nghe được câu trả lời của Triệu Trường Sinh, cười ha ha nói: “Tốt, hôm nay là ngày đại thọ của cậu, dứt khoát định hôn ước cho hai đứa nhỏ đi. Có Phương huynh và các vị đồng đạo ở đây chứng kiến, cũng coi như là một chuyện tốt, Trường Sinh nghĩ như thế nào?”  

“Như vậy rất tốt ~” Triệu Trường Sinh cũng mặc kệ, mang theo ý cười gật đầu. Dù sao đã đắc tội nhà họ Diệp, không bằng tận lực kết giao với Vương Huyền Cơ và Dương Bách Xuyên.  

“Đây là chuyện tốt, lão phu cũng có thể làm chứng kiến.” Lúc này lão gia chủ nhà họ Nhiếp Nhiếp Độn mở miệng. Ông ta nhìn ra được Dương Bách Xuyên thật sự không đơn giản, chỉ cần có thể lấy ra một viên đan Bồi Nguyên cũng đủ để nhà họ Nhiếp kết giao.  

“Đúng vậy đúng vậy, là chuyện tốt…”  

Sau đó một kẻ thông minh khác cũng mở miệng nói.  

Có thể xuất hiện ở hiện trường không có ai là kẻ ngốc, mọi người đều biết lúc này ra tay giúp đỡ một chút có thể đạt được sự chú ý của Vương Huyền Cơ và Dương Bách Xuyên, việc gì không làm?  

Chỉ có người nhà họ Mã và một vài gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Diệp không lên tiếng.  

Nhà họ Mã và Dương Bách Xuyên coi như kết oán sâu, tất nhiên sẽ đứng về phía bên nhà họ Diệp, mấy gia tộc nhỏ bám vào cửa nhà họ Diệp cũng sẽ không đứng ra đánh mặt nhà họ Diệp.  

Trong lòng của Diệp Tại Thiên sông cuộn biển gầm, nhưng đối mặt với Vương Huyền Cơ ông ta chỉ biết giận không dám nói gì. Đổ tất cả oán hận lên đầu Dương Bách Xuyên, nếu hôm nay Vương Huyền Cơ không có mặt, chắc chắn ông ta sẽ tự mình ra tay giết chết Dương Bách Xuyên. Diệp Tại Thiên nghĩ đến tất cả sỉ nhục mà nhà họ Diệp phải chịu đựng hôm nay, đều do Dương Bách Xuyên mà ra.  

Việc này không thể để yên.  

Đặc biệt là Diệp Khai, trên thực lực anh ta không đánh lại Dương Bách Xuyên, lần đầu tiên đi Cố Đô đã bị Dương Bách Xuyên đánh. Lần này đi theo ông nội, dù là bối cảnh hay kinh nghiệm Dương Bách Xuyên đều không so được, vốn dĩ lễ mừng thọ hôm nay có thể đè ép, nhưng không nghĩ đến anh lại lấy ra một viên đan dược trong truyền thuyết, đan Bồi Nguyên.  

Bây giờ thì sao?  

Cướp vợ không cướp được, trong lòng Diệp Khai nhỏ máu, anh ta thề độc trong lòng: “Đời này chỉ cần không chết phải giết Dương Bách Xuyên.”  

Sắc mặt của mấy người nhà họ Diệp còn lại cũng rất khó coi, hôm nay coi như thể diện của nhà họ Diệp bị mất hết, thế gia như bọn họ, có bao giờ chịu đựng sỉ nhục như vậy?  

Một đám nhìn về phía Dương Bách Xuyên với ánh mắt hận không thể băm xác ra vạn khúc.  

Nhưng… Bây giờ vẫn phải nhịn, Vương Huyền Cơ ở đây, bọn họ không dám ra tay.  

Vương Huyền Cơ và Dương Bách Xuyên không quan tâm đến sự phẫn hận của nhà họ Diệp.  

Sau khi Triệu Trường Sinh đồng ý, Vương Huyền Cơ thoải mái cười to, ông gỡ xuống một khối ngọc bội bên eo, đưa cho Triệu Trường Sinh, nói: “Lấy vật làm chứng, hôn ước hình thành ~”  

Triệu Trường Sinh vội vàng nhận lấy, vừa cầm trong thấy, thất thanh nói: “Thẻ Thần Long?”  

Vương Huyền Cơ thừa nhận gật đầu.  

Triệu Trường Sinh chấn động, thẻ Thần Long có ý nghĩa gì, không có vài người biết, ông lại vừa lúc biết bí mật trong đó.  

Thẻ Thần Long chính là vật chỉ có thành viên Thần Long Đàm Hoa Hạ mới có được. Nghe đồn thẻ Thần Long có thể xin Thần Long Đàm ra tay giúp đỡ một lần, Vương Huyền Cơ là người Thần Long Đàm, không kỳ lạ khi có Thần Long Đàm. Nhưng quan trọng nhất là thứ này cực kỳ quý trọng, sau khi kiến quốc chỉ để lại chưa đến mười cái.  

Vương Huyền Cơ có thể lấy thẻ Thần Long ra làm tín vật, chứng giám địa vị của Dương Bách Xuyên trong lòng ông.  

Tâm tư thay đổi thật nhanh, Triệu Trường Sinh đang suy nghĩ xem nên đưa ra lễ vật gì, cũng không thể quá keo kiệt.  

Triệu Trường Sinh nói với Triệu Viễn Thành bên cạnh, nói: “Viễn Thành, đi lấy lệnh tài nguyên chỗ Tần Lĩnh ra đây.”  

“A ~ Phần bên Tần Lĩnh kia?” Triệu Viễn Thành kinh ngạc, hơi ngạc nhiên không tin được lỗ tai của bản thân, Triệu Trường Sinh cũng coi như hạ vốn gốc.  

“Bảo con đi thì đi đi, nói nhảm cái gì.” Triệu Trường Sinh trừng mắt nhìn con trai Triệu Viễn Thành.  

“Vâng vâng vâng, con đi ngay đây.” Triệu Viễn Thành vội vàng rời đi.